Hồn Thuật

Chương 234: Tề Tụ(2)






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 234: Tề Tụ(2)

Nguồn: Tàng Thư Viện


Bên phía trận địa của Thiên Tông môn, các đệ tử cùng hai ba vị trưởng lão lập tức đứng tụ lại theo hai hàng dọc đứng cạnh nhau. Hai vị trưởng lão đứng đầu hai hàng, lại thêm một vị trưởng lão nãy giờ “quát tháo” đứng lên trên phía trước. Nếu ai từ trên không nhìn xuống ắt hẳn sẽ phát hiện ra đội hình của đối phương chẳng khác nào một thanh kiếm sắc nhọn rời vỏ. Mà mũi kiếm chính là nơi vị trưởng lão quần áo te tua đứng kia. Chẳng mấy chốc toàn bộ hơn sáu mươi người của Thiên Tông môn đều tỏa ra hào quang chói lòa màu xanh biếc. Tiếp đó vị trưởng lão đứng đầu quát lớn, dưới hợp lực của hơn sáu mươi người, một kiếm ảnh khổng lồ như từ trên trời hàng lâm bổ xuống uy thế mười phần, khiến mọi người đứng quan sát sợ hãi giật lùi ra một quãng xa.
Đáng tiếc phía bên tu thuật giả Đại Việt và phật pháp đi cùng đều không chút phản ứng. Trưởng lão Lệ Phong nhếch mép khinh thường bĩu môi nói:


- Chỉ bằng cái trận pháp quèn này mà cũng to mồm sao? Xem quyền của lão phu!

Chỉ thấy thân ảnh Lệ Phong trưởng lão chớp nhoáng liền biến mất khỏi chỗ đứng, chỉ để lại nơi đó một cái hố sâu hoắm, hiển nhiên lực bạo phát là cực kỳ khủng bố. Mọi người còn chưa kịp quan sát đã thấy một bóng người toàn thân đỏ rực, xung quanh lửa cháy bập bùng, cánh tay khổng lồ mang theo những hoa lửa vung tới kiếm quang:

- Ầm…

Yên lặng.
truyện copy từ
Tuyệt đối yên lặng… mọi người nhìn tình cảnh trước mắt đều cằm muốn chạm đất. Lệ Phong trưởng lão bên này vẫn không xê xích gì đứng im tại nơi va chạm. Trong khi đó cả đội đối phương đều bị đánh bật lại thành một vòng cung, chưa rơi xuống đất, còn lơ lửng trên không đã đồng loạt cuồng phún máu.
Lệ Phong trưởng lão mặt vẫn bộ dáng tiên phong đạo cốt, hai tay vỗ vỗ phủi phủi bụi hậm hực nói ra một câu làm mọi người muốn té ngửa:

- Con bà nó! Môn phái quèn này mà cũng tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả? Thật… so với sờ phân còn thúi hơn. Làm bẩn cả tay lão phu.

Văn Lục gặp tình cảnh này cũng ngẩn người. Hắn không phải ngạc nhiên vì thực lực Lệ Phong trưởng lão mà là ngạc nhiên đối với môn phái gọi là Thiên Tông này. Ngay cả vị trưởng lão tu vi cao nhất kia cũng chỉ ở đỉnh cấp Nguyên Anh kỳ, tương đương với đại viên mãn cấp bảy của tu thuật giả. Đó đương nhiên là so sánh ngang bằng một chút chứ nếu thực sự so đấu thì ngay cả cấp bảy sơ cấp tu thuật giả cũng có thể đánh cho vị trưởng lão nọ đo đất. Nhưng là một môn phái yếu kém như vậy lại có thể có được một xuất tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả? Chẳng lẽ tu luyện giả địa cầu yếu tới vậy?
Như nhìn ra suy nghĩ của Văn Lục, Diệu Thiện của Phật Giáo Đại Việt khẽ giải thích:

- Thiên Tông là một môn phái cỡ nhỏ của dòng tu chân Trung Hoa. Tu chân không như các dòng tu luyện khác, nó mặc dù mạnh mẽ nhưng có một điểm yếu chết người là lúc nào cũng “tan đàn sẻ nghé”. Đủ các tông phái nào tiên đạo, nào ma môn, nào tán tu… vân… vân…bất cứ khi nào cũng tranh đấu khiến cho tu chân khó có thể thống nhất được. Bởi vậy mới có tình trạng các môn phái tu chân tự thân đề cử để tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả.

Những dòng tu luyện khác như Dracula, Thánh Quang, Băng Cung hay ngay cả như tu thuật Đại Việt … thì đều quy về một mối, cho nên mặc dù bọn họ chỉ cử sáu mươi người đi nhưng ai nấy đều là tồn tại kinh khủng một đấu một trăm. Cho nên dù các môn phái tu chân hay các môn phái lẻ tẻ dòng khác muốn tham dự thì các vị tiền bối vẫn không ngăn cản. Tới cấp độ này rồi thì số lượng đôi khi trở thành gánh nặng, chỉ có thực lực mới là vấn đề cốt yếu trong Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả các kỳ.
Văn Lục nghe vậy liền hứng thú hỏi:

- Nói như vậy không sợ các dòng tu luyện lớn ăn gian muốn tách ra một nhánh con rồi nói độc lập tự chủ. Tiếp đó bọn họ câu thêm nhân lực sao?

Diệu Thiện nhìn Văn Lục như nhìn kẻ từ ngoài hành tinh rớt xuống nói:

- Tới cấp độ bọn họ còn làm trò này sao?

Văn Lục nhún vai:

- Dưới lợi ích tất cả thủ đoạn có lẽ đều bị lôi ra a.

Diệu Thiện lắc lắc đầu nói:

- Thí chủ nói sai rồi! Phần thưởng của Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả bọn họ còn chưa để vào mắt. Cái bọn họ muốn chẳng qua là “danh tiếng” để ọi người biết rằng dòng tu luyện của bọn ta là không thể chêu trọc, hay ít nhất là muốn đụng vào cũng phải trả một cái giá đắt đỏ. Bất quá đối với các môn phái nhỏ thì lại là vấn đề khác. Chỉ cần có một chút danh vọng trên Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả thì lập tức địa vị của môn phái liền lên cao như diều gặp gió, thu nhận được nhiều môn nhân tài ba hơn. Nhất là quyền phân chia lãnh thổ hoạt động ở địa cầu càng thêm rộng lớn. Thử hỏi, tu thuật Đại Việt chẳng lẽ phải tranh giành những thứ đó. Chưa nói tới lãnh thổ các không gian, giới riêng của các môn phái đã cực kỳ rộng lớn, chỉ nhìn tài nguyên khan hiếm ở địa cầu hiện tại phục vụ cho tu luyện giả thôi cũng chẳng có chút hữu dụng đối với mười đại môn phái của tu thuật Đại Việt chứ đừng nói tới Văn Lang Thiên. Ở địa cầu hiện tại ngoài tín ngưỡng lực thì chẳng còn tài nguyên, thiên tài địa bảo gì . Hơn nữa những vị tiền bối đức cao trọng vọng lại chẳng lẽ lại chẳng thể biết được một môn phái khác muốn giở trò ư? Điều này căn bản là không thể. Không muốn người ta biết trừ khi đừng có làm, nếu không đối phương muốn ăn gian chỉ cần một vị tiền bối có năng lực chút thôi trắc liền đoán ra vài phần rồi.

Văn Lục ngạc nhiên ngẩn người, không ngờ giới tu luyện giả ở địa cầu còn nhiều quanh co uẩn khúc như vậy. Xem ra kinh nghiệm về giới tu luyện giả của mình còn quá thấp a.
Phía trước, Lệ Phong trưởng lão đứng đưa mắt nhìn đám người Thiên Tông quát:

- Còn không mau cút đi!

Hơn sáu mươi người Thiên Tông chật vật chạy đi, trước khi biến mất, vị trưởng lão bị đánh tối tăm mặt mũi còn bỏ lại một câu khiến cả đám khóc dở cười dở:

- Lão thất phu, sau Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả, Thiên Tông ta sẽ tính toán với ngươi. Ngươi cứ đợi đó…

Chưa đợi hắn nói xong, bóng dáng Lệ Phong trưởng lão đã chớp lóe biến mất, chỉ thấy phía xa Lệ Phong trưởng lão còn đang “tạo dáng” chân phải thẳng tắp giơ lên như một cầu thủ siêu hạng sút bóng. Mà ở phía trước thì vị trưởng lão nọ hét thảm một tiếng, cả người xoay xoay tròn, chớp mắt đã thành một điểm đen biến mất nơi cuối chân trời.
Đợi Lệ Phong trưởng lão trở về Diệu Liên đã vội niệm phật hiệu:

- A di đà phật! Một cước của trưởng lão quả là… chậc chậc… đám văn sĩ chắc gãy ngòi bút cũng không tả nổi a.


Lệ Phong trưởng lão vui mừng ra mặt, vỗ vỗ vai Diệu Liên trưởng lão nói:

- Ngươi không cần hâm mộ! Ta vốn từ xưa tới giờ đều anh tuấn tiêu sái vậy mà. Chỉ cần ngươi cố gắng mọc thêm mấy cọng tóc là sẽ bằng một phần mười của ta thôi. Không cần ngưỡng mộ đâu… ha ha…

Đám người xung quanh nghe thấy thế đều lộ ra hắc tuyến trên mặt. Lão già này đúng là vô sỉ hết mức mà, mặt dày tới mức…tường thành còn muốn thua xa a. Mà Diệu Liên cho dù là người nhà Phật cũng không khỏi tức muốn hộc máu, khuôn mặt xị xuống. Mới khen đối phương một câu, cho đối phương ít “phẩm màu” đối phương liền muốn mở xưởng nhuộm. Trưởng lão Trung Hân đứng bên cạnh khuôn mặt cũng đỏ bừng nhưng không giám cười to.

Loạn xì ngầu một hồi, Văn Lục mới bình tĩnh quan sát bốn phía. Linh thức mới tỏa ra Văn Lục liền giật mình. Mặc dù đã nghe nói từ trước là cánh cổng vào Địa Cầu Đại Hội Giới ở trên đỉnh Everest nhưng khi tới đây Văn Lục cũng không khỏi sững tờ. Nơi Văn Lục hiện giờ đang đứng là một viên thạch bích khổng lồ, bề mặt rộng tới hơn mười lăm ngàn mét vuông. Điều làm Văn Lục kinh dị là viên thạch bích cứng rắn khổng lồ này lại đang… lơ lửng trên bầu trời cách đỉnh Everest tới cả ba bốn mươi km. Lại được một đại trận bao phủ khiến cho không thiết bị vệ tinh khoa học nào của nhân loại có thể điều tra ra. Lại dùng những khúc xạ ánh sáng phức tạp để không che mất ánh mặt trời khiến cho dù đặt kính viễn vọng trên đỉnh Everest cũng không cách gì nhìn ra viên thạch bích.

Khối thạch bính phi thường cứng rắn được chia làm ba phần. Ở giữa trung tâm là một quảng trường rộng lớn hình tròn. Mà hai phần còn lại được chia làm hai vòng cung cực bắc và cực nam. Hai vòng cung này giống như ôm lấy quảng trường. Trên đường hai vòng cung này là nơi bố trí các dinh thự phục vụ cho các dòng tu luyện đến so tài. Bất quá nếu tinh ý sẽ phát hiện ra vòng cung phía cực bắc của khối thạch bích khổng lồ có vẻ cao hơn vòng cung ở phía nam. Hơn nữa các dinh thự ở đó được bố trí tỉ mỉ tinh tế hơn xa so với các dinh thự ở phía vòng cung phía cực nam, giống như hai phòng khách sạn vip và khách sạn bình dân vậy. Đây hẳn vòng cung phía bắc là để dành cho các dòng tu luyện hùng mạnh nổi trội. Mà vòng cung phía nam chỉ để dành cho các môn phái nhỏ hoặc các dòng tu luyện ít tên tuổi trên địa cầu.

Nếu đặt ở xã hội nhân loại thì hiển nhiên sẽ bị coi là phân biệt “chủng tộc”, bất quá ở trong giới tu luyện giả ai nắm tay to làm lão đại thì tất cả đều không có thắc mắc gì. Muốn leo lên phía cực bắc ở sao? Vậy thì trong Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả ngươi đoạt được một trong mười vị trí dẫn đầu đương nhiên có thể đạp một thế lực trong đó xuống để dành lấy chỗ đó ình.

Trên lý thuyết là vậy, tuy nhiên muốn thực hiện được điều này mới biết có bao nhiêu khó khăn.

Vừa lúc đoàn người Văn Lục ra khỏi phạm vi quảng trường rộng lớn thì lập tức ngay giữa trung tâm quảng trường... một quang mang chói lòa hiện ra làm cho nhiều người không giám quan sát phải quay mặt đi. Quang mang như một mặt trời thứ hai ngày càng sáng bừng, những tia sáng như những mũi kim dường như xuyên thấu thân thể mọi người. Văn Lục nheo nheo con mắt nhìn vào giữa trung tâm quầng sáng chỉ thấy một khe nứt hình chữ thập từ từ lớn lên.

“Uỳnh…”

Quang mang bạo phát như cuồng phong cuốn bay những vị tu luyện giả ở gần vị trí trung tâm quảng trường khiến bọn họ kêu la ầm ĩ. Mà hình chữ thập cũng chợt nở rộ, ánh sáng bên trong tuôn ra còn muốn kinh khủng hơn ánh sáng quang mang bùng nổ. Từ từ… một thân ảnh yểu điệu hiện ra…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.