Hồn Thuật

Chương 140: “Cái Bang” Tỉnh Giấc






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 140: “Cái Bang” Tỉnh Giấc

Nguồn: Tàng Thư Viện





Bạch Y công chúa lắc lắc đầu:

- Không đoán ra… Ngươi cái đồ đáng ghét, cứ thần thần bí bí hoài. Không nói là ta oánh ngươi một trận đó nha.

Nói xong, nàng giơ hai nắm tay nhỏ nhắn lên đe dọa. Văn Lục thấy vậy bật cười:

- Haha… nàng thật là một công chúa thú vị. Ừm, để báo đáp lại ơn cứu mạng của nàng, ta sẽ tặng nàng một kinh hỉ… nàng thấy thế nào?

- Ngươi nói đó nha! Tết này chỉ có mấy người chúng ta ở đây mà thôi. Nhất định ngươi phải cho ta kinh hỉ đấy…


Bạch Y công chúa đang hào hứng, chợt thấy ánh mắt của Văn Lục quét tới quét lui trên thân mình thì co rúm người lại nói:

- Ngươi… đồ háo sắc, không cho ngươi đánh chủ ý lên người ta. Nếu không… nếu không ta đánh ngươi thật đó…

Văn Lục nghe vậy khóc dở cười dở, nhún vai nói:

- Con gái xinh đẹp là để con trai ngắm chứ để làm gì?… Mà rút cuộc nàng là linh thể, ta làm gì được nàng đây?

Bạch Y công chúa nghe vậy cũng yên tâm, thôi không đề phòng, chỉ buông một câu:

- Coi như ngươi nói đúng.

- Quá đúng ấy chứ. Giờ để ta giải quyết cái tên đáng ghét kia sau đó ta đưa nàng đi đón tết cổ truyền của Đại Việt. Nàng chịu không?

Bạch Y công chúa hưng phấn vỗ vỗ hai bàn tay ngọc reo lên:

- Đi đi… ta đi giúp ngươi. Một mình ngươi không đánh được kẻ tà ác đó đâu.

- Vì cái gì nàng cho hắn là tà ác. Ta cũng có thể là người ác lắm đấy?

- Ta không thích khí tức hắn tỏa ra. Nhất định hắn là người ác rồi….

Văn Lục nghe nàng giải thích liền bó tay toàn tập không nói được gì. Hắn bước lại chỗ cô bé cái bang đang đi vòng vòng. Xem điệu bộ nàng tiều tụy, có lẽ mấy tháng nay phải đi, phải chiến đấu trong ảo cảnh nên nàng mệt mỏi quá độ đây mà.

Tu thuật giả tới cấp bảy của nàng thì hoàn toàn không cần ăn uống rồi. Chỉ cần hấp thu linh khí của trời đất để bổ sung linh khí cho "Mầm Thế Giới" là đủ. Trừ khi lực lượng của "Mầm Thế Giới" hết thì tu thuật giả mới bị suy yếu. Có lẽ trong ba tháng vừa rồi nàng gặp quá nhiều cảnh tượng hãi hùng trong ảo cảnh, hơn nữa nơi này lại không có linh khí bổ sung, chắc lực lượng trong "Mầm Thế Giới" của nàng đã gần cạn kiệt mới làm nàng ra nông nỗi này.

Sở dĩ phong ấn này chủ yếu là phong ấn long mạch cho nên ảo cảnh chỉ ảnh hưởng người có linh hồn cấp tám trở xuống mà thôi. Chính vì thế Văn Lục mới không bị ảnh hưởng của ảo cảnh trong phong ấn này. Việc này đối với Văn Lục mà nói chỉ suy nghĩ sơ qua là đoán được tình hình, nhưng đối với người thiếu hụt kiến thức cơ bản về tu thuật giả như Bạch Y công chúa thì nàng đúng là không thể đoán ra được.

Cô bé cái bang kia linh hồn mới đạt tới cấp bảy đỉnh phong bằng mầm thế giới của nàng thì đương nhiên là nàng bị ảnh hưởng rồi. Còn cái tên sát thủ già lão kia thì càng không phải nói, quanh năm suốt tháng chỉ giết với giết thì tâm ma không quấy nhiễu đã là vạn hạnh cho hắn rồi, đương nhiên cho dù linh hồn hắn là cấp tám thì cũng ít nhiều bị ảnh hưởng chứ đừng nói đến việc linh hồn hắn cũng chẳng hơn cô bé cái bang kia là bao nhiêu.

Văn Lục nhìn cô bé cái bang dù đã suy yếu cực độ vẫn kiên cường cắn răng đi tiếp thì cũng phải bội phục nghị lực của nàng. Văn Lục nhớ tới việc nàng muốn xin đan dược cho ai đó, có lẽ đây mới là động lực khiến nàng kiên cường. Lúc trước khi chạy chốn, Văn Lục cũng nhất quyết muốn mang theo nàng là bởi vì hắn sợ trên đám người sát thủ mà hắn mang về có vật gì đó có thể làm cho tổ chức của bọn chúng tìm tới. Lúc đó cô bé cái bang này còn đang trong kết giới thì chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp cả. Bởi vậy Văn Lục mới bằng mọi giá đem nàng đi theo. Kết quả… giờ nàng còn kém hơn cả một tên cái bang ốm đói chục ngày.

Văn Lục tới gần nàng, vươn hai đầu ngón tay điểm chỉ lên trán. Một luồng linh thức tràn sang tạo thành một lớp màng bảo vệ linh thức của nàng khỏi bị ảnh hưởng bởi ảo cảnh.
Cô bé cái bang trong tiềm thức đang phải chống lại một con quái vật khổng lồ. Trong ba tháng mặc dù bị suy yếu tiều tụy, nhưng cô bé cái bang này đạt được cực kỳ nhiều thứ. Trọng yếu nhất chính là… kinh nghiệm chiến đấu. Đáng lẽ ra ảo cảnh là để dùng làm hao mòn dần dần lực lượng và tâm trí người lọt vào đây. Tuy nhiên cái tên “Cao Biền” khi xưa phong ấn cũng không thể ngờ được, có người lại nhờ ảo cảnh mà hắn tạo cùng phong ấn lại thu lợi ích không nhỏ.

Trong ba tháng, cô bé cái bang đã trải qua rất nhiều cuộc chiến sinh tử, mặc dù thân thể nàng vẫn di chuyển đều đều, nhưng trong tâm trí nàng không lúc nào dừng chiến đấu. Bởi vậy kinh nghiệm thực chiến của nàng tăng lên với tốc độ khủng bố, nhất là nàng lại là người có khả năng lĩnh ngộ cực kỳ cao tới nỗi Văn Lục cũng phải luôn miệng khen lúc nàng học bay. Bởi vậy, đây gọi là tra tấn, đày ải thì cũng có thể gọi là một cuộc huấn luyện tàn khốc cho cô bé cái bang trở nên mạnh mẽ đi. Văn Lục linh hồn cao cấp hơn cô bé cái bang cho nên khi tạo màng phong ấn, hắn cũng tìm hiểu ra được thông tin này trong não hải đang suy yếu của nàng. Điều này khiến hắn cực kỳ sửng sốt, nhưng trong lòng thầm vui vẻ, miệng không ngớt lẩm bẩm:

- Nhân họa đắc phúc nha. Cái này cũng nên gọi là may mắn vậy. Chỉ là… khổ cho nàng…hắc hắc…

Cô bé cái bang lúc này nhờ tấm màng bảo vệ của Văn Lục bố trí xung quanh não hải thì cũng thoát ra khỏi ảo cảnh. Đập vào ngay mắt nàng là một khuôn mặt đang mỉm cười hòa ái nhìn nàng khiến nàng vội vàng rúc đầu vào trong ngực ấp áp của người đó rồi thì thảo một hồi:

- Ngươi nhất định là ảo cảnh, ta phải thoát ra, ta phải thoát…

Nói xong thì lăn ra ngủ ngon lành khiến Văn Lục thật không biết nên làm thế nào. Nhìn sang bên cạnh thấy công chúa đang hâm mộ nhìn tới nhìn lui trên hai người, Văn Lục bất đắc dĩ đặt tay lên người cô bé cái bang rồi truyền sang cho nàng thủy lực lượng tinh thuần.

Không lâu sau, cô bé cái bang nhờ hấp thu nhiều thủy lực lượng liền hồi phục. Vừa tỉnh giậy câu đầu tiên nàng thốt lên làm Văn Lục mém té ngửa:

- Ngươi… cái đồ xấu xa này. Ai cho ngươi làm nhục thân xác ta. Ô ô… cái tên háo sắc, cái tên dâm tặc. Ta tin tưởng ngươi biết chừng nào, vậy mà ngươi còn…còn… huhu…cái tên đáng chết.

Văn Lục nhảy phắt sang một bên hét lớn:

- Này… không phải ta.

- Chính là ngươi… ngươi còn chối gì nữa. Giờ xong rồi ngươi tính chối bỏ sao… ngươi thật là tên vô sỉ mà…huhu…

Bạch Y công chúa đứng bên cạnh thấy hai người như vậy thì cười hi hi, hứng thú hết nhìn Văn Lục lại nhìn cô bé kia. Cô bé cái bang nghe tiếng động bên cạnh thì linh thức nàng lập tức phát hiện ra một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng tinh khiết đứng đó thì lập tức quát lớn:

- Đó đó… cái tên vô sỉ ngươi lại kiếm được người khác rồi sao? Ta biết ngay mà. Ngươi chẳng tốt lành gì. Vậy mà lúc đó ngươi dỗ ngon dỗ ngọt ta, nói sau này sẽ chăm sóc ta, sẽ thương yêu ta. Giờ thì xong mọi thứ rồi ngươi lập tức kiếm người mới… ô ô… cái tên đáng chết. Ta phải giết ngươi…

Nói đoạn vùng dậy chạy tới chỗ Văn Lục đang đứng. Văn Lục toát mồ hôi hột vừa chạy vừa hét lớn:

- Không phải ta nha… a… không phải ta, ta không biết gì. Cái tên đáng chết nào trong ảo cảnh của cô không liên quan gì tới ta…

Cô bé cái bang, mặt đầy sát khí đang hăng hái đuổi theo Văn Lục, nghe hắn nói vậy thì ngẩn người:

- Ngươi nói gì? Nói lại xem?

- Ta nói việc nàng gặp trong ảo giác thì liên quan gì tới ta chứ?

- Hả? Vậy từ trước tới giờ chúng ta ấy… ấy… là giả?

- Ta không biết cái ‘ấy ấy’ của nàng là gì. Nhưng có thể cam đoan nàng gặp ba tháng nay là giả hết. Hừ, ta cứu nàng ra để nàng đền đáp lại bằng cách vác dao đuổi giết vậy đấy. Thật là làm ơn mắc oán mà…haiza…

Cô bé cái bang lúc này đỏ bừng hai má, xấu hổ hận không có cái lỗ nào chui xuống. Nàng lắp bắp:

- Vậy… vậy… ô ô, cái tên đáng chết. Nãy giờ nghe hết chuyện của ta rồi. Ta vẫn phải giết ngươi…

Văn Lục quả thực buồn bực muốn chết ngộ ra một chân lý “máu”: “Đừng bao giờ cãi lý với con gái”.

- Dừng… dừng ngay. Không “chơi” trò này nữa. Ta còn phải tiết kiệm sức lực để diệt tên sát thủ kia. Đừng có giở trò con nít ra đây. Mệt lắm lắm…

Văn Lục trưng mắt nhìn khiến cô bé cái bang sau ba tháng chiến đấu điên cuồng vẫn không tránh khỏi rụt cái cổ xinh xắn lại, ngoan ngoãn đứng im một chỗ. Miệng không ngừng lí nhí:


- Ta không biết… kiểu gì ngươi cũng phải chịu trách nhiệm.

Văn Lục xoa xoa trán cười khổ nhìn Bạch Y công chúa đứng bên cạnh đang hi hi cười. Thật ra trong lòng nàng công chúa này cảm thấy từ lúc sinh ra tới giờ, hôm nay nàng mới được cười thoải mái nhiều như vậy. Thật là còn ý nghĩa hơn… mấy trăm cái tết trước. Văn Lục hướng về phía cô bé cái bang nói:

- Nàng ấy là Bạch Y công chúa, người đã cứu hai chúng ta. Nên cảm ơn nàng ấy đi.

Cô bé cái bang giờ khép nép rụt rè như nàng dâu về nhà chồng cúi đầu lí nhí cảm ơn Bạch Y. Văn Lục cũng tò mò không biết nàng gặp những gì trong ảo giác mà trở thành như vậy. Vừa nãy hắn chỉ điều tra thoáng qua nên không rõ ràng. “Hay là đọc thử một chút coi”. Văn Lục thầm nghĩ, một hồi, hắn lắc đầu… “Quên đi! Chỉ thêm rắc rối”.
Sau một hồi trò truyện, không ngờ hai cô gái kia liền “bơ” luôn Văn Lục, mặc kệ hắn một mình đứng đó cau mày, nhăn chán suy suy tính tính.

Văn Lục đang băn khoăn việc giết chết tên sát thủ kia. Vì tên sát thủ già mõ lúc này cũng đã suy yếu cùng cực. Cho dù là cô bé cái bang kia cũng có thể nhẹ nhàng tiễn hắn về với… đất. Văn Lục muốn kiểm nghiệm xem trong ba tháng nay cô bé cái bang kia học được những gì. Bất quá hắn đang không biết mở lời làm sao. Hơn nữa ở đây lại còn có một công chúa đơn thuần, thiện lương. Văn Lục không muốn tạo thành một cảnh máu me trong linh hồn nàng. Bởi vậy nãy giờ hắn mới vò đầu vò tai suy tính.
Một lúc sau Văn Lục lẩm bẩm:

- Chết băm! Cứ làm phức tạp hóa vấn đề. Đơn giản một đao là xong…hừm…

Nói xong Văn Lục quát cô bé cái bang:

- Ê! Nhỏ…. Nhìn thấy gì kia không?

Văn Lục vừa nói vừa chỉ về hướng tên sát thủ đang suy yếu đi lòng vòng. Cô bé cái bang nhìn theo hướng tay Văn Lục thấy vậy thì nhíu mày:

- Ý anh là sao?

- Còn sao nữa? Tên đó dành cho nàng.

Nói đoạn hắn sợ cô bé cái bang đổi ý, hắn cố thêm vào:

- Bật mí cho nàng một tin. Trong lúc nàng đang trong ảo cảnh, hắn đã từng có ý đồ với nàng đó.

Cô bé cái bang ba tháng vừa rồi đều trải qua nhiều trận chiến tàn khốc. Tâm trí nàng giờ đã rất kiên định. Bởi vậy vừa nghe Văn Lục nói, nàng lập tức một chưởng tung ra, biến tên sát thủ kia thành cát bụi. Bạch Y công chúa đứng bên cạnh khuôn mặt trắng bệch. Văn Lục nhìn thấy vậy cũng thở dài cảm khái: “Linh hồn mà cũng thể hiện sinh động ghê”.

Bất quá Văn Lục biết trong lòng nàng công chúa này đang rất khó chịu. Cái cảm giác một người sống sờ sờ tự nhiên biến mất trước mắt thật khủng bố. Nàng dù là linh thể, dù không có nôn ọe như người bình thường nhưng thực sự không thoải mái chút nào. Văn Lục liền nói:

- Hắn là người xấu, người xấu đương nhiên là phải giết rồi. Nếu không hắn sẽ giết chúng ta đó.

Bạch Y công chúa nghe vậy mới đỡ khó chịu hơn một chút, miễn cưỡng gật gật đầu cười nhìn hai người trước mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.