Hồn Thuật

Chương 109: Thể thuật tầng thứ tám






Hồn Thuật
Tác giả: Vosonglinh
Chương 109: Thể thuật tầng thứ tám
Nguồn: Tàng Thư Viện




Sau lưng Văn Lục lúc này là cánh cửa nối liền với thông đạo đi “thánh địa giới” của đạo Shiva. Nếu đi hết thông đạo này sẽ tới cánh cửa của thánh địa. Chỉ có điều ngoại trừ thủ hộ giả mở ra thì không còn ai có thể mở nổi. Nếu cứ cường hành phá cửa ắt “thánh địa giới” sẽ rời xa cánh cửa và trôi nổi vô định như một không gian “lãng du”.
Lúc này mọi người đã có chút tỉnh táo sau cơn “chấn động” do tiểu Nghê gây ra. Tất cả đều nhìn Văn Lục với ánh mắt phức tạp tới nỗi Văn Lục cũng cảm thấy nhộn nhạo. Ba người “viện binh” cũng từ từ tiến tới. Bỗng nhiên lão Hai hét toáng lên:

- Cẩn thận…


Văn Lục còn đang chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy sau lưng “bịch” một tiếng, lão Hai như diều đứt dây văng tuốt ra xa.

- Khốn khiếp…

Người trung niên trong số ba người tới cứu viện phản ứng cực nhanh, lập tức vung tay chém một bóng đen đang cười gằn phía sau lưng thành hai mảnh. Hóa ra vẫn còn một tên núp dưới thông đạo đi tới thánh địa giới. Có tấm màng ngăn cách nên Văn Lục hoàn toàn không phát hiện ra khí tức của hắn. Mà dù hắn có phát hiện ra thì lúc này cũng không còn nhiều sức lực mà hoạt động chân tay. Vừa nãy Văn Lục “dính” một chưởng của người trung niên áo trắng cho nên bị thương quá nặng.
Tên áo đen vừa xuất hiện đánh lén mặc dù tu vi chỉ có tầng sáu tu luyện giả. Tuy nhiên chỉ cần bấy nhiêu thôi, lão Hai cũng không chịu được rồi. Người trung niên tức giận nhảy xuống dưới thống đạo có cánh cửa nằm song song với mặt đất này.
Ở các gia tộc và các môn phái đều có ba dạng trưởng lão. Trưởng lão nội viện chuyên môn cai quản, dạy dỗ các đệ tử chính thức, đệ tử nội viện. Tương tự trưởng lão ngoại viện thì chuyên môn dạy dỗ và cai quản các đệ tử ngoại môn.
Nhưng còn một dạng trưởng lão nữa và dạng này hay được gọi là “thái thượng trưởng lão”. Những trưởng lão này quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi lộ diện, đều ở trong cấm địa của môn phái hoặc cấm địa gia tộc mà tu luyện. Những trưởng lão này chỉ xuất hiện khi gia tộc hoặc môn phái lâm nguy hay có việc cực kỳ quan trọng mà trưởng môn, trưởng tộc đôi khi cũng không giải quyết được… Hôm nay Văn Lục liền một lúc gặp tới ba vị “thái thượng trưởng lão” mà trong đó có tới hai vị còn trẻ như vậy đã đạt tới cấp chín cao cấp.
Nếu so ra thì ba người có tu vi kém tên trung niên áo trắng lúc trước một chút. Nhưng để “vây công” thì hoàn toàn có thể áp chế thậm chí tiêu diệt được hắn.
Văn Lục nhìn lão Hai đỡ ình một “kích” nằm yếu ớt phía trước khuôn mặt trắng bệch thì khẩn trương đi lại đỡ lão dậy.

- Ba vị… có ai tu luyện mộc thuật không?

Hai trưởng lão còn đứng ở lại đều lắc đầu, Văn Lục cảm thấy kỳ quái là trưởng lão nữ trung niên kia rõ ràng tỏa ra mộc lực lượng khủng bố sao lại lắc đầu?
Bên dưới, lão Hai yếu ớt thều thào:

- Đại nhân… không được! Thể chất của chúng ta đặc thù, mộc thuật của Đại Việt không có hiệu quả cho chúng ta.

Văn Lục nghe vậy ngẩn ra, tiếp đó vội nói:

- Vậy để ta đánh thức cháu gái ngươi dậy chữa trị cho ngươi.

Lão Hai lắc đầu trìu mến nhìn cháu gái Lệ Thanh đang ngất ở phía xa lắc đầu.

- Nó hiện giờ quá yếu, miễn cưỡng thi triển cứu thương sẽ làm ảnh hưởng tới tu vi sau này của nó mà chưa hẳn đã cứu nổi ta. Hơn nữa ta cũng được “đoán mệnh” rằng sẽ bỏ mình ngày hôm nay nên đại nhân không cần cố gắng… khụ…khụ…

- Ngươi…

Văn Lục không biết nói thế nào? Trước đó mặc dù hắn lợi dụng hai ông cháu nhà Lệ Thanh để chiếm đoạt “kho báu”. Nhưng giờ hắn mù mờ phát hiện mình đang rơi vào trong một lời tiên đoán từ mấy ngàn năm trước.
Lão Hai yếu ớt ngẩng đầu lên nói với Văn Lục:

- Đại nhân… tâm nguyện cuối cùng của cuộc đời ta… cầu xin ngài chăm sóc Lệ Thanh giùm ta. Giúp nó khôi phục lại đạo Shiva được chứ?

Văn Lục nhìn lão Hai hồi lâu tiếp đó nói:

- Ta sẽ chăm sóc cho nó tốt.

Dù sao thì lão cũng đỡ một chưởng giùm Văn Lục mới nên nông nỗi này. Văn Lục cũng không thể dày mặt mà từ chối được. Ít nhất, tình cảm của hai ông cháu này cũng làm Văn Lục cảm động.
Lão hai thấy cái gật đầu của Văn Lục thì mãn nguyện nói:

- Đại nhân… mọi việc trông cậy vào ngài… việc ta dẫn ngài vào “thánh địa giới” đành thất hẹn rồi. Sau… sau này Lệ Thanh lớn hơn chút, học được truyền thừa của ta nó sẽ dẫn ngài đi…

Nói xong cả người lão Hai tiêu tán, biến thành hai chùm sáng mềm mại như hai dòng nước lơ lửng trên không trung. Một luồng sáng xâm nhập vào não hải Văn Lục, còn luồng kia bay tới nhập vào Lệ Thanh. Văn Lục tỉ mỉ kiểm tra thì phát hiện ra đây chính là công pháp của đạo Shiva. Từ giờ hắn trở thành người mang trong mình ba công pháp, hai thuật và một đạo…
Văn Lục nhìn mọi người nằm la liệt trên đất thở dài:

- Mong tiền bối giúp đỡ.

Nói xong ngồi khoanh chân tự chữa thương, kỹ năng phụ trợ “khôi phục” đã kích hoạt nãy giờ liền tăng tốc độ, chốc lát cả người đã không còn cảm giác vô lực như vừa rồi.
Nữ thái thượng trưởng lão thuộc Lệ Sơn phái kia cũng lập tức thi triển mộc thuật cứu chữa mọi người. Trận chiến ngày hôm nay của tổ đội số mười hai làm mấy trưởng lão này quá rung động. Mỗi lần nhìn người trong nhóm mười hai không tránh khỏi chút bối rối pha lẫn nhiều nét vui mừng. Trưởng lão cao tuổi nhất trong số ba người cứu viện bước tới chỗ Vân Trọng hôn mê đá đá mấy cái cười nói.

- Cái tên “chột” nhà ngươi thì hay rồi. Lần trước về đã nói chữa mắt đi không chữa. Giờ thì cả hai mắt đều “chột” cho ngươi “cá tính” nữa đi.

Nữ trưởng lão đang thi triển mộc thuật cứu thương cũng nén không được phì cười.


- Tên Vân Trọng này có khi muốn làm cướp biển đấy thưa tiền bối.

Dưới mộc thuật cấp chín của nữ trưởng lão mặc áo dài ôn nhu nọ, mọi người lần lượt tỉnh lại. Duy chỉ có Vân Trọng là phải về môn phái dùng bí pháp đặc biệt mới khôi phục lại được hai con mắt bị mù. Người tu thuật có linh thức cho nên việc này cũng không ảnh hưởng nhiều cho lắm.

Trưởng lão trung niên vừa rồi nhảy xuống thông đạo cũng đã đi lên. Trên tay còn xách ba tên tu luyện giả bịt mặt cấp bảy khiến mọi người đồng thời nhìn lại. Không ngờ bên dưới còn chứa nhiều địch nhân như vậy. Cái “ổ” gián điệp này cũng quá lớn ha.
Văn Lục lúc này vẫn còn ngồi khoanh chân ở thánh địa. Hắn cần kiểm tra lại thân thể. Qua trận chiến này, mặc dù bị thương không nhẹ liên tiếp. Nhưng cũng có nhiều cái lợi. Không nói tới kinh nghiệm thực chiến đối phó vượt cấp mà chỉ riêng việc thể thuật đột phá đạt tới tầng tám cũng là điều kinh hỉ rồi. Như vậy cả thể thuật và hồn thuật đều đạt tới tầng thứ tám.
"Mầm Thế Giới" của Văn Lục giờ này đạt tới sáu ngàn ba trăm km. Linh thức tương đương dù có bao trọn cả đất nước Việt Nam và Lào cùng Campuchia cũng dư thừa. Văn Lục cũng ước tính lực lượng của mình cũng tương đương với cấp chín sơ cấp, nếu sử dụng sát chiêu Long Ảnh Hóa Hình thì lực lượng được nâng lên tới cấp chín trung cấp, gần đạt tới cấp chín cao cấp.

"Mầm Thế Giới" của Văn Lục chính thức là dựa theo thể thuật mà phát triển lớn mạnh. Tuy nhiên là vì hắn có tu luyện cả hồn thuật cho nên thường thường hồn thuật tăng cấp thì "Mầm Thế Giới" cũng tương tự lớn lên rất nhiều. Đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn luôn có lực lượng lớn vượt cấp. Phải biết rằng trên Văn Lang Thiên có mấy ai tu luyện cả hai dòng như hắn đâu. Người tu luyện hồn thuật thì "Mầm Thế Giới" cũng lớn mạnh như bình thường. Sở dĩ Văn Lục tu luyện hai thuật pháp mà vẫn phát triển đều đều là do "Mầm Thế Giới" đặc thù của hắn. Trước kia sư phụ hắn quả là chính xác khi đưa hai thuật pháp thể thuật và hồn thuật cho hắn. Chứ nếu lão mà đưa thuật pháp một hệ riêng biệt như hỏa hệ hay mộc hệ thì Văn Lục có khóc cũng không ra nước mắt đâu. Còn nếu đưa cả ngũ hành công pháp, lại thêm hắc ám rồi phong, lôi tùm lum gì gì đó, Văn Lục dù có là thiên tài của thiên tài cũng không kham nổi. Thế mới biết… một sư phụ dẫn dắt vào con đường tu thuật giả quan trọng như thế nào.
"Mầm Thế Giới" của Văn Lục không lúc nào dừng vận hành vòng tương sinh cho nên chẳng khác nào thể thuật lúc nào cũng được tu luyện. Cũng chính vì lí do này mà Văn Lục dù “song tu” vẫn hiệu quả. Còn hồn thuật dạo gần đây Văn Lục bận tối mắt tối mũi chẳng có thời gian dành để tu luyện. Bất quá nhờ Hồn Ngọc, thuật pháp này thậm chí còn vượt lên trên thể thuật. Phải biết rằng chỉ nghe tên Hồn Ngọc thôi, người nghe đã biết nó mạnh mẽ về cái gì rồi… tu thuật Đại Việt đều mạnh mẽ về linh hồn. Tuy nhiên từ cấp chín trở lên, Văn Lục muốn tiến triển về mặt linh hồn thì bắt buộc phải lĩnh ngộ "Mầm Thế Giới" của mình thì mới lớn mạnh được. Có người vừa lên cấp chin đã lĩnh ngộ lập tức đạt cấp mười hồn thuật. Nhưng cũng có người cả đời bị vây ở bước “lĩnh ngộ” này. Việc này không những cần cơ duyên, mà còn cần trải nghiệm cuộc sống nhân gian mới lĩnh ngộ được. Hầu hết mọi tu thuật giả đều lấy ngũ hành không gian để khai phá cho "Mầm Thế Giới" của mình.

Lúc này tiếng khóc bên cạnh vang lên làm Văn Lục tỉnh lại từ trong “nhập định”. Văn Lục nhìn sang thì phát hiện người ôm mặt khóc rấm rứt là Lệ Thanh. Na Na và Hương đứng bên cạnh cũng không biết phải làm thế nào đành đưa ánh mắt cầu cứu về phía Văn Lục.

Văn Lục bước tới ôm cô bé vào lòng. Vừa dựa vào ngực Văn Lục, Lệ Thanh càng khóc to hơn ướt sũng cả ngực áo Văn Lục. Hồi lâu sau, cô bé lập tức nín thinh… ánh mắt lại trở nên linh hoạt không còn rụt rè như lúc trước. Văn Lục nhìn thấy cũng ngạc nhiên khiến cô bé đỏ mặt. xem tại

- Ta phải sống sao cho người đã mất vui vẻ…

Nghe câu nói này của Lệ Thanh mọi người bất giác lâm vào trầm tư. Tuy nhiên rất nhanh bầu không khí này đã bị tên to xác Vân Trọng phá hỏng.

- Chưa đi tìm bảo vật à lão đại? Nhanh còn về chữa mắt nào. Mẹ nó… đui hai mắt chẳng “anh tuấn” tý nào!
__________________



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.