Hồn Thuật

Chương 135: Đụng Độ






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh

Chương 135: Đụng Độ

Nguồn: Tàng Thư Viện




Văn Lục nghe nàng trả lời hồn nhiên vậy thì nhún vai bất đắc dĩ. Nhớ lại lúc mình theo dõi, cô nàng chỉ cắm đầu cắm cổ chạy bên dưới mặt đất, hóa ra không phải là nàng không giám bay mà là… không biết bay.

Văn Lục cũng không hỏi nhiều, vừa tỏa ra linh thức truy lùng các nhóm sát thủ ở phía đông vừa tỉ mỉ giảng giải cho cô bé cái bang này cách vận dụng lực lượng hình thành khí lưu vận chuyển ở dưới chân để bay. Còn một cách nhanh hơn mà Văn Lục không nói ra đó là nguyên lý “tên lửa” của hắn vận dụng khi ở không gian hư vô.

Hắn sợ với tốc độ khủng bố đó cô nàng mới “tập bay” e rằng đâm đầu vào núi như chơi. Để sau này nàng thuần thục nói cho nàng cũng không muộn.

Điều làm Văn Lục bất ngờ là ngộ tính của cô bé này cực kỳ mạnh mẽ. Văn Lục không phải giảng giải tới lần thứ hai cô bé đã lĩnh ngộ được điều mấu chốt trong việc vận dụng lực lượng. Hiện tại liền có cảnh một cô bé tinh nghịch lấm lem lấm luốc mười bảy mười tám tuổi hết bay vòng vòng xung quanh Văn Lục, lượn lên lượn xuống rồi reo hò rối rít khiến tâm trạng của Văn Lục cũng thêm vui vẻ.


Phía đông của tam cấp đồ án chính là thuộc phạm vi gianh giới của hai huyện Mường Xén và Tương Dương. Văn Lục với tốc độ của Văn Lục thì không đầy mấy phút là có thể bay tới nơi. Chỉ là phải tìm một nơi cho cô bé cái bang này luyện tập cho nên Văn Lục mất gần hai giờ đồng hồ mới bay về khu phía đông. Lúc này cô bé cái bang cũng ngoan ngoãn yên lặng trong vòng lực lượng bao quanh của Văn Lục.

Linh thức của Văn Lục ngoài việc mở rộng ra, còn quét sâu xuống đất để dò tìm. Nếu nơi nào có chôn cả đống tinh hạch thì thế nào nơi đó cũng phải phát ra nguồn năng lượng mạnh mẽ.

Tuy nhiên Văn Lục bay nửa vòng phía đông thì không hề phát hiện ra điều gì khả nghi khiến hắn cau mày sửng sốt hồi lâu. Cô bé cái bang đứng bên cạnh thấy bộ dạng của hắn như vậy thì xen vào:

- Sao thế? Không tìm ra chỗ giấu cô nàng bồ nhí của ngươi à?

Văn Lục thật muốn gõ cho nàng mấy gõ. Cuối cùng hắn cũng đành phải thú nhận:

- Có thằng con trai nào đi “lén lút” mà còn mang theo con gái không? Nàng ngây thơ vừa thôi. Ta đi bắt sát thủ đấy chứ.

Cô bé cái bang nghe vậy thì hai mắt sáng lên, tiếp đó hưng phấn nói:

- Thật thế? Vậy nếu bắt được nhiều, chia cho ta một ít nha!

Văn Lục kỳ quái nhìn cô nàng dang phấn khích tới hồng hồng hai má nói:

- Nàng làm như đi nhặt vỏ sò ấy, đâu mà chia ột ít?

Cô bé thẹn thùng cúi mặt xuống lí nhí:

- Ta muốn lập chút công để xin đan dược cho dễ mà…

- Đan gì mà quan trọng vậy?

- Cửu Chuyển Hồi Đan.

Văn Lục tò mò hỏi:

- Nó là loại đan gì vậy?

Cô bé cái bang thật thà:

- Ta cũng không biết. Nghe nói là nó có thể chữa được bách bệnh, kể cả người sắp chết cũng cứu lại được.

Văn Lục cau mày trầm tư, một lát hắn nói:

- Ừm! Nếu bắt được bọn chúng ta giao hết cho nàng. Nhưng khổ nỗi là nãy giờ ta tìm không ra bọn chúng.

Văn Lục từ từ kể lại thông tin mà mình tìm hiểu được trong não hải của tên cầm đầu tổ đội mười bốn. Cô bé cái bang nghe xong thì bĩu môi khinh thường Văn Lục nói:

- Ngươi đầu heo đấy hả? Hay toàn dùng để tính kế lên người con gái? Có tên sát thủ nào ngu ngốc đến nỗi giấu xong tinh hạch còn để nó phát ra năng lượng không? Vậy khác gì “lạy ông tôi ở bụi này”.

Văn Lục nghe vậy thì sáng mắt ra, vỗ vỗ trán sau đó giơ ngón cái về phía cô nàng:

- Lợi hại… thật lợi hại, đúng là đầu óc con gái nhạy cảm hơn con trai. Là ta hồ đồ!

Văn Lục nói xong lại nhìn cô bé hỏi:

- Thế giờ làm sao tìm ra bọn chúng?

Cô bé cái bang nhún vai:

- Ta làm sao biết? Cái này là thuộc phạm vi của ngươi mà.

Văn Lục mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng: “Thế nàng nói một câu là hết phạm vi của mình đấy hả?” Trong lòng nghĩ vậy tuy nhiên Văn Lục cũng không phản đối gì. Giờ suy nghĩ cách tìm ra đống tinh hạch kia mới là điều làm Văn Lục hứng thú.

Cả hai người đáp xuống một đỉnh núi ở cách xa phía đông tam cấp đồ án. Văn Lục ngồi khoanh chân bắt đầu tỏa ra linh thức bao chùm cả một vùng phía đông. Linh thức co gọn lại thì càng trở nên mạnh mẽ. Nếu nói trong phạm vi linh thức bình thường, Văn Lục có thể nhìn rõ từng sợi lông trên người con nhện ở cách xa mười hai ngàn km, thì khi co gọn lại phạm vi hẹp như hiện tại thì Văn Lục hoàn toàn có thể nhìn ra từng loại tế bào cấu tạo nên một cây gai trên cái càng của con kiến. Nói vậy để thấy rằng tùy từng tình huống thì nên chọn sao cho phù hợp.

Nhờ sự nhắc nhở của cô bé cái bang, Văn Lục đoán rằng các tổ đội sát thủ có thể bày ra một trận pháp đơn giản xung quanh đống tinh hạch để che giấu cho năng lượng khỏi lan tỏa ra ngoài. Bởi vậy Văn Lục dù đã dò xét đi dò xét lại vẫn tìm không ra đầu mối.
Lúc trước hắn dò tìm nguồn năng lượng không ra, giờ hắn chuyển sang… dò người. Văn Lục đoán kiểu gì đống tinh hạch đó cũng cần phải có người kích hoạt mới nổ được. Bởi vậy ắt hẳn ở gần những “núi tinh hạch” đó phải có ít nhất hai người để sẵn sàng nghe lệnh. Hiện tại Văn Lục dò tìm chính là những người khả nghi đó.

Rất nhanh hắn đã tìm ra ở phía đông nam có một nhóm năm người bịt mặt đồ đen đang ở sâu dưới lòng đất, cách mặt đất khoảng ba trăm mét. Nhóm người này ngồi trong một ảo trận, nếu không phải linh thức của Văn Lục mạnh mẽ, nhất là hắn lại cố tâm tìm kiếm thì không thể nào phát hiện ra ảo trận này. Ảo trận này có hình dáng của một khối đá, dựa vào dao động sóng năng lượng yếu ớt Văn Lục mới phát hiện ra điểm bất thường. Cuối cùng hắn phải tăng cường linh thức bao quanh khối đá đó mới phát hiện năm người sát thủ bịt mặt kia. Văn Lục đứng dậy lẩm bẩm:

- Cứ diệt nhóm này trước đã.

Nói đoạn, Văn Lục quay sang phía cô bé cái bang dặn dò:

- Đứng im ở đây nhé! Đừng có chạy lung tung không là mất mạng đó. Ta đi bắt mấy tên kia về cho nàng.

Chưa nói xong, Văn Lục đã tiện tay bố trí một kết giới bao quanh nàng đề phòng nàng làm loạn. Xong xuôi hắn nhảy vọt lên trên không, chớp mắt biến mất không thấy bóng dáng để lại sau lưng cô bé cái bang đang hò hét, vẫy vẫy trong kết giới:

- Này! Để ta theo… tên háo sắc, mau thả ta ra, đưa ta theo…


Với vòng Vụ Ẩn bao quanh, trừ khi đối phương có cấp độ linh hồn cao hơn Văn Lục hai cấp, nếu không đừng hòng phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Văn Lục thần không hay, quỷ không biết thình lình xuất hiện trong ảo trận của nhóm sát thủ. Hôn mê thuật thi triển… mấy tên sát thủ đang khoanh chân ngồi nhập định đều ngã đổ ra mặt đất. Văn Lục quan sát một hồi, xác định người nào trưởng nhóm, rồi mới bắt đầu điều tra ký ức của hắn.
Không đầy ba phút, Văn Lục mỉm cười thi thiển thổ thuật chạy một đường chéo qua ba đỉnh núi tới đỉnh núi thứ tư đứng sừng sững ở góc đông nam tam cấp đồ án.

Trước mắt Văn Lục hiện ra một tòa trận pháp cấp sáu hình cầu. Đối với Văn Lục mà nói, trận pháp chỉ có tác dụng ngăn cách không cho năng lượng phát ra này không có gây ra điểm khó khăn nào cho hắn. Văn Lục vung tay khoét ra một lỗ rồi chui vào trong.

Vừa bước vào bến trong trận pháp, Văn Lục hai mắt sáng ngời. “Quả núi con tinh hạch” trước mắt này còn lớn hơn so với đống tinh hạch Văn Lục thu được ở nhóm sát thủ thứ mười bốn. Tiểu Nghê biến nhỏ bằng nắm tay trẻ em nằm trong ngực Văn Lục ngủ lúc này cũng thò cái đầu nhỏ xíu ra chớp chớp hai con mắt. Tiếp đó nó phóng vút một cái xuống nằm xòe hai chân trước hai chân sau ôm lấy đống tinh hạch, trông chẳng khác nào con kiến con cố ôm chiếc bánh trưng dâng lên giỗ tổ Hùng Vương.
Văn Lục vừa vung tay thu tinh hạch vào trong "Mầm Thế Giới" vừa đắc ý nói:

- Tiểu Nghê A Tiểu Nghê! Chuyến này ngươi tha hồ ăn no nhé! Lại đây nào, để ta thu bọn chúng lại. Sau này đói cứ kêu ta là được.

Tiểu Nghê không tình nguyện trèo xuống chui vào trong ngực Văn Lục. Cái đầu nhỏ xíu vẫn quay ra nhìn chằm chằm vào đống tinh hạch đang vơi dần.
Thu xong xuôi, Văn Lục còn nhìn quanh một lượt xem có bỏ sót gì không mới nhẹ nhàng khoét một lỗ lên trận pháp cấp sáu rồi mới chui ra.

Văn Lục trở lại chỗ bày ảo trận, dùng lực lượng bao quanh, lôi cả năm tên sát thủ còn đang hôn mê về phía đỉnh núi nơi cô bé cái bang đang đứng.
Cô bé cái bang đang ngồi ngơ ngẩn trong kết giới nhìn xuống chân núi, thấy phía sau thình lình hiện lên một đám người thì giật nảy mình. Tiếp đó nhận ra Văn Lục mới hét lên:

- Tên dâm tặc… tên háo sắc.... Mau thả ta ra… Ta hứa không có chạy lung tung đâu.

Văn Lục vất năm tên sát thủ lăn lông lốc trên đất rồi nói:

- Cho cô nè! Ngoan ngoãn ở đó đi! Ta đi tìm thêm cho cô.

Nói xong Văn Lục lại biến mất trước mắt cô bé. Đã tìm ra một lần, giờ Văn Lục “quen mui” tìm ra các tổ đội khác cực kỳ nhanh chóng. Không đầy mười phút sau, Văn Lục lại lôi về cho cô bé cái bang thêm bảy tên nữa khiến cô bé ngồi trong kết giới trợn tròn đôi mắt, hấp háy kinh nghạc nhìn Văn Lục. Văn Lục vẫn cười cười giở cái giọng điệu cũ:

- Ngoan, ngồi đây nhé! Ta đi tìm thêm cho cô.

Đến lần thứ tư không như tưởng tượng của cô bé cái bang. Văn Lục không tiêu sái anh tuân trở về với đống người bịt mặt, mà với bộ dạng nhếch nhác, lem luốc, chật vật. Không đợi cô bé cái bang lên tiếng, Văn Lục đã giải trừ kết giới từ xa rồi bay vút tới cắp lấy cô bé tiếp đó chạy chối chết… chỉ kịp thốt ra một câu:

- Mẹ nó! Dẵm phải đinh rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.