Hồn Thuật

Chương 150: Ước Chiến






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 150: Ước Chiến

Nguồn: Tàng Thư Viện






Trọng Long nằm bẹp trên mặt đất không nhúc nhích. Linh thú hệ thổ của hắn cũng chung số phận với chủ nhân, nằm im de … “thủ hộ” bên cạnh. Khán giả lúc này còn chưa hết sốc. Tốc độ ra đòn của Văn Lục quả là khủng bố… đến mấy vị trưởng lão ngồi cũng há hốc ngạc nhiên không biết Văn Lục ra đòn như thế nào… đấm hay đá vậy?
Đám người tới từ Văn Lang Thiên cũng trắng bệch cả bè, cứ nghĩ tới trước giờ đi trêu chọc tên “sát tinh” kia thì lập tức rùng mình mấy cái. Người ta đến cả thanh đại đao sau lưng còn không buồn rút ra mà cấp sáu đỉnh phong cũng không ăn nổi một đòn thì mình đủ nhét kẽ răng hắn chắc?

Kết giới lúc này cũng hiện lên con số không chòn chĩnh. Đã qua mười lượt đếm Trọng Long vẫn nằm im không lay động chút nào. Văn Lục liền được phán định… thắng. Tên của Văn Lục cũng hiện lên trong lượt sau. Một chủ một thú thản nhiên bước ra khỏi kết giới dưới vô số ánh mắt. Trên khán đài danh dự, Ức Trai tiền bối mỉm cười, nói:

- Dưới lực lượng vượt trội, không màu mè đơn giản liền một cước đem đối thủ hạ gục. Tên này càng ngày càng xuất sắc a.

Bạch Y công chúa đứng bên nhu thuật gật đầu:


- Tiền bối nói đúng. Tuy nhiên hắn cũng quá khoa chương đi. Nhất là con linh thú của hắn…ui… yêu chết đi mất…hihi. Không biết hắn kiếm đâu ra con cún đáng yêu như vậy chứ?

Ức Trai tiền bối đang mỉm cười, nghe thấy Bạch Y công chúa nói tới con “cún” nhỏ kia thì biến sắc, vội vàng nhắc nhở:

- Bạch Y… Đắc tội với Văn Lục còn được chứ ngàn vạn lần đừng nên đắc tội với linh thú hình dạng “cún” con kia. Nếu không… hậu quả cực kỳ thảm hại.

Bạch Y công chúa nghe giọng Ức Trai tiền bối ngưng trọng như vậy thì giật mình hỏi lại:

- Không phải chứ? Chẳng phải chỉ là một con cún nhỏ thôi sao?

Ức Trai tiền cười khổ:

- Nhỏ sao… Ta cũng chẳng dám đụng vào nó. Công chúa nói xem có lợi hại không?
Bạch Y thấy Văn Lục có con linh thú đáng yêu như thế thì đang tính lát nữa về “ép” hắn phải nhượng ình. Phụ nữ đối với động vật đáng yêu và trang sức mà nói chính là điểm yếu chí mạng hoàn toàn không cưỡng lại được sức hấp dẫn đó. Giờ thấy Ức Trai tiền bối coi trọng linh thú nhỏ kia như vậy thì nàng cũng không giám ho he tới nữa. Phải biết rằng ngoại trừ Văn Lục ra thì người thân duy nhất hiện tại trên đời của Bạch Y công chúa chính là vị tiền bối đáng kính này. Nhất là lời tiên tri của Ức Trai tiền bối trước kia dự đoán là năm nay Bạch Y công chúa được giải thoát ra khỏi phong ấn là hoàn toàn chính xác. Bởi vậy Bạch Y liền không giám trái lời. Chỉ là giờ nàng lại càng tò mò về thân phận của con cún nhỏ kia.


Văn Lục đi xuống võ đài, Lệ Thanh hưng phấn chạy tới. Tiếp đó ,nàng ngồi xuống giơ hai tay thon trắng vỗ vỗ nhẹ. Tiểu Nghê đang vẫy vây đuôi lượn qua lượn lại dưới hai chân Văn Lục thấy vậy liền giương hai mắt đen lay láy tò mò nhìn nàng. Sau đó nó làm ra một hành động còn “kinh người” hơn lúc trên võ đài. Tiểu Nghê nhảy phốc một cái lên ngực Lệ Thanh rồi rúc rúc cái đầu vào trong cổ áo nàng… tìm chỗ ngủ. Lệ Thanh đang hưng phấn bừng bừng tưởng được ẵm con cún nhỏ đáng yêu này ai ngờ bị “tấn công” liền hét toáng lên. Nhìn ra xung quanh thấy mọi người đều nhìn mình với con mắt kỳ quái thì hai má nàng đỏ bừng. Đám người Kiệt Hào và Vân Trọng cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng. Mặc dù Lệ Thanh tuổi có chút nhỏ, tuy nhiên thân thể cũng đã sớm phát triển, hiện tại trên ngực Lệ Thanh lại đang cộm lên một đoàn… đám người Kiệt Hào không xì máu mũi mới là chuyện lạ.

Lệ Thanh tức giận trừng mắt với đám người Vân Trọng:

- Nhìn gì mà nhìn? Không cho nhìn nữa… quay ra chỗ khác nếu không Lệ Thanh bảo Văn Lục đại ca đánh đòn…

Đám người Kiệt Hào đều khụ khụ một cái rồi luyến tiếc rời mắt đi. Lệ Thanh trừng đôi mắt phượng lườm Văn Lục một cái, lẩm bẩm:

- Chủ với thú… đều háo sắc như nhau…

Văn Lục tai thính đương nhiên là nghe rõ ràng, đành nhún vai cười hối lỗi.
- Ta cũng không bằng nó a…

Na Na và Hương sát thủ đứng bên cạnh thấy bộ dáng vô tội của hắn thì phì cười, thầm nghĩ:

“Đương nhiên là không bằng nhau rồi, bởi vì ngươi háo sắc còn hơn tiểu Nghê, nếu không làm sao nó bị “lây” bệnh này của ngươi chứ?”

Lúc này thủ hộ giả Lê và “cục băng” Trần tiêu, một vác một ôm kiếm cũng đi tới chỗ người tổ đội số mười hai.

- Haha… chân nhân bất lộ tướng a. Xem ra ta thực sự còn đánh giá thấp người anh em này rồi.

Văn Lục xoay mình mỉm cười nói:

- Chút tài mọn mà thôi.

Thủ hộ giả Lê lắc đầu:

- Không nên tự hạ thấp mình như vậy. Từ lúc xuất sơn tới giờ, ngươi là người trẻ tuổi đầu tiên ta nhìn không thấu. Kể cả đám người gấp đôi tuổi của ta cũng không làm cho ta có cảm giác như vậy.

Hương đang đứng sau Văn Lục nghe vậy thì bật cười nói:

- Xuất sơn được hai tháng… hì hì… ngươi đương nhiên là không biết trời cao bao nhiêu, đất rộng nhường nào rồi. Nghe sặc mùi lão già…hi hi.

Thủ hộ giả Lê thấy Hương “bóc mẽ” mình như vậy thì ho khan một tiếng, thoáng đỏ mặt xấu hổ nói:

- Tin tức của cô nương quả nhiên linh thông. Không hổ danh U Long môn đệ tử chính tông a.

Lại thấy Văn Lục tò mò đánh giá người bên cạnh thì thủ hộ giả Lê liền giới thiệu:
- Đây chính là người bạn đồng hành của ta sắp tới tên Trần Tiêu. Hắn một thân hắc ám thuật tuyệt kỹ…

Nói đoạn hắn mỉm cười nhìn Văn Lục nói:

- Nếu ngươi ra nhập nhóm nữa, hẳn bộ ba chúng ta “không gì không phá”.

Thủ hộ giả Lê này không ngờ cũng có tính hài ước, mượn luôn câu quảng cáo láo của Trọng Long để dụ dỗ Văn Lục. Đáng tiếc hắn lại phải thất vọng. Văn Lục vẫn lắc đầu từ trối cho ý kiến.

Lại nhìn Trần Tiêu một lượt, Văn Lục đưa tay ra:

- Đã gặp một lần… chỉ là không ngờ các hạ hoàn thành nhiệm vụ hồn ngọc thứ ba nhanh như vậy.

Trần Tiêu nhìn cánh tay của Văn Lục, khuôn mặt một trận biến đổi liên tục. Sau cùng hắn vẫn giơ tay ra bắt tay Văn Lục:

- Không bằng ngươi… ừm… một đối thủ đáng gờm. Sau này xin lãnh giáo…
Văn Lục cười khổ. Xem ra tên này cũng chẳng khác đám người Vân Trọng là bao, cũng là một tên cuồng chiến đấu.

Thủ hộ giả Lê nghe hai người nói chuyện cũng không khỏi sửng sốt nhìn lại Trần Tiêu vài lần. Lúc trước hắn vừa tới Việt Thuật Đại Hội liền nhìn thấy ngay bộ dáng tên “băng giá” này ngồi một mình dưới gốc cây ngoài dìa đỉnh núi liền biết không phải người thường. Lúc đó hắn nghĩ ra đủ mọi biện pháp lôi kéo, mời mọc. Ai ngờ hắn vừa mới tới nói một câu:

- Giới thiệu một chút, ta tên Lê, thủ hộ giả Đại Việt. Ngươi theo ta chứ?

Trần Tiêu lúc đó chỉ ngẩng đầu lên đánh giá thủ hộ giả Lê một hồi. Sau đó hắn không nói một lời, tự động đứng dậy ôm kiếm đứng ra phía sau khiến thủ hộ giả Lê cũng bị hành động của hắn làm suy nghĩ không kịp tình huống, bao nhiêu câu chuẩn bị sắp ra khỏi miệng đành phải nuốt trở lại.

Vậy mà hôm nay tên tiết kiệm lời như mạng này lại phun ra một tràng như vậy bảo sao hắn không kinh ngạc.

Lắc đầu một hồi, thủ hộ giả Lê quay sang nói với Văn Lục:


- Ta thực ra thật có động tâm với đề nghị của ngươi. Tuy nhiên con đường xưa nay cha ông đi, ta cũng không phải nói phá là phá được. Ừm… như vậy đi. Trong các trận sắp tới, ta với ngươi gặp nhau phân chia thắng bại. Nếu ta thua, ta theo con đường của ngươi, còn nếu ngươi thua… thì tùy ngươi chọn lựa đi.

Văn Lục nghe xong liền kinh ngạc nhìn thủ hộ giả nói:

- Hình như có chút lệch về phía ta thì phải.
Thủ hộ giả xua xua tay:

- Không hẳn… mọi việc quá cưỡng ép trở nên không hay. Hơn nữa định ra trận ước chiến này chính là để tâm ta đưa ra quyết định mà thôi. Thực tế không liên quan tới ngươi nhiều. Đương nhiên nếu ta thua ta sẽ thực hiện đúng lời hứa của mình.

Nói xong thủ hộ giả quỷ dị nhìn Văn Lục cười:

- Cũng nên nói trước, ta chiến đấu luôn luôn toàn lực, không nương tay bao giờ. Bởi vậy…

Vừa nói thủ hộ giả vừa quay người đi, Trần Tiêu ôm kiếm lặng lẽ theo sau. Đi được đoạn dài, hắn cũng không quay đầu lại mà nói vọng về phía sau:

- … đừng để ta thất vọng.

Văn Lục khẽ nhếch khóe môi lên:

- Thất vọng sao? Sợ rằng ngươi còn tìm được kinh hỉ nữa kìa.


Thủ hộ giả Lê rời đi, nhóm người Văn Lục cũng phải đợi mất hơn bốn tiếng mới tới lượt thi đấu của Hương sát thủ. Nàng được Bảng Ngọc thông báo tới võ đài số hai mươi lăm. Mọi người đều theo tới đó để cổ vũ cho nàng.

Đối thủ của Hương là một vị công tử đẹp trai anh tuấn với trang phục màu trắng nổi bật như bạch mã hoàng tử. Trên tay cầm một thanh gươm tỏa ra ánh quang màu xanh nhạt.

Kết giới vừa điểm, quang mang hình số bùng nổ. Hương đeo mặt nạ vẫn lạnh lùng đứng một chỗ không nhúc nhích. Chỉ thấy “thư sinh” anh tuấn vung thanh kiếm lên, sau đó phun ra một câu làm mọi người mém té ngửa:

- Gió cuốn em… về trời….

Mặc dù câu nói này có mang tinh thần mê hoặc, tuy nhiên tên lục cấp viên mãn hệ phong thuật này vẫn làm mọi người phì cười. Tên thư sinh kia vừa vung tay lên thì dưới chân Hương sát thủ lập tức xuất hiện một trận gió xoáy với những đao phong mạnh mẽ ẩn chứa trong đó.

Tên thư sinh sau khi thi triển xong chiêu “gió cuốn em về trời” của hắn thì đắc ý vạn phần cười cười với đám đệ tử đi theo cổ vũ của hắn dưới võ đài. Bất quá thấy biểu tình cổ quái của mọi người thì hắn giật mình xoay người quay lại nhìn. Chỉ thấy cô nàng đối thủ của hắn vẫn an tĩnh đứng bên trong lốc xoáy không chút tổn thương thì tim hắn không khỏi nhảy lên vài nhịp. Vừa lúc này bóng ảnh của Hương sát thủ đột ngột quỷ mị biến mất trên võ đài khiến cho lưng áo của thư sinh toát mồ hôi lạnh…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.