Hồn Thuật

Chương 354: Quy Phục






Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh




Chương 354: Quy Phục








truyện copy từ
Tượng phật di lặc chắp tay niệm:

- A di đà phật! Không vội nói tới chuyện này! Các vị có thể xuống tệ chùa của bần tăng nhấp vài chén trà chứ?

Hoả Phượng Hoàng cười nhạt:

- Ai thèm mấy nhúm trà mốc của ngươi chứ? Ngươi còn cứ lằng nhằng coi chừng ta đá đổ ngôi chùa rách của ngươi.


Đang cười cười, nghe thấy Phượng Hoàng nói vậy, tượng phật di lặc tựu muốn khuyên bảo thêm. Không nghĩ rằng cô nàng mang hoả lực lượng này đã đạp đổ một mái chùa thật. Tượng phật di lặc cũng nổi nóng trong lòng trầm giọng nói:

- Bồ tát cũng có ba phần giận giữ! Vị thí chủ này đừng làm quá phận nếu không bần tăng sẽ không khách khí.

Khinh thường, Hoả Phượng Hoàng nói:

- Chỉ là một tia thần thức do tín ngưỡng hình thành, ngươi cũng dám tranh đấu với chúng ta? Không phải ta xem thường ngươi mà là cảnh báo cho ngươi biết, thương thế của ta hiện tại đã gần hồi phục, chỉ bằng ngươi cũng khó lòng cầm chân được ta, huống hồ còn có Long ca đây.

- Đã vậy đắc tội thí chủ rồi:

Nói xong, tượng phật di lặc khổng lồ vốn dĩ được người dân xây ngồi ở trên đỉnh núi lúc này đã bệ vệ bước lên phía trước, miệng hít sâu một hơi, cái bụng lớn càng thêm lớn:

- Oa ni ma đa… mễ ni… H…Ố…N…G….

“Ong… ong…”

Tiếng quát vừa ra, trời đất biến sắc, ngay cả nhóm người Kiệt Hào dù đang kết trận cũng bị đẩy lùi hơn ngàn mét, đầu óc như bị một truỳ giáng trúng hoa hoa một trận. Mọi người chỉ thấy phía bên kia vang lên tiếng kinh hô của Hoả Phượng Hoàng:

- Lão lừa trọc! Ngươi dám? Đã vậy đừng trách bổn hoàng độc ác. Xem Vạn Vũ Xuyên Thiên của bổn hoàng…

Tượng phật di lặc khổng lồ không chút nao núng, tay trái chắp trước ngực, tay phải đang cầm tràng hạt chợt ngón cái miết mạnh. Sợi dây tràng hạt bị đứt dời, toàn bộ hạt châu màu trắng toả ra bảy màu quang mang như những hạt xá lị cấp cấp bay ra xoay chuyển kịch liệt xung quanh tượng phật di lặc.

Khiến đám người Vân Trọng được mở rộng tầm mắt là ngàn vạn hoả phượng vũ bay ra như những mũi tên thuyên thấu bầu trời, bao chùm bốn phương tám hướng mà công tới tượng phật di lặc khổng lồ. Bất quá hoả phượng vũ vừa tới phạm vi ba mươi mét xung quanh tượng phật di lặc thì dường như bị lâm vào guồng xoáy. Những hạt châu xoay chuyển kịch liệt khiến không gian xung quanh tượng phật phảng phất như một cỗ máy xay, sẵn sang nghiền nát thứ gì lao vào khu vực đó.

Ánh mắt đám người Kiệt Hào lúc này cũng trở nên sáng ngời. Hoả phượng vũ và hạt châu của tượng phật di lặc va chạm liền trở thành một hình cầu lửa, với những đường quang hoa kéo dài như những sao băng đỏ rực xen kẽ, cảnh tượng mười phần hoành tráng.
Ở giữa, tượng phật di lặc đảo mắt nhìn quanh thấy các thành viên tổ đội quái vật số mười hai tràn ngập hứng thú như thể trẻ em sắp được xem pháo hoa thì cười khổ;

- A di đà phật! Các thí chủ không thể đứng một chỗ vậy a.

Mọi người nghe vậy bừng tỉnh, Hương sát thủ lập tức chỉ huy mọi người kết trận lao vào tham chiến. Chỉ chấy vị trí của Vân Trọng lúc này đã thay đổi, đứng lên vị trí đầu tiên của Hương sát thủ. Lực lượng của tất cả mọi người trong đội cũng dồn cả lên cây đại phủ song lưỡi của hắn tạo thành một hư ảnh đại phủ dài tới gần ngàn mét, che kín cả một khu vực.

Nếu tính ra, Vân Trọng không có tinh thần lực cường đại như của Văn Lục khiến hắn không cách gì điều khiển được lực lượng lớn như vậy. Tuy nhiên dưới sự kết hợp trận pháp cộng thêm sự điều khiển của Hương sát thủ, hắn dễ dàng điều khiển luồng sức mạnh khủng bố đó như lực lượng của chính bản thân hắn.

Vân Trọng chưa lúc nào cảm thấy mình mạnh mẽ như vậy, lực lượng của sáu người cộng lại thậm chí còn gấp hai lần so với Long Ảnh Hoá Hình của Văn Lục. Vân Trọng hét lớn vung đại phủ hưng phấn quát:

- Xem phủ của anh mày đây!

Hoả Phượng Hoàng đang dốc phá vỡ vòng phòng ngự bằng chuỗi hạt châu của tượng phật di lặc chợt thấy sau lưng uy áp khổng lồ ập tới thì giật mình kinh hô:

- Ngươi dám!

Phía đối diện sắc mặt thân thiện của tượng phật khổng lồ cũng biến sắc:

- Hạ thủ lưu tình!

Vân Trọng hưng phấn hô lớn:

- Đã muộn!

“Oanh… oanh… oanh… ”

Hoả Phượng Hoàng chỉ kịp thu hai tay về, biến đổi thành cặp cánh lớn che trước người. Tuy nhiên lực lượng khổng lồ của các thành viên tổ đội số mười hai cũng không phải chỉ để ngắm, một phủ bổ xuống dù Hoả Phượng Hoàng có dùng trấn động không gian cùng phòng ngự biến thái của lớp cánh cũng không tài nào thoát nổi, miệng cuồng phún máu.
Ở phía đối diện, một tiếng thở dài vang lên. Đang trong lúc nhóm người Kiệt Hào tưởng tượng phật di lặc thương chúng sinh thiên hạ, tiếc nuối trước việc Hoả Phượng Hoàng bị thương thì tượng phật khổng lồ mở miệng than thầm:

- A di đà phật! Đã bảo hạ thủ lưu tình rồi, không nghĩ tới vẫn sụp mất vài mái chùa, may mà ta di cư hết người rồi, nếu không chuyến này tai hoạ. Xem ra phải đi chỗ khác đánh nhau mới tốt. A di đà phật…

Mọi người nghe xong tượng phật này than thở thì xém chút lộn cổ xuống đất. Kiệt Hào cười cười nói:

- Chùa đổ thì xây lại, đang bao nhiêu mà tiếc nuối chứ?

Tượng phật di lặc lắc lắc đầu:

- A di đà phật! Chùa hay tượng vốn dĩ chỉ là vật chất thông thường. Nhưng khi đã được dân chúng tín ngưỡng thành tâm cúng bái thì nó đã trở thành linh vật. Ngay cả ta cũng là do tín ngưỡng lực mạnh mẽ của dân chúng mà sinh, tự có ý thức. Nay các vị một búa đập bể chẳng phải phung phí mất bao nhiêu tín ngưỡng của dân chúng sao? Các vị có lẽ còn không biết, tín ngưỡng lực tích tụ càng cao, bần tăng hoàn toàn có thể phù hộ, độ trì, trừ tai diệt ách cho dân chúng một vùng, công đức vô lượng a.

Nghe vậy mọi người ngẩn ra, duy chỉ có Hoả Phượng Hoàng đang bị thương, khoé miệng còn vương máu thì khinh thường nói:

- Tín ngưỡng lực cũng khiến phật môn các ngươi tu thành chính quả sao? Hừ… “vừa được ăn vừa lại được ba hoa”. Bổn hoàng coi thường… hừ…

Tượng phật di lặc cười cười:

- A di đà phật! Việc lợi mình, lại lợi cho người đó là thuận theo quy tắc của tự nhiên. Chúng ta làm vậy có gì sai sao?

Hoả Phượng Hoàng vẫn còn không phục, đang muốn phản bác, đột nhiên sắc mặt thay đổi nhin về phía bên cạnh kinh hô:

- Long ca! Ngươi làm sao?

Trung niên nhân mặc bộ áo giáp màu hoàng kim lúc này đã hiện ra bản thể là một con rồng thuộc họ rồng Đại Việt, có tứ trảo, và thân dài tới hơn năm trăm mét. Tuy nhiên lúc này con rồng tiến hoá từ thuồng luồng này đã bị trọng thương, miệng còn vương máu. Vừa nghe Hoả Phượng Hoàng kinh hô, Ngoạ Long cười khổ:

- Thất sách! Lúc nàng gặp nguy hiểm, không nghĩ tới tinh thần ta hoảng hốt liền để cho hắn thừa cơ đột kích. Tên tu thuật trẻ tuổi này thật biến thái. Thực lực của hắn yếu hơn ta, không nghĩ tới nhịp đấu của cuộc chiến đều bị hắn nắm giữ trong tay. Ta chỉ có một lần lơi lỏng lập tức bị đả kích trí mạng.

Hoả Phượng Hoàng đau lòng nói:

- Hu hu! Đều tại thiếp, nếu không phải thiếp yếu kém thì chàng đâu tới nông nỗi này.

Nói đoạn quay sang trừng mắt với Văn Lục vừa mới tà tà bay đến:

- Nhóc con! Ngươi dám đả thương Long Ca. Hôm nay dù phải tự bạo ta cũng nhất định giết ngươi. Chịu chết đi…

Phượng Hoàng đang muốn xông lên, Ngoạ Long vội vàng kéo nàng lại lắc lắc đầu nói:

- Ta nghĩ… hay là thôi đi.

- Làm sao có thể bỏ qua được? Dù không phải hắn đả thương chàng thì chỉ riêng mệnh lệnh của chủ nhân thôi chúng ta cũng phải chấp hành rồi.

Nói đoạn nàng ngạc nhiên nhìn Ngoạ Long hỏi:

- Không lẽ chàng…?


Ngoạ Long cười khổ:

- Đúng vậy! Trước đây chúng ta còn là đám linh thú vô tri. Chủ nhân ban tặng đan dược khiến tu vi chúng ta tăng đột biến. Cho nên chúng ta mới thay ông ấy trấn thủ mắt trận của Cửu Long Phong Ấn. Nhưng là bấy lâu nay hẳn nàng cũng đã phát hiện ra, loại đan dược đó chỉ có thể đưa chúng ta tới cấp hoá hình, ngoài ra không cách nào tăng tiến tu vi được nữa. Thật là uống thuốc độc để chữa khát.

Thở dài một hơi, Ngoạ Long nói tiếp:

- Hắn lợi dụng chúng ta như vậy, chúng ta gọi hắn một tiếng là chủ nhân, lại trấn thủ mấy ngàn năm ở nơi này coi như ân nghĩa chúng ta đã trả hết. Nàng và ta cũng không cần phải hi sinh vô ích. Hơn nữa dù nàng tự bạo, ta nghĩ chưa chắc đã làm khó được bọn họ. Đại Việt cường giả như mây, nàng và ta cũng đã tiếp xúc nhiều, sợ rằng nàng chưa kịp tự bạo, mấy lão bất tử kia đã kéo ra nhất cử tiêu diệt nàng rồi… Điều này… ta thật không muốn…

Gương mặt Hoả Phượng Hoàng có chút bối rối, tâm tình như bị rằng co về hai thái cực. Đang lúc nàng không biết phản ứng làm sao thì dưới mặt hồ rộng lớn của Núi Cấm chợt phóng lên những luồng lước mạnh mẽ. Tiếp đó năm thân ảnh thuồng luồng phóng vút lên trên không, miệng đồng thanh quát lớn:

- Ngũ Long chí tôn! Thiên hạ vô địch…

Các thành viên tổ đội quái vật số mười hai vừa thấy liền bày ra thế nghênh chiến. Đang trong lúc mọi người tưởng năm con “Ngũ Long Vô Địch” này liều mạng chiến đấu thì bất chợt cả năm linh thú họ nhà thuồng luồng co đuôi chạy mất, thoáng chốc đã chỉ còn lại chút điểm đen nơi cuối chân trời khiến ngay cả Ngoạ Long lẫn Hoả Phượng Hoàng đều ngẩn ra.
“Ngũ Long vô địch” viễn độn đã nhanh tuy nhiên có người còn nhanh hơn. Chỉ thấy ảnh quang Văn Lục tại chỗ biến mất, tiếp đó phía xa liền vang lên tiếng hét thảm của năm con thuồng luồng.
Mọi người vội vàng bay tới liền thấy thuồng luồng tam trảo vô cùng tức giận chỉ Văn Lục mà mắng:

- Hừ! Nhóc con! Làm người phải lưu lại một con đường sống. Dồn chúng ta tới bước đường cùng chúng ta quyết tự bạo ngươi cũng không có sống yên lành…

Văn Lục nghe vậy khinh thường nói:

- Nếu ta muốn diệt, các ngươi cũng đừng mong tự bạo kịp.

Nói đoạn không đợi “Ngũ Long vô địch” kịp nổi giận, Văn Lục nói tiếp:

- Đừng nghĩ bỏ chạy là xong việc. Trước mắt các ngươi có hai con đường. Một là đầu hàng vào làm linh thú một trong môn phái tu thuật giả Đại Việt. Với trình độ hiện nay của các môn phái, ta nghĩ vấn đề tu vi bị mắc kẹt ở cấp độ hoá hình của các ngươi có thể được giải quyết. Đương nhiên các ngươi cũng phải có những cống hiến nhất định ôn phái đó thì mới đạt được giúp đỡ này…

Năm con thuồng luồng nghe vậy đồng loạt nhìn nhau, trong lòng không khỏi nhảy dựng một trận. Điều kiện Văn Lục đưa ra quá mức động lòng. Duy chỉ có con thuồng luồng thứ năm là vẫn còn cứng miệng nói:

- Nếu chúng ta không nghe theo thì sao?

Sắc mặt Văn Lục trầm trở lại:

- Chết…

Không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo. Sát khí của kẻ từng tiêu diệt cả tổng đàn ma môn cũng không phải chỉ để doạ người.



PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.