Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ

Chương 77: Ta quen một cao thủ tiên thiên cấp cương khí




Binh mã ba nước cộng lại, tổng binh lực đã đạt đến 80 vạn.
Thoạt nhìn số lượng xa xỉ, nhưng Hạ quốc có 60 vạn binh lực, cho nên chênh lệch cũng không lớn.
Nhưng mà, Tiên Thiên bọn họ phái ra thế mà đạt đến 5vị.
Bằng quốc cùng An quốc đều phái ra một vị tiên thiên, có 3 vị Tiên Thiên từ bên ngoài mời tới, lai lịch tương đối thần bí.
Mà Hạ Quốc tính toán đâu ra đấy chỉ có ba vị Tiên Thiên, 5 đấu 3, ai cũng biết mạnh yếu.
Mọi người nhao nhao coi thường Lâm Bắc Phàm. "Hạ quốc, lần này thật phải tiêu đời rồi!"
"80 vạn binh mã, còn có 5 vị Tiên Thiên, cho dù là vương triều cũng không thể không thận trọng đối đãi!"
"Đáng đời! Ai bảo hắn cùng lúc đắc tội với cả ba nước?"
"Cái này gọi ác giả ác báo!"
"Ngày tốt lành của hôn quân sắp chấm dứt rồi!"
Hạ quốc tự nhiên là như lâm đại địch, triệu tập bốn mươi vạn binh mã đến tiền tuyến.

Trong hoàng cung kinh thành, Lâm Bắc Phàm nhìn †in tức bốn phía thu về, nhớ tới lời Yêu Yêu nói trước khi rời đi, lâm vào trầm tư: "Trong đó chỉ sợ có bóng dáng thế gia đại tộc!"
Dù sao, cao thủ Tiên Thiên cũng không phải rau cải trắng, không dễ dàng mua chuộc như vậy.
Tiểu quốc như bọn họ, có thể có hai, ba Tiên Thiên đã không tệ rồi.
Mà bọn họ lại có thêm ba vị Tiên Thiên thần bí, rất có thể là đến từ thế lực thứ ba.
Hơn nữa, binh lính Thương Quốc rõ ràng lại mặc khôi giáp, cầm vũ khí, khôi phục sức chiến đấu. Ngoại trừ thế gia đại tộc, không ai có thể cung cấp nhiều vũ khí khôi giáp như vậy.
"Bệ hạ, đại quân ba nước sắp đánh tới, tướng quân An Lộc Sơn suất lĩnh 40 vạn đại quân chống cự ở tiền tuyến! Thế nhưng đại quân ba nước có 80 vạn binh mã, năm vị Tiên Thiên, chỉ sợ thủ không được! Cho nên vi thần đề nghị..."
Vẻ mặt đại tướng quân Sài Ngọc Lang trầm trọng nói: "Bỏ Hạ quốc đi! Lão phu và Lưu công công ở tiền tuyến chống cự và yểm hộ, Ngọc Tâm, ngươi nhân cơ hội đó mang bệ hạ thoát khỏi Hạ quốc!"
"Vâng, thưa cha!" Sài Ngọc Tâm nghiêm túc nói.
Tuy rằng, làm một vị tướng quân, nàng không muốn không đánh mà chạy.
Thế nhưng, tình thế nguy hiểm, không thể không làm như vậy.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Khó khăn lắm chúng ta mới tạo được cơ nghiệp, các ngươi có cam lòng không?”
"Không cam lòng cũng phải cam lòng!" Thừa tướng Tiêu Quốc Lương đầy không muốn mà nói: "Quốc gia mặc dù trọng yếu, nhưng bệ hạ ngươi càng trọng yếu! Nhỡ như ngươi gặp chuyện không may, chúng ta làm sao ăn nói với đại ca đây?"
Đại tướng quân khẽ gật đầu.
Lúc này, Sài Ngọc Tâm hung hăng véo chặt miếng thịt mềm bên hông Lâm Bắc Phàm, tức giận nói: "Còn không phải vì ngươi? Ai bảo ngươi đồng thời đắc tội với cả ba nước, bây giờ bị người ta đánh tới tận cửa?"
Lâm Bắc Phàm: "A đau đau đau đau quá..."
Hai vị trưởng bối muốn cười, lại không cười được.
Lâm Bắc Phàm vẩy ra bàn tay của Sài Ngọc Tâm, vừa xoa thịt vừa nói: "Mọi người không cần bi quan như vậy, trận chiến này nói khó đánh cũng khó, nói dễ đánh thì cũng dễ đánh thôi!"
"Dễ đánh?" Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Đó là 80 vạn đại quân, là 5 vị Tiên Thiên!
Cỗ lực lượng này cộng lại, cũng có thể uy hiếp đến vương triều, ngay cả đại quốc cũng có thể bị diệt!
Vậy mà ngươi lại nói... Dễ đánh sao?
"Quả thật rất dễ đánh!" Lâm Bắc Phàm mở miệng nói: "Trẫm quen biết một vị cao thủ Tiên Thiên, đến lúc đó có thể mời hắn giúp đỡ.”
"Ngươi nói là... cô gái áo đen kia?" Đại tướng quân hỏi.
Liên quan tới Yêu Yêu, mấy người ở đây đều biết, đó là một vị thiếu nữ tương đối trẻ tuổi, thực lực cường hãn, bối cảnh lại tương đối thâm hậu.
Vốn là nàng tới giết Lâm Bắc Phàm, kết quả sau khi bị Lâm Bắc Phàm lừa gạt thì biến thành bằng hữu.
Nàng giúp Lâm Bắc Phàm và Hạ quốc giải quyết rất nhiều vấn đề nan giải.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không phải nàng, gần đây nàng có việc, không thể tới, trẫm đang nói về một người khác!"
"Ngươi còn biết thêm một vị bằng hữu Tiên Thiên nào nữa?" Sài Ngọc Tâm kinh ngạc.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lưu công công.
Bình thường, đều là Lưu công công hầu hạ Lâm Bắc Phàm, hắn hẳn biết.
Ai ngờ, Lưu công công xấu hổ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Hắn cũng rất buồn bực, bản thân mình gần như đã đi theo bệ hạ suốt từng giờ, hắn quen biết bằng hữu mới từ lúc nào vậy?
"Vị bằng hữu Tiên Thiên của ngươi là ai, tên là gì?" Sài Ngọc Tâm hỏi.
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Thân phận và lai lịch của hắn khá thần bí, không thể tiết lộ ra ngoài, cho nên trầm không thể nói cho các ngươi biết! Nói tóm lại, hắn sẽ tới giúp!"
Người mà Lâm Bắc Phàm đã nói, đương nhiên chính là hắn.
Không để lộ ra ngoài, cũng vì tự vệ.
Dù sao, hệ số nguy hiểm của nghề nghiệp Hoàng Đế quá cao, rất nhiều người đều muốn đá hắn xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi đầu.
Cho nên, hắn nhất định phải giữ bí mật.
Ẩn núp càng nhiều, át chủ bài càng nhiều, hắn mới có thể sống càng lâu.
"Nhưng mà, đây cũng mới bốn người đấy! Bọn hắn có 5 người, chúng ta còn ở thế xấu!" Thừa tướng thở dài.
Lâm Bắc Phàm rất bình tĩnh: "Không cần lo lắng, vị bằng hữu của ta là một cao thủ Tiên Thiên cấp Cương Khí, thực lực cường đại! Mặc kệ đối phương phái tới mấy vị, đều đủ ứng phó rồi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.