Hồn Thuật

Chương 157: Nội Gian






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 157: Nội Gian
Nguồn: Tàng Thư Viện






Bên ngoài võ đài số hai, Na Na và Lệ Thanh thấy Kiệt Hào trổ tài thì cuồng nhiệt hò hét cổ vũ khiến cho Kiệt Hào bên trong cũng không khỏi vênh cái mặt lên, hất mái tóc sang một bên. Nhìn dáng người cao gầy của hắn, lại thêm điệu bộ ‘đỏm dáng” ấy khán giả lập tức cười rộ lên.

Mà ngay cả nàng công chúa thùy mị Bạch Y thấy hai người Na Na và Lệ Thanh hưng phấn vậy thì cũng kích động hò hét đỏ bừng cả hai mặt. Tu vi của nàng là cấp mười sơ cấp mà thực tế nàng vận dụng lực lượng chưa được chuẩn xác cho lắm, bởi vậy uy áp từ trên người nàng mỗi khi nàng không khống chế được liền tỏa hết ra bên ngoài. Nơi Văn Lục đứng thì không sao, chỉ khổ cho đám đệ tử Lệ Sơn phái đứng phía sau khổ không hết lời đành lùi xa ra rồi mới dám tiếp tục quan khán trận đấu.

Nếu so về mặt tu vi thì Bạch Y công chúa so với Hương sát thủ thì hơn rất nhiều. Nhưng nếu để hai người chiến đấu, Văn Lục dám cá là nàng công chúa thiện lương chắc chắn thua thiệt, xem chừng phải có một buổi tập huấn thực chiến cho nàng rồi.

Trên võ đài, Vô Thiên nhìn bộ dạng của Kiệt Hào thì càng sôi máu. “Vì cớ gì một cước của mình tiêu sái anh tuấn vậy thì không thấy ai cổ vũ. Còn hắn chỉ mới tung ra một đòn… đẹp thì có đẹp nhưng đối với phong thuật mà nói chỉ là vô dụng. Ấy vậy mà đám người kia lại còn cười to đắc ý nữa chứ… phì… ta khinh. Để xem ai cười sau cùng?”
Nghĩ vậy Vô Thiên tiếp tục tấn công. Lần này hắn không “dại” mà nhảy vào tung quyền cước với cái tên “kim loại” đáng ghét kia nữa, mà đứng từ xa, hai tay bắt quyết. Chưa qua một nhịp hô hấp, toàn bộ kết giới cuồng phong nổi loạn. Lúc này bộ dáng “vênh váo” của Kiệt Hào cũng phải thu liễm. Vô Thiên đắc ý cười lớn:

- Nhóc con! Đây chính là cái được gọi là “lĩnh vực” của cái đám tu chân đó. Từ giờ phút này, trong kết giới, ta chính là chủ nhân… haha…

Trong kết giới, lực lượng không thể tuôn ra ngoài bởi vậy cả khoảng không cho việc thi đấu gần như là một không gian độc lập, trừ khi cả hai đối thủ đều muôn triệt tiêu lực lượng của nhau, nếu không lực lượng thả ra sẽ vẫn tồn tại ở trong kết giới này.
Việc kết giới tạo thành không gian độc lập này thì không chỉ có những đệ tử tinh anh sáng suốt mà ngay cả tu thuật giả bình thường cũng thấu hiểu. Tuy nhiên hiểu được là một chuyện, còn việc “lợi dụng” nó là một chuyện khác. Cũng giống như trận đấu trước của Lung Quang, hiện tại Vô Thiên cũng áp dụng điều đặc biệt của kết giới này mà thả lực lượng ra tràn ngập cả kết giới.

Nếu để hắn thi triển thuật pháp này bên ngoài không gian bình thường, e rằng có tới mười trên Vô Thiên cũng không đủ lực lượng để kéo dài cái gọi là “lĩnh vực” của hắn quá một giờ, bởi lẽ ở ngoài không gian rộng lớn, sự tiêu hao lực lượng là cực kỳ khủng bố. Cũng giống như việc đốt khói ngoài trời và đốt khói trong phòng vậy, cùng một lượng khói nhưng nếu để trong phòng thì đủ hun chết mọi sinh vật sống trong phòng. Nhưng nếu thả nó ra ngoài trời thì… chẳng thấm vào đâu cả.

“Lĩnh vực” chính là một dạng thấu hiểu quy tắc thiên đạo của tu chân giả. Khi mà lĩnh ngộ tới một tầng nào đó, tu chân giả có thể vận dụng các lực lượng của thiên nhiên trong không gian đó để biến một vùng thành một khu vực riêng biệt mà trong đó, tu chân giả chính là thần, muốn làm gì đối thủ cũng được.

Nghe thì cái gọi là lĩnh vực này cực kỳ khủng bố, tuy nhiên không hẳn là vậy. Có đôi khi tu chân giả chỉ là lĩnh ngộ một loại lực lượng, ví dụ như thủy nguyên tố. Sau khi lĩnh ngộ quy tắc của các thủy nguyên tố này thì hắn hoàn toàn có thể điều khiển thủy nguyên tố để áp chế đối thủ. Ví dụ như hắn có thể dùng thủy nguyên tố xua đuổi toàn bộ những nguyên tố khác ra khỏi lĩnh vực của hắn, để đối thủ không thể nào hấp thu được những lực lượng khác. Hoặc là hắn sẽ dùng thủy nguyên tố tầng tầng lớp lớp để bao phủ lấy đối thủ khiến hắn không thể nào nhúc nhích, thậm chí tự bạo cũng hoàn toàn có thể áp chế được.

Lĩnh ngộ quy tắc thiên đạo càng cao thì lĩnh vực càng mạnh, đây cũng là một trong những tuyệt học của tu chân mà các tu luyện giả khác cũng phải kính ngưỡng không giám coi thường. Tuy nhiên nó cũng có một điểm yếu chí mạng đó chính là việc tu chân giả dù có lĩnh ngộ quy tắc thiên đạo sâu tới đâu thì nó vẫn chỉ luẩn quẩn trong cái không gian ngũ hành mà thôi. Nếu bỏ hắn sang không gian khác thì chẳng khác nào một người bình thường bị chặt hết chân tay không hề có lực hoàn thủ. Mà trong thời không vô tận này có tồn tại biết bao nhiêu không gian? Ngay cả những người lực lượng to lớn như Long Quân Thiên Đế cũng không cách nào đoán ra được chứ đừng nói đi hết. Phải biết rằng những người như Long Quân Thiên Đế mỗi cái giơ chân nhấc tay thì một cái không gian cũng có thể bị hủy diệt, việc đi lại giữa các không gian cũng chỉ giống như đi từ căn phòng “giấy” này sang căn phòng khác mà thôi, không có một chút trở ngại nào.

Lĩnh vực của tu chân giả được tu luyện giả trên trái đất đánh giá rất cao. Tuy nhiên tu thuật giả Đại Việt lại vừa vặn khắc chế được cái gọi là “lĩnh vực” này. Bởi lẽ cho dù là chiến đấu trong không gian ngũ hành đi chăng nữa, cho dù tu chân giả có dụng lĩnh vực để bao vây, cô lập, áp chế thế nào đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là ngăn cản không cho người ta tiếp xúc với linh khí, với các lực lượng mà thôi. Nhưng là, tu thuật giả Đại Việt lại dụng lực lượng từ trong "Mầm Thế Giới" của mình chứ không phải lấy từ bên ngoài. Mặc dù trong lúc tu luyện tu thuật giả đúng là có hút linh khí của đất trời vào để nâng cao "Mầm Thế Giới", nhưng trong lúc chiến đấu, tu thuật giả hoàn toàn là dùng lực lượng của chính mình. Bởi vậy dù ngươi có áp chế thế nào đi chăng nữa thì nếu ngươi không có đủ lực lượng cũng phải bại thảm mà thôi. Giả sử tu chân giả và tu thuật giả có cùng cấp độ với nhau, tuy nhiên để tu chân giả phóng ra lĩnh vực của mình, tổn thất lực lượng là cực kỳ lớn lao. Nhưng chỉ cần tu thuật giả bộc phá lực lượng từ trong "Mầm Thế Giới" ra, thì cái lĩnh vực “loãng toẹt” lực lượng ấy làm sao ngăn nổi.

Kiệt Hào biết rõ điều này, mà đương nhiên Kiệt Hào cũng không tin Vô Thiên không biết. Chỉ là tên “dở hơi” này cố ý tung trò này ắt hẳn có ý đồ “đen tối” gì rồi. Kinh nghiệm qua bao lần vào ra sinh tử đã rèn cho Kiệt Hào tính tình cực kỳ cẩn thận ẩn dấu bên trong bề ngoài “xuề xòa” kia.

Tuy nhiên sau một hồi quan sát, không chỉ Văn Lục mà ngay cả Kiệt Hào phát hiện ra một vấn đề. Chính là cái tên Vô Thiên trước mắt không hiểu vì lý do gì đã dốc toàn lực vào cái “lĩnh vực” này của hắn.
Bên ngoài võ đài, Văn Lục khẽ nhếch miệng cười:


- Hóa ra cái tên này là “fan” cuồng của tu chân giả. Sợ rằng là một linh hồn “đầu thai chuyển thế” a.

Mặc dù đang cười nhưng trong mắt hắn không giấu nổi mấy tia sát khí. Theo suy nghĩ của Văn Lục thì hâm mộ cũng được, học theo cũng xong, nhưng nếu mà kẻ nào đồng hóa, phản bội lại “cái nôi” đã sinh ra và nuôi dưỡng hắn thì không đợi trời tru đất diệt Văn Lục cũng muốn tiễn hắn về với đất. Văn Lục ghét nhất là kẻ phản bội tổ quốc, phản bội dân tộc, mà nhìn xu hướng trước mắt, thông qua hồn thuật đọc tâm trí, thì Văn Lục biết cái tên Vô Thiên kia đã có chút tư tưởng đó rồi, mặc dù không rõ dệt nhưng tương lai e rằng là mối họa không nhỏ. Đọc tâm thuật vận dụng cẩn thận kỹ càng, từ trong ký ức của Vô Thiên, Văn Lục đọc ra sự khinh bỉ của Vô Thiên đối với thuật pháp Đại Việt, hơn nữa những chiêu thức trong đầu hắn chủ yếu toàn là của tu chân giả cả, còn cả một đoạn ký ức từ có khí tức cổ xưa bị phong ấn giữa thức hải mà ngay cả Văn Lục cũng không thể nào đột nhập vào trong đó, nếu Văn Lục không tỉ mỉ quan sát cũng không tài nào phát hiện ra. Căn cứ vào độ tuổi của Vô Thiên mà nói thì không thể nào có được ký ức cổ xưa như vậy, trừ khi là đầu thai chuyển thế còn giữ lại được trí nhớ, hoặc là một lão già tu chân nào đó chiếm đoạt thân xác nên cố tình phong ấn lại vùng ký ức này để khỏi bị lộ diện. Tuy nhiên cho dù là nguyên nhân nào đi chăng nữa thì kẻ này… không tha được. Từ không có chút cảm giác, giờ Văn Lục sinh ra một ác cảm chán ghét cực độ với tên này. Ngay cả cô nàng đanh đá kia dù có chua ngoa như vậy nhưng Văn Lục vẫn nhận ra trong mắt nàng chỉ đơn thuần là ương ngạnh của con nhà thế gia mà thôi, đến lúc Đại Việt an nguy, Văn Lục vẫn dám chắc với tính tình của nàng, thì người xông trận đầu tiên không ai khác ngoài nàng cả, bởi vậy cho tới giờ Văn Lục vẫn chưa ra tay với nàng lần nào. Nếu không một đạo tinh thần của Văn Lục đủ để nàng trở nên ngoan ngoãn như con mèo nhỏ ngay lập tức.

Trong kết giới, Kiệt Hào nhờ vào liên kết linh hồn giữa những người trong tổ đội số mười hai cũng đã nhận ra sát khí của Văn Lục đối với Vô Thiên. Khẽ gật đầu với Văn Lục, Kiệt Hào nhìn chằm chằm vào đối thủ.

Khắp kết giới tràn ngập phong lực lượng cuồng bạo gào thét. Lúc này Kiệt Hào có chạy lên trời, chui xuống đất cũng không thoát nổi cương phong mạnh mẽ này. Nhưng là… Kiệt Hào hình như không có ý định trốn tránh. Mà Vô Thiên cũng quên mất một điều… nếu Kiệt Hào để cho lực lượng lan tỏa ra toàn bộ thân thể của hắn thì lớp màng thổ thuật của Vân Trọng cũng phải cam bái hạ phong về độ cứng rắn. Giờ phút này với kim thuật của mình, Kiệt Hào chẳng khác nào một tên siêu cấp rôbot được cấu thành bởi thứ kim loại cực kỳ cứng rắn. Bước từng bước trong cương phong mạnh mẽ cấp bảy đỉnh phong của Vô Thiên, mỗi một bước chân của Kiệt Hào lại như đâm một trùy vào trong lòng Vô Thiên. Kiệt Hào biết nếu hắn dùng phi đao chưa chắc đã thắng được tốc độ khủng bố của Vô Thiên, tuy nhiên thông qua tinh thần liên hệ giữa các thành viên trong tổ đội thực hiện nhiệm vụ hồn ngọc, Kiệt Hào từ Văn Lục biết được cái tên Vô Thiên này… đạo tâm không vững.

Nếu có hai luồng ký ức trong một não hải, đạo tâm có thể vững được sao? Đương nhiên là không rồi, chính vì thế Kiệt Hào mới vận dụng cái gọi là khí thế tưởng trừng như vô dụng giữa hai đối thủ cùng cấp này.

Mà lúc này toàn bộ các vị giám sát sử và các trưởng lão trên khán đài đều đứng bật dậy, khuôn mặt biến sắc. Mà vị giám sát sử đang đứng ngoài võ đài cũng vội vã vung tay thi triển thuật pháp vào trong kết giới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.