Hồn Thuật

Chương 322: “Chiến”(1)






Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh





Chương 322: “Chiến”(1)













Dưới chân thác, cuộc chiến giằng co giữa các thế lực đã gần tới hồi kịch liệt. Đám kỵ sĩ Long Cốt Vong mặc dù có số lượng gần ngàn con nhưng chỉ riêng đối mặt với các linh thú hoàng cùng các yêu tinh lão tiền bối đã lâm vào thế tất bại. Lại thêm đệ tử các thế lực như hổ rình mồi bên cạnh cho nên số lượng giảm sút cực kỳ nhanh chóng.

Gần hai mươi thế lực, nhất là những thế lực đứng trong top mười như Băng Cung, Nhẫn Giả, Thánh Quang, Bà La Môn… đều nắm trong tay nhưng “quân bài chưa lật” hùng mạnh, cho dù bọn họ không thể nào nhất cử chèn ép được như linh thú và nhóm yêu tinh hóa hình nhưng để tự bảo vệ bản thân thì không thành vấn đề. Chẳng hạn như các đệ tử Nhẫn Giả giống như những làn khói mờ ảo, thoắt ẩn thoắt hiện khiến ngay cả đám Long Cốt Vong Ma cũng không có biện pháp “khóa” bọn họ lại. Băng Cung cũng không chịu thua kém chút nào. Bọn họ ngay lúc nhận thấy đội quân hình nhân băng của mình không thể nào uy hiếp dược đám Long Cốt Vong Ma thì lập tức tụ họp lại. Tầng tầng lớp lớp hình nhân băng xếp lại xung quanh đám đệ tử băng cung hình thành một trận đồ có hình dạng một bông hoa tuyết. Sức lạnh được tăng cường khủng khiếp tới nỗi đám Long Cốt Vong Ma liên tiếp phải lùi lại, kẻ nào lao lên lập tức bị bông tuyết xay tròn nghiền thành đám xương vụn, uy thế quả thực dọa người.

Nhưng là, ngoài những thế lực có “tên tuổi” thì một thế lực khác bấy lâu nay không được mọi người coi trọng lại lần nữa làm đệ tử các phương phải chấn kinh. Không sai.. .chính là Triệu Hồi Thuật, thế lực tới từ các quốc gia châu phi.

Từ mấy ngàn năm trước, Triệu Hồi Thuật bị các thế lực khác chèn ép tưởng muốn tuyệt diệt, ngay cả các quốc gia tín ngưỡng bọn họ cũng trở nên suy sụp, không có cách gì theo kịp văn minh của các quốc gia khác. Có thể nói, Triệu Hồi Thuật khi đó đã đứng bên bờ vực hủy diệt.

Nhưng mà tín ngưỡng vẫn được duy chì, so với các thế lực khác lấy một quốc gia làm cầu nối với nhân gian, thì Triệu Hồi Thuật lại có cả một châu lục. Mặc dù các quốc gia ở trên châu Lục này nghèo nàn, lạc hậu hơn so với các quốc gia mà các thế lực nắm giữ nhưng bù lại, bọn họ có một nguồn cung cấp “thiên tài” dường như vô tận. Hơn nữa mỗi “nguồn sống tân sinh” mới được tuyển, bọn họ đều là những người trải qua vô vàn khó khăn trong cuộc sống, cho nên tất cả đều ý thức được rõ ràng con đường mình đi ảnh hưởng thế nào tới quê hương của bọn họ bởi vậy người nào cũng mang trong mình một lòng hướng tới, tính quyết tâm vươn lên mạnh mẽ hơn nhiều so với đệ tử các thế lực khác. Ngay cả Văn Lục lần đầu gặp bọn họ cũng phải lâm vào chấn động, bởi vì hắn phát hiện ra không có tên đệ tử Triệu Hồi Thuật nào tu vi dưới cấp sáu, sức mạnh tổng quát hơn nhiều so với đệ tử các thế lực khác và không thua kém là bao so với tu thuật giả Đại Việt. Nhưng mà đừng quên rằng bọn họ tu luyện loại công pháp nào. Văn Lục dám khẳng định cho dù là đệ tử tu thuật giả Đại Việt chính thức đánh nhau với bọn họ cũng phải chịu thiệt thòi.

Sức mạnh không bằng ngươi sao? Ta liền lấy số lượng đè chết người. Chỉ thấy đám đệ tử Triệu Hồi Thuật tay cầm cây trượng, vươn cao lên hai bên, miệng lẩm rẩm đọc chú ngữ một hồi. Lập tức toàn bộ mặt đất nơi diễn ra chiến trường lâm rung động. Ban đầu từ dưới mặt đất chỉ thò ra một xương cánh tay, tiếp đó một sinh vật khô cốt hình người đầu chó chui lên.

“Hú…”

Tên này ngểnh cổ lên trời rống một trận, lập tức từ dưới mặt đất, nhan nhản những sinh vật như vậy đều mọc ra… thoáng chốc khắp cả chiến trường đã ngập tràn những sinh vật như vậy, tính sơ sơ cũng hơn mười lăm vạn con, chia đều cho các thành viên thì mỗi người cũng đã triệu hồi ra hơn hai ngàn năm trăm con.

Chưa hết, đang lúc mọi người tưởng đám đệ tử Triệu Hồi Thuật đã trổ hết bản lĩnh thì người cầm đầu của bọn họ lại bước ra, trên tay cầm một quyển sách màu sắc loang lổ cũ kỹ. Còn chưa đợi mọi người bàn tán suy luận, người thanh niên da đen nọ đã mở quyển sách, miệng thành kính lầm rầm một hồi.

“Oanh…”

Một hố không gian đen thẳm hiện ra ở ngay chính giữa bầy Long Cốt Vong Ma. Không gian cuồng loạn lập tức xé tan ba bốn bộ Long Cốt đứng gần. Tiếp đó mọi người nhìn thấy từ trong hố đen chui ra… một cái đầu người to lớn.

“Hống…”

Đợi cho thân thể hoàn toàn chui ra khỏi cái hố đen, tất cả đám đệ tử các thế lực đều hít vào một ngụm lương khí. Chỉ thấy bên dưới thân mình của cái đầu nam tử kia lại không phải là một thân thể con người mà là một thân thể của con sư tử to không kém gì so với Long Cốt mà đám kỵ sĩ đang cưỡi. Càng làm người ta sợ hãi là trên lưng của hắn có một cặp cánh giống như cánh của chim đại bàng, dù chưa sải ra nhưng mọi người đều cảm thấy nó cực kỳ rộng lớn. Tới đây mọi người mới nhớ ra biểu tượng tối cao của Triệu Hồi Thuật… Nhân Sư.

Nhưng mà chính thức làm đệ tử các thế lực kinh hãi tột độ là con Nhân Sư này vừa ra khỏi hố đen, vươn một trảo chụp ra, một Long Cốt Vong Ma đứng gần liền chết tốt, toàn thân vỡ vụn, nổ văng tung tóe. Ngay cả lão hồ ly đứng trên mui rùa ở chân thác nước cũng hít vào một hơi thật sâu, miệng lẩm bẩm:

- Năm nay quả là tà môn! Các lần trước đều vào một đám “chíp chíp hôi” như thế nào lần này nhân loại lại cử vào đây toàn những kẻ biến thái như vậy chứ? Con quái vật này… cũng phải thánh cấp mới so sánh được…

….


Trên không Địa Cầu Đại Hội Giới hơn một trăm hai mươi km, đang lúc đám người Vân Trọng ngồi gật gù, ngáp ngắn ngáp dài thì một đệ tử nữ tinh mắt kinh hô:

- Xem xem… mọi người mau nhìn xem.

Tất cả nhóm đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt nghe vậy đều quay đầu nhìn về hướng ngọn núi, tiếp đó đồng loạt thở phào một hơi. Hơn một trăm hai mươi km, cao hơn cả tầng khí quyển của trái đất. Ngọn núi trung tâm của Địa Cầu Đại Hội Giới tầng thượng này quả thật làm người ta muốn hộc máu. Thật không biết làm cách nào mà từ độ cao này chảy xuống, sức nước lại chỉ đủ giết một con linh thú cấp ba cấp bốn? Có lẽ là do tầng năng lượng từ trên vùng cấp bay gây ra. Nếu không phải Na Na ở dưới đẩy nhanh tốc độ phát triển của cây dây leo, có lẽ lên tới đây, mọi người cũng phải mất vài ngày.

Thoải mái thở ra, mọi người bắt đầu nhảy sang phiến đá gần nhất ở ngay giữa đỉnh thác nước. Phiến đá này độ lớn cũng phải tới hai chiếc sân bóng đá gộp lại, đủ để cho nhiều người đứng thoải mái. Lại đưa mắt nhìn ra xa, mọi người lập tức bị kỳ quan trước mắt hấp dẫn. Khắp nơi là những tia cực quang đủ mọi mầu sắc làm nhóm nữ đệ tử lập tức bị lôi cuốn như say như mê. Ngay cả đám nam đệ tử cũng phải đưa mắt nhìn vài lần. Mà ở phía dưới các tia cực quang, chính là bạt ngàn nước chảy.. Từ trung tâm ngọn núi, nước tràn ra, chảy ra ngoài, gặp phiến đá mọi người đang đứng, tách ra làm hai chảy xuống dưới và từ từ hợp lại. Dưới lớp nước là bề mặt bằng đá cứng rắn, nếu tính ra, mực nước cũng không sâu, chỉ vượt quá đầu gối nhưng là nước ào ào chảy như vậy, lại phản quang những tia cực quang bên trên tạo thành một tình cảnh khiến kẻ lạnh lùng như Trần tiêu cũng phải phun ra một câu “đẹp”, mới hài lòng ngậm miệng lại quan sát xung quanh.

Đỉnh núi rộng lớn, lại thêm cực quang hòa lẫn làn nước giống làm mọi người tưởng mình lọt vào thế giới lung linh màu sắc, khó bề phân biệt phương hướng. Nhưng nhìn hai dãy đá nhô cao hai bên đỉnh thác nước, mọi người dễ dàng đoán ra hẳn là xung quanh đỉnh núi đều bị vây quanh bởi bức tường bằng đá cứng rắn này khiến dòng nước phải chảy về một hướng. Chỉ là không biết lam sao ở độ cao này lấy đâu ra nhiều nước bổ sung vào hồ đây? Bất quá vấn đề này không phải là vấn đề nhóm người Văn Lục phải quan tâm.

Nối với phiến đá rộng lớn mọi người đang đứng là một con đường rộng chừng năm mét chạy sâu vào trong trung tâm. Dưới sự ảnh hưởng của màu sắc các tia cực quang và năng lượng đặc thù ngăn cản, mọi người không cách nào nhìn sâu vào trong nhưng tất cả đều biết con đường này hẳn là dẫn tới Hoàng Lệnh thứ ba, cũng có thể dẫn tới cánh cửa đi thông tới hạ giới của Địa Cầu Đại Hội Giới.
Bất quá mọi người không lập tức đi vào mà bình tĩnh đứng lại gần nhau. Thủ Hộ Giả Lê nãy giờ ít nói chợt lên tiếng:

- Lão già mắc dịch. Rình coi chúng ta lâu như vậy chẳng lẽ còn chưa muốn hiện thân?

Lời vừa dứt, từ phía dưới cây dây leo bên ngoài thác nước đã vang lên tiếng quát lớn:

- Giỏi! Giỏi cho đám tiểu oa nhi các ngươi. Thật không ngờ có thể kháp phá ra Ẩn Ma Quang của lão phu.

Thủ Hộ Giả Lê và đám người Văn Lục nghe vậy phì cười:

- Không phải chúng ta giỏi mà là ngươi quá ngu thôi. Thật không hiểu nối ngươi làm cách nào tung hoành ma giới?

Lão già họ cốt trong hình dạng của một thiếu niên nghe vậy sắc mặt biến lạnh:

- Nói vậy là có ý gì?

Thủ Hộ Giả Lê vẫn điềm nhiên cười:

- Còn có ý gì? Chính là nói ngươi ngu ngốc chứ còn sao nữa. Ngươi tưởng cái kế sách tầm thường “giả rớt” đó qua mắt được chúng ta? Mặc dù ta không thông minh lắm nhưng ít nhất cũng nhìn ra được ba điểm sơ hở.

Không để ý tới mặt lão già ngày càng đen xạm đi, Thủ Hộ Giả Lê giơ ngón tay tính tính:

- Thứ nhất, ngay từ lần công đầu tiên, ngươi không dám va chạm, chứng tỏ là ngươi không muốn giao đấu lúc đó. Nhưng nếu ngươi nhảy sang mà lại không thèm giao đấu thì vấn đề đã nói lên là ngươi muốn mượn đường.

Thứ hai, cái tên tự xưng là thiếu chủ ma môn kia dù trông mặt cũng hơi ngu ngu đấy, nhưng không thể nào ngu tới nỗi quên luôn là mình đang ở trên vùng cấm bay chứ. Rớt? Cái lý do ngu ngốc như vậy cũng nghĩ ra, thật chẳng hiểu trong đầu các ngươi là thứ gì nữa.
Vân Trọng đứng bên ngoác miệng ra cười:

- Là óc heo chứ còn gì nữa? Ha ha… càng sống lâu, ma công càng cao, thì thần kinh càng thoái hóa, dần dần óc người biến thành óc heo…

Nói đoạn đắc ý quay lại nhìn Hồng Hà với ánh mắt khinh bỉ:


- Thấy chưa? Lúc trước đâu phải bọn chúng sợ ngươi nha. Oa ha ha… Ta mới là kẻ thông minh nhất thiên hạ.

- Ngươi…

….



Không để ý tới lời gây sự của Vân Trọng, lão già nhìn chằm chằm Thủ Hộ Giả Lê, miệng cười lạnh:

- Còn sơ hở thứ ba đâu?

- Sơ hở thứ ba? Cười chết ta mất. Lão già ngươi là đi trên đồ vật của bọn ta nha. Tưởng nó chỉ là một cây dây leo có khả năng lớn nhanh bình thường sao? Ngươi nhầm to rồi, bất cứ hành động nào trên cây đó đều bị đồng đội của ta nắm giữ. Nếu không, làm sao cái cây lại dừng dúng ở đỉnh núi đây?

Lão già họ cốt vẫn không phục:

- Nhưng dù là thế, làm sao các ngươi biết ta đã lên tới nơi khi các người đã rời cái cây đó? Trong khi lão phu tự tin Ẩn Ma Quang của lão phu, cho dù là tiên nhân cũng khó lòng phát hiện.
Thủ Hộ Giả Lê khinh bỉ bĩu môi:

- Nói ngươi ngu ngươi còn không nhận! Ta tùy tiện nói một câu, ngươi liền tự động chạy ra, còn hỏi làm sao phát hiện. Thật là chết cười…

- Ngươi…

Lão già phát hỏa, mặt mũi đỏ bừng. Từng này tuổi bị một tên kém mình tới cả mấy trăm năm liên tiếp chỉ vào mặt nói ngu ngốc hắn muốn nhịn cũng khó. Hít sâu một hơi, lão già lạnh lùng nói:

- Nhóc con! Ngươi quá kiêu ngạo rồi. Trước người khác không sao, nhưng kẻ nào kiêu ngạo trước mặt lão phu, kẻ đó sẽ chết một cách cực kỳ bi thảm.




PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=53996



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.