Hồn Thuật

Chương 292: “Nghiệp Chướng” Từ Hai Con Linh Thú (1)






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 292: “Nghiệp Chướng” Từ Hai Con Linh Thú (1)

Nguồn: tangthuvien


Hương sát thủ vẫn mang khuôn mặt bình tĩnh chỉ huy mọi người kết xà trận chui xuống thông đạo mà Thổ Lân Thú vừa đào ra. Trong khi đó cả đám đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi lúc này bị dọa cho xanh mặt, tốc độ vận chuyển trận pháp còn nhanh hơn cả thỏ, hận không mọc thêm mấy cái chân chạy cho lẹ.

Lúc này trên mặt đất, tia ánh sáng cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là màn đêm tối tăm cùng những tiếng vo vo làm cho đầu óc người ta điên đảo tràn ngập khắp nơi. Văn Lục dùng linh thức quan sát kỹ cũng mặt mày trắng bệch. Trên đầu mọi người là hơn mười ngàn mét đều là “châu chấu”… không sai… tất cả đều là linh thú họ nhà châu chấu. Hơn thế nữa, mười ngàn mét này đều được bao phủ bởi ba tầng linh thú Cách mặt đất hơn hai mươi mét một tầng, cao hơn năm mươi mét một tầng, hơn trăm mét lại có một tầng linh thú châu chấu nữa. Mỗi một con đều to như con bò mộng. Ba tầng như ba tấm thảm che kín bầu trời, khiến ánh sáng cũng không thể lọt qua. Con có tu vi thấp nhất cũng đạt đến cấp ba cấp bốn. Con cấp cao thì cũng phải cấp bảy cấp tám. Không cần nghi ngờ chút nào thủ lĩnh của đội quân biến thái này là một linh thú hoàng mạnh mẽ.

Cũng may Văn Lục nhanh trí để mọi người chui xuống đất. Ở trên mặt đất hoặc ở trên không mà đối phó với đám “ôn dịch” này quả là một suy nghĩ không thông minh chút nào. Ở trái đất cũng có nạn dịch cào cào lấn đồng, không nghĩ tới ở thảo nguyên Địa Cầu Đại Hội Giới này cũng có một dạng như vậy, có khác chẳng qua là độ nguy hiểm tăng lên theo cấp số nhân thôi.
Nhóm người Văn Lục chui sâu xuống dưới, cách mặt đất áng chừng hơn ba trăm mét thì dừng lại. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, chắc mẩm ở nơi này hẳn là an toàn. Văn Lục nhìn Vân Trọng và Kiệt Hào hỏi:

- Nói xem! Chuyện gì xảy ra?

(.
Vân Trọng căm tức nhìn Kiệt Hào nói:

- Là hắn…

Lời còn chưa hết, mọi người đều biến sắc ngẩn mặt lên trên. Thông qua linh thức, tất cả đều thấy hai chiếc râu trên đầu những con châu chấu bỗng nhiên đồng loạt đỏ rực. Tiếp đó hai chiếc râu to như hai cánh tay người lớn đột ngột chạm vào nhau:

“Chíu…”

“Chíu… chíu…”

Y như một súng lazer khai hỏa, từng luồng ánh sáng đỏ chót thẳng tắp bắn xuống thảo nguyên. Hương sát thủ hoảng quá quát lớn:

- Xuống! Mau xuống nữa!

Quả nhiên, hơn ngàn vạn luồng “lazer” kia dường như chỉ bị một chút ảnh hưởng của mặt đất cứng rắn, tốc độ đi xuống mặc dù bị cản trở, nhưng vẫn phi thường nhanh chóng xuyên xuống dưới. Cả mặt đất bị bắn lỗ chỗ như tổ ong, mỗi một luồng lazer đều đục ra trên mặt đất một cái hố có đường kính lên đến năm mươi cm.
Hương thấy cảnh này liền biết tốc độ đi xuống của mọi người khó lòng bằng với tốc độ của vô số luồng ánh sáng công kích bên trên. Bởi vậy nhanh chóng chỉ huy mọi người kết Kim Quy trận. Vân Trọng vẫn phải điều khiển Thổ Lân Thú đào thông đạo đi sâu xuống.

“Bụp… bụp…”

Hơn trăm luồng lazer đập lên hư ảnh Kim Quy bao phủ xung quanh mọi người phát ra những tiếng nổ dữ dội. Những làn sóng xung động lan tỏa ra bốn phía, Kim Quy trận có lực phòng ngự vô cùng tốt không ngờ có xu hướng hao tổn lực lượng của mọi người trầm trọng. Nếu cứ đà này, hiển nhiên mọi người chỉ gắng ngượng đến công kích thứ chín mươi hẳn Kim Quy trận tự động tan vỡ. Còn nếu Kim Quy trận ở trên mặt đất để cho ngàn vạn luồng lazer đồng thời đập lên… nghĩ thôi cũng đủ để đám người Văn Lục lạnh hết cả não.Bất quá Hương và Văn Lục nhìn thấy cảnh này đều thở phào một hơi. Ngàn vạn linh thú phát ra công kích mà chỉ có hơn một trăm luồng trúng mục tiêu thì điều này nói lên rằng bọn chúng không có biện pháp tìm ra mục tiêu cụ thể.
Lúc mọi người đi xuống thông đạo, Vân Trọng cũng không quên cho Thổ Linh Thú điều khiển thổ lực lượng lấp đi cái miệng thông đạo, cho nên đám linh thú “ôn dịch” này mới công kích lung tung theo lối trải thảm như vậy.

Tạo hóa thực công bằng, đám linh thú họ nhà châu chấu này mặc dù chiếm ưu thế về số đông và công kích cực mạnh nhưng khả năng truy tung thật quá kém. Như vậy chỉ cần mọi người chống đỡ cho tới khi chui sâu xuống lòng đất hẳn không có nguy hiểm gì. Hương sát thủ tiếp tục để mọi người đi xuống sâu hơn, tốc độ chia đôi dòng đất tạo ra thông đạo của Thổ Linh Thú dưới sự thúc dục của Vân Trọng cũng tăng lên nhanh chóng, chẳng mấy chốc nhóm người Văn Lục đã đi sâu xuống, cách mặt đất hơn năm ngàn mét. Những luồng lazer khi phóng được tới nơi này cũng trở nên suy yếu nhiều, không còn gây nguy hiểm cho đám đệ tử tu thuật trẻ tuổi.
Chỉ là đời này còn quá nhiều bất ngờ, cả đám còn chưa kịp thở phào một hơi, ở bên phía tay trái đột ngột vang lên tiếng động:

“Két…”

Thủ Hộ Giả Lê dỏng tai nghe một hồi đột ngột hỏi:

- Nghe thấy gì không?

- Nghe gì?

“Két… két….”

- Đó! Ta cảm giác có gì đó đang tới gần.

Văn Lục tỏa ra linh thức để thăm dò. Linh thức vừa trải ra hơn hai ngàn mét mặt mày hắn đột ngột trắng bệch dọa cho đám đệ tử tinh anh tu thuật giả nhảy dựng. Chỉ nghe Văn Lục quát:

- Không ổn! Chạy mau.

Vân Trọng nghe vậy vội vã để Thổ Lân Thú đào thông đạo. Lại nghe Văn Lục nói:

- Ngu ngốc! Muốn chết hả? Đào thẳng hướng tây nam.

Vân Trọng cũng không chút ngần ngừ, để cho Thổ Linh Thú thẳng hướng tây nam mà đào. Hương sát thủ cũng từ vẻ mặt của Văn Lục ngộ ra tình thế vô cùng nghiêm trọng bởi vậy ra lệnh thêm một số linh thú hệ thổ tham gia vào quá trình khơi thông thông đạo, để mọi người tăng tốc rút lui.
Cả nhóm vừa mới chạy được hơn ngàn mét, đại địa từ phía sau rung lên dữ dội.

“UỲNH…”

Thông đạo mà mấy người Văn Lục không kịp lấp để lại bỗng nhiên phát ra tiếng nổ, tiếp đó toàn bộ tứ vách trên dưới hai bên đều phủ một lớp băng trắng xóa. Ngay sau đó, đất của Địa Cầu Đại Hội Giới vốn cô cùng cứng rắn chợt như những hạt băng mịn ầm ầm rớt xuống, cả thông đạo sụp đổ.
Linh thức của đệ tử nào mạnh mẽ còn nhìn thấy nhấp nhô trong đám băng mịn đó là lố nhố vô số những chiếc đầu đen nhánh. Trên mỗi chiếc đầu to như thùng nước đều có một cặp râu dài cùng hai chiếc càng to lớn cạp cạp đập vào nhau phát ra âm thanh khiến người ta lạnh buốt cả sống lưng.

Linh thú họ nhà kiến, tên… Kiến Băng… Cấp độ trung bình tổng thể… linh thú vương cấp sáu. Kỹ năng đặc trưng, vận dụng thủy lực lượng ngưng tụ thành băng. Kỹ năng thần thông… băng tiễn, có khả năng xuyên thủng và bao vây toàn bộ vật chất dưới cấp độ của bản thân linh thú.
Văn Lục dù có ngàn tính, vạn tính cẩn thận đến mức nào cũng không tài nào tưởng tượng nổi một ngày mình lại bị tập kích bởi hai thế lực quá khủng bố ở khu vực số một này. Hiện tại tất cả đều vắt dò lên cổ, dốc toàn bộ sức lực bú sữa mẹ của mình mà chạy. Để mấy ngàn vạn con Kiến Băng phía sau mà đuổi kịp… chắc chết không có chỗ chôn.

Hương cũng không còn ngần ngừ gì, liền để mọi người triệu hoán ra linh thú để tăng thêm sức mạnh, dồn cho các đệ tử phong hệ, thi triển thần thông đẩy mạnh tốc độ mọi người. Đang trong lúc mọi người toát mồ hôi bỏ chạy, Văn Lục lại nghe được một đoạn đối thoại của hai tên linh thú khiến hắn mém chút té xỉu. Linh thú họ nhà vượn có một bông hoa cài trên đầu, đang cõng Lệ Lệ trên lưng quay sang phía con tinh tinh bên cạnh nói:

- Ngu thật!

- Ừ ngu… Hả? Ngươi nói ai ngu?

- Thì nói mấy người chủ nhân chứ còn ai nữa?

- Bé cái miệng ngươi lại! Muốn chết chùm cả lũ sao? Chủ nhân mà tức giận lại không lột da ngươi làm thảm lót chân à.


- Thì có gì ta nói đó! Tự dưng làm công việc vô bổ chạy mệt muốn đứt hơi như vậy chẳng phải ngu là gì?

- Ngươi có cách khác sao?

- Theo binh pháp…

- Dẹp đi! Nói vào vấn đề chính liền đi!

- Ừ thì chẳng phải trên đầu chúng ta có một đám biết bay sao? Dẫn cái bọn chỉ biết cắn phá này lên đó. Việc
chúng ta còn lại chỉ là ngồi rung đùi cười khoái chí xem hài kịch ư. Thật là…

- A! Ngươi nói cũng có lý! Nhưng mà làm sao dẫn đám “kiến hôi” này lên trên được?

- Ách! Việc đó ta chưa có nghĩ tới!

Hai mắt linh thú họ nhà tinh tinh trắng dã trợn tròn nhìn con vượn. Nói đi nói lại một hồi chẳng phải nói nhảm à? Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm… lão tử khinh thường mà.
Tuy nhiên những lời của hai con linh thú đập vào tai Văn Lục, Thủ Hộ Giả Lê và Hương sát thủ chẳng khác nào nện cho bọn họ mấy trùy vào đầu. Khuôn mặt Văn Lục bất đắc dĩ cười khổ nhìn sang mấy người Thủ Hộ Giả Lê. Với định lực của hắn không ngờ lại thất thố nhường này, để linh thú vượn mắng là ngu ngốc cũng không cách gì cãi lại được.. thật là xấu hổ mà. Văn Lục cũng không biết dưới lớp mặt nạ bạc của cô nàng sát thủ, khuôn mặt nàng cũng trở nên đỏ bừng. Điều này chứng tỏ dưới sức ép của kẻ địch không thể phản kháng, tâm trạng của Văn Lục và của cả nàng vẫn còn chưa thể nào thật tĩnh lặng như hai người vẫn tưởng tượng. Tuy nhiên ai cũng có lần phải vấp ngã, Hương cũng rất nhanh lấy lại tâm trạng bình tĩnh của mình.

Linh thú vượn ưa làm đẹp kia không có biện pháp không hẳn là mọi người đều không có. Cô nàng sát thủ cũng không để mọi người tiếp tục di chuyển mà hạ lệnh cho các đệ tử tu luyện hắc ám thuật phối hợp với nàng tạo ra một lớp màng ẩn tàng khí tức. Tiếp đó lại lấy từ trong người ra một đồ vật kỳ quái giống như một hình nhân nộm bằng vải. Đồ vật này trong giới sát thủ được gọi là Hoán Thần Hình Nhân, một pháp bảo được rất nhiều sát thủ trong giới tu luyện giả ngày đêm truy lùng hòng đạt cho bằng được.

Sở dĩ Hoán Thần Hình Nhân quý báu là bởi vì nó có khả năng lưu trữ một tia khí tức của bất kỳ tu luyện giả nào, cho dù hắn tu vi cao thâm tới đâu, chỉ cần một tia khí tức con vương lại trong không khí pháp bảo này cũng có thể hấp thu. Điều đáng nói là sau khi sát thủ ưu tú dụng các biện pháp dịch dung, hóa trang khiến mình trở thành chủ nhân của khí tức kia, lại kết hợp với Hoán Thần Hình Nhân phát ra khí tức cùng uy áp giống y chang đối tượng mà sát thủ bắt trước khiến cho người khác hoàn toàn không cách gì có thể phân biệt đâu là người bị bắt trước và đâu là sát thủ.

Những sát thủ ưu tú có thể lợi dụng công năng của pháp bảo này để đóng giả thân thân của kẻ mình muốn ám sát. Trong giới tu luyện giả lại thường chỉ căn cứ vào khí tức của từng người mà phân biệt cho nên biện pháp này gần như đều khiến đối tượng bị ám sát bị chết trong nỗi kinh ngạc cực độ, tất cả đều không nghĩ tới người thân của mình lại đi ám sát mình.

Nghe đồn, Hoán Thần Hình Nhân thực sự có thể bắt trước khí tức của cả “thần”. Chỉ là có thể bắt trước khí tức của thần hay không còn phải xem các sát thủ đỉnh cấp nhận xét như thế nào đã. Dù sao đây vẫn là pháp bảo mà vô số sát thủ trong giới tu luyện giả mơ ước, điên cuồng thèm muốn.
Hương sát thủ đưa Hoán Thần Hình Nhân ra trước mặt, lại đề nghị mọi người truyền một tia khí tức của mình vào trong. Tất cả mọi người đều rất nhanh chóng phối hợp hoàn thành. Hương lại triệu hoán một con linh thú vương từ trong Linh Thú Hoàn để Văn Lục thôi miên khiến con linh thú này mang Hoán Thần Hình Nhân chạy lên trên.

Con linh thú họ nhà tê tê kia vừa ra khỏi vòng ẩn hình, thì dị biến phát sinh. Trong mắt mọi người, một cảnh tượng cực kỳ kinh ngạc xảy ra. Chỉ thấy trước mắt, năm mươi tám người đột ngột xuất hiện, cưỡi trên đủ loại linh thú đang ào ào chạy lên mặt đất. Những tia khí tức được Hoán Thần Hình Nhân biến đổi ra không khác gì một thực thể khiến cả nhóm người Văn Lục nhìn thấy “hình chiếu” của mình đang chui lên trên mà há mồm trợn mắt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.