Hồn Thuật

Chương 340: Hàm Tiếu Tiểu Muội(2)






Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh





Chương 340: Hàm Tiếu Tiểu Muội(2)









Va chạm kịch liệt giữa lá bài K và thanh bảo kiếm của hai đội trưởng săn phần thưởng khiến toàn bộ khu vực biến thành một cái hố khổng lồ, khoét sâu lòng thung lũng xuống phía dưới. May mắn, ngôi nhà nhỏ của gia đình Văn Lục đã được Kiệt Hào và Vân Trọng “đồng lòng tác chiến” bê cả đất xung quanh nhà đi rồi. Nếu hai người bọn họ chỉ chậm một nhịp, e rằng không chỉ ngôi nhà mà ngay cả hai người cũng khó lòng thoát khỏi vụ va chạm khủng bố đó.


Đang trong lúc tai mọi người ong ong một trận, một giọng nói thanh thúy hồn nhiên vang lên sát bên tai khiến tất cả đều giật mình kinh hãi. Quay người nhìn lại, các thành viên của mười tổ đội săn phần thưởng liền ngạc nhiên nhìn thấy từ phía đầu ngõ, một cô bé có đôi mắt tròn to long lanh đậm nước đang tò mò nhìn ngó xung quanh như thể mọi thứ đều hấp dẫn.

Cô bé áng chừng mười bảy mười tám tuổi có mái tóc dài tuyệt đẹp vượt qua đầu gối được bó gọn ở phía sau lưng thật quyến rũ. Diện một bộ áo dài màu đỏ làm nổi bật những đường cong đầy đặn gợi cảm, cô bé lập tức hút mọi ánh mắt về phía mình.

Hai tên đội trưởng đang vô cùng tức giận trừng mắt lẫn nhau vì pháp bảo bị phá, nhìn thấy cô bé lập tức hai cặp mắt sáng ngời. Tên lùn mập mặc áo màu hoàng kim hai mắt nháy nháy mấy cái, lại liếc sang thấy đội trưởng đội Đường Lang còn đang mở lớn đôi mắt hau háu nhìn lập tức có chủ kiến, lập tức nóng giận quát:

- Nhóc con! Đây không phải chỗ để chơi đùa, mau cút ra chỗ khác!

Những thành viên còn lại trong đội nghe vậy lập tức rớt vào trạng thái hóa đá. Thường ngày cái tên đội trưởng lùn mập này háo sắc thành tính, hôm nay gặp một người như hoa như ngọc vậy lại không chút động dung, bảo sao họ chẳng giật mình thon thót. Bất quá ngay lập tức nhìn thấy cái nháy nháy mắt của đội trưởng, tất cả đều thở dài một hơi, hưng phấn trở lại. truyện copy từ

- Ta nói mà! Đội trưởng đời nào bỏ qua một cô bé “tươi ngon mọng nước” vậy chứ? Trước là che mắt tên đội trưởng háo sắc của đội Đường Lang, sau mới là để anh em chúng ta âm thầm hành động… ha ha… đội trưởng quả là cao tay. Đội Đường Lang chuyến này chắc tức muốn bốc khói…

- Hắc hắc! Ngươi nói chí lý! Nghe đâu con gái Đại Việt ngoan ngoãn hiền dịu lắm nha. Không biết “chuyện kia” tư vị thế nào… hắc hắc…

…..

Các thành viên trong đội Hoàng Tước đang to nhỏ thảo luận, tên đội trưởng lùn mập mặc áo hoàng kim ở phía trước đã quát lớn:

- Mọi người chú ý, cùng vây công. Hai tên kia lại muốn lẩn trốn.

Quả nhiên, các tổ đội săn phần thưởng lập tức bị câu nói của tên đội trưởng đội Hoàng Tước kéo về thực tại, nhao nhao động thân vây kín lấy Kiệt Hào và Vân Trọng đang ngấm ngầm lủi đi. Hai tên này thấy tình huống có biến, lập tức lủi qua một dãy núi, vượt ra khỏi phạm vi thung lũng. Chẳng qua hai người phải khiêng ngôi ngôi nhà bên trong có các thành viên gia đình Văn Lục cho nên không cách gì đi nhanh, liền bị các tổ đội săn phần thưởng vây kín lần nữa.
Đang trong hai bên rằng co phía ngoài thung lũng, chợt một tiếng thét kinh hãi vang lên, tiếp đó là một bóng người bay vút qua dãy núi đập lộp bộp trên mặt đất trước mặt mọi người, lăn liên tiếp mấy vòng mới dừng lại. Nhìn kỹ, tất cả đều phát hiện tên này xương cốt gãy vụn, nhũn chi chi trên mặt đất, chết đến không thể chết lại.

Mọi người thấy “thảm cảnh” của tên săn phần thưởng nọ thì đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía đội trưởng đội Hoàng Tước khiến trên trán tên này hiện ra vài đạo hắc tuyến. Vừa rồi tham gia vây công, hắn cố tình để ba tên trong đội ở lại để vây bắt cô bé tóc dài. Chỉ là chưa đầy mấy nhịp hô hấp đã thấy một tên “bay” ra, nằm không chút nhúc nhích, trong lòng tên đội trưởng đội Hoàng Tước thầm hô không ổn.

Còn chưa đợi hắn kịp động thân, từ phía trong thung lũng lại vang lên hai tiếng hét thảm, tiếp đó hai bóng người vun vút bay ra, lộp bộp mấy tiếng, không vẫy nổi tai, nằm im trên mặt đất…
Mọi người kinh dị nhìn về phía dãy núi lập tức thấy cô bé tóc dài bay vút qua dãy núi ngăn cách thung lũng, khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ, miệng thánh thót quát:

- Các ngươi thật đáng chết. Dám xúc phạm bổn cô nương… thật muốn lên nóc tủ nhấm nháp hoa quả?

Nói đoạn nàng lao vút xuống, giơ chân đạp bay một tên săn phần thưởng khiến tên này kêu thảm thiết. Nàng mặc áo dài màu đỏ, cước chỉ giơ lên lộ ra cặp mông đầy đặn dưới lớp quần bó sát, lập tức mũi của cả đám săn phần thưởng đứng đối diện cuồng phún máu, cảnh tượng thật dọa người…
Kiệt Hào và Vân Trọng đứng ở giữa vòng vây nhìn thấy cảnh này cũng há hốc mồm. Vân Trọng lắp bắp:

- Chiêu này thật lợi hại… quả nhiên lợi hại…

Kiệt Hào tròn mắt:

- Như thế nào Mầm Thế Giới hệ hỏa lại đi cùng mị công? Thế giới này điên mất rồi…

Nhìn thấy cả đám nam tu luyện giả của mười đội săn phần thưởng cuồn phún máu mũi, cô nàng tóc dài cực kỳ không hài lòng, miệng ngọc hừ một cái:

- Các ngươi đều là đồ háo sắc, không có tên nào là tốt đẹp…

Nói xong tiếp tục vung cước đạp bay thêm một tên săn phần thưởng. Tất cả nghe nàng nói xong liền hóa đá, vụ việc này là do ai gây ra nha? Cả đám á khẩu không nói được câu nào. Thấy nàng vẫn hung hăng động thủ, cả đám liền nổi xung, các đội trưởng lập tức phân phó người ra vây bắt nàng.

Bất quá có lẽ không bị vướng víu tay chân, sau một hồi cô bé tóc dài lên gối, xuống trỏ, cả đám săn phần thưởng đều xanh mặt. Chỉ thấy nàng hung hăng nhằm vào “chỗ hiểm” của đám nam tu luyện giả mà tấn công khiến một đám nằm la liệt kêu thảm, dù bị vây công, nàng không ra được nhất chiêu tất sát nhưng bị đánh trúng nơi “nguy hiểm” kia, tất cả đều sợ hãi lùi lại.

- Này thì gây họa nỳ! Bổn cô nương đánh ẹ ngươi nhận không ra ngươi… Này thì gây họa…

Một tên đội trưởng trong số mười đội săn phần thưởng nổi xung, quát lớn:

- Một đám ăn hại. Đối phó với một con bé còn không xong… Hừ… xem chảo…

- A ngươi dám!

Trong đội Hoàng Tước còn sót lại hơn chục người, một tên sợ hãi lắp bắp nói:

- Như thế nào lại vây? Chẳng phải ngươi nói con gái Đại Việt ai cũng hiền dịu ngoan ngoãn sao?

- Ta cũng không biết a! Có lẽ nàng không hiền dịu, nhưng ta dám khẳng định là nàng vẫn hiền… a… như thế nào có thể, cô ta cầm cái gì kia?

- Ách! Trông giống một cái… quan tài.

- Quan tài! Không phải chứ? Mẹ ơi…

“Uỳnh… uỳnh …. Uỳnh…”

……..

- Hừ! Muốn đụng cái chảo bẩn thỉu của ngươi lên người bổn cô nương? Không có cửa đâu cưng… Xem một chiêu “Quan Tài Đổ Lệ” của bổn cô nương….

“Oanh…”

Trong vòng vây, khóe miệng Kiệt Hào và Vân Trọng đều kịch liệt co rút. Hết nhìn tên đội trưởng của một tổ đội săn phần thưởng nằm sụi lơ trên mặt đất lại nhìn cô bé tóc dài với vóc người nhỏ nhắn vác trên vài một cái quan tài màu hoàng kim thì tóc gáy mọi người đều không tự chủ được mà dựng lên. Rất khó tưởng tưởng được một cô nàng đáng yêu như thế lại có một phong cách chiến đấu… đáng kinh ngạc đến vậy. Chiếc quan tài màu hoàng kim nàng vác trên vai có kích thước dài tới hơn ba mét độ rộng cũng rất lớn, to gấp mấy lần thân hình nhỏ bé của nàng, tuy nhiên nàng vác trên vai thật tự nhiên như thể chiếc quan tài làm bằng xốp không có bao nhiêu trọng lượng.

Nhìn thân hình nhỏ nhắn, cùng khuôn mặt đang đắc ý của cô bé, cộng thêm chiếc quan tài khổng lồ trên vai, mọi người một trận á khẩu… một tổ hợp thật kỳ dị.
Sau một lúc hồi thần, đội trưởng đội Hoàng Tước nhìn sang phía đội Đường Lang gằn giọng:

- Các ngươi đi đối phó với con bé đó! Mọi việc ở đây giao cho ta.


- Hừ! Muốn nẫng tay trên? Không có cửa đâu. Ngươi là người ngu dốt hay nghĩ ta là người không thông minh mà đưa ra cái chủ ý ngu xuẩn như vậy?

- Ý gì?

- Hắc hắc! Con mồi của ta là các thành viên trong gia đình của mục tiêu chứ không phải là tay đấm cho ngươi. Có giỏi, ngươi đi mà đối phó với con bé đó. Lại nói, người gây xích mích với con bé đó là các ngươi chứ không phải chúng ta. Nếu không phải sợ con mồi chạy mất, mọi tổ đội trong đây đã xóa sổ các ngươi vì tội đưa tới một cường địch rồi… hừ hừ…

- Ngươi… Được… được lắm…

Đội trưởng đội Hoàng Tước phi thường tức giận. Ánh mắt của hắn còn đang loạn chuyển suy tính đối sách thì ở phía tây, cô bé tóc dài chợt lên tiếng:

- Các ngươi làu bàu xong chưa? Hôm nay ai cũng đừng mơ bổn cô nương sẽ tha cho. Xem chiêu…

Nói đoạn, từ chiếc quan tài đang vác trên vai cô bé, cái nắp đột ngột bung ra bay vút tới một tên đội trưởng tổ đội săn phần thưởng gần đó. Tên đội trưởng đang dặn các thành viên cảnh giác thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng:

- Muốn chết!

Nói đoạn hắn giơ thanh trường thương chọc thẳng tới nắp chiếc quan tài.

“Đinh…”

Không biết được làm từ chất liệu gì, bảo thương của tên đội trưởng vô cùng sắc bén cũng không cách gì để lại trên nắp quan tài một vết xước, chỉ làm nó bật ra khiến mọi người đều kinh ngạc.

- Hi hi! Ngươi bị lừa rồi…

Chiếc nắp quan tài vừa bị đánh bật ra thì cô bé tóc dài cũng không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt. Nàng là lợi dụng độ rộng của cái nắp để che đậy thân hình của nàng khiến đối thủ vừa đẩy văng cái nắp đi thì “vũ khí” của nàng cũng đã đập tới sát đầu đối phương.

“Phừng…”

Chiếc quan tài to lớn được nàng điều khiển nhuần nhuyễn như chính cánh tay của nàng đột ngột bốc lên một ngọn lửa màu tím khiến uy lực của nó tăng lên kinh khủng. Tên đội trưởng nọ biến sắc vội vàng dùng hai tay thu ngang trường thương giơ lên hòng đón đỡ….



PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.