Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ

Chương 57: Sàng lọc nạn dân như vậy




Bởi vì tình thế nguy cấp, Sài Ngọc Tâm lập tức gửi một phong thư, 800 dặm khẩn cấp truyền cho Lâm Bắc Phàm ở trong kinh thành.
Một ngày sau, nàng liền nhận được hồi đáp của Lâm Bắc Phàm.
Sài Ngọc Tâm cầm phong thư mừng rỡ nói: "Bệ hạ đồng ý, chấp nhận tất cả nạn dân!"
An Lộc Sơn vẫn có chút do dự: "Nhưng mà, trong này khả năng có gian tế..."
Sài Ngọc Tâm tiếp tục vui mừng mà nói: "An tướng quân không cần lo lắng, bệ hạ đã cân nhắc đến điểm này, lưu lại biện pháp giải quyết trong thư, mời An tướng quân xeml"
Sau khi xem xong An Lộc Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cách này không tệ, cứ làm như vậy đi!"
Sau một lát, một đám binh sĩ đi tới một mảnh nông điền.
Nói với người nông dân đang khai hoang: "Các ngươi đều đến từ Mạc quốc?”
Đám nông dân này hai mặt nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Chẳng lẽ, Hạ quốc muốn tính sổ?
Một vị tuổi tương đối lớn trong đó chắp tay hỏi: "Khởi bẩm quân lão gia, chúng ta đúng là từ Mạc Quốc tới! Trong nhà không có cơm ăn nên mới tới đây mưu sinh! Chẳng lẽ, chúng ta phạm vào chuyện gì sao?"
Binh sĩ cười to nói: "Các ngươi không có làm gì sai, ngược lại đụng phải chuyện tốt, chỗ chúng ta có một

việc nhờ các ngươi! Nếu như làm tốt, có thưởng lớn!"
Các nông dân đều thở phào nhẹ nhõm.
"Hóa ra là thế, không có việc gì là tốt rồi!" "Quân gia, đó là chuyện tốt gì vậy?"
"Gó thể nói cho chúng ta nghe được không?”
Các binh sĩ phất phất tay: "Các ngươi tới thì sẽ biết! Đây là sắp gặp đại nhân vật, các ngươi rửa sạch tay chân trước, quần áo sạch sẽ lại đến!"
"Được rồi, ta sẽ xong ngay!”
"Cho ta chút thời gian!"
Khoảng nửa nén nhang sau, đám nông dân được dẫn vào quân doanh, nhìn thấy Sài Ngọc Tâm.
"Bái kiến tướng quân, không biết có gì phân phó?"
"Các vị không cần đa lễ!" Sài Ngọc Tâm cười nói: "Bản tướng quân có một nhiệm vụ quan trọng giao cho các ngươi, chỉ cần các ngươi làm cho tốt, mỗi người thưởng 500 văn tiền!"
Mọi người vui mừng. "Cảm ơn... Đa tạ đại tướng quân!"
"Chúng ta nhất định đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Xin tướng quân phân phó!”
"Chuyện là như vậy!" Sài Ngọc Tâm nghiêm mặt nói: "Mạc quốc đã bị diệt, nhưng dân chúng Mạc quốc vẫn còn, lại bị ba nước Thương An Bằng xua đuổi tới đây! Bệ hạ nhân từ, quyết định thu lưu bọn họ, nhưng sợ trong đó có gian tế, cho nên gọi các ngươi tới đây!"
"Các ngươi đều là người Mạc quốc, quen thuộc dân Mạc quốc! Nhiệm vụ chủ yếu chính là giao lưu với đám nạn dân, thông qua khẩu âm, động tác, hình thái, v.v. v.v. v., phân biệt ra bách tính Mạc Quốc chân chính!"
Mọi người lại một lần nữa mừng rỡ.
"Tướng quân, việc này rất dễ dàng!"
"Hoàn toàn có thể giao cho chúng ta, chúng ta nhất định sẽ biểu hiện tốt!"
"Ngươi an tâm đi!"

Sài Ngọc Tâm hài lòng gật đầu: "Được!"
Tiếp theo, Sài Ngọc Tâm sai người chuẩn bị mấy chục cái lều không lọt ánh sáng, mỗi cái lầu an bài vài người Mạc quốc, để bọn họ làm trọng tài thẩm định tuyển chọn ra đồng bào của mình.
Sau đó, lớn tiếng hô với trăm vạn nạn dân: "Bệ hạ nhân từ, tiếp nhận nạn dân! Thế nhưng, chỉ có người thông qua khảo nghiệm, mới có thể nhập cảnh mưu sinh, ăn lương thực! Cho nên, các ngươi nhất định phải xếp hàng, từng người tiến vào trong lều! Nếu như không tuân theo quy củ, thì đừng trách đao kiếm của chúng ta không có mắt!"
Đám nạn dân vừa mừng vừa sợ.
"Bệ hạ tiếp nhận nạn dân, quá tốt rồi!"
"Yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ xếp thành hàng!"
"Lúc nào thì bắt đầu?"
"Để ta tới trước đi!"
Mọi người vô cùng vui vẻ, tích cực.
Bởi vì bọn họ đã thấy ở phía đố có người nấu cháo, mùi gạo thơm lừng bay vào mũi.
Chỉ cần tới đó là có thể uống được cháo nóng hổi. "Xếp hàng đi! Không cần vội..."
Cứ như vậy, từng nạn dân đi vào trong lều, tiếp nhận khảo nghiệm từ dân chúng đến từ Mạc Quốc.
Hiểu rõ bản thân nhất, thường thường là người một nhà.
Bọn họ chỉ thông qua mấy câu nói, biết ngươi có phải người mình hay không.

Thậm chí ngay cả ở ngọn núi xứ nào cũng có thể phân biệt được.
Vì vậy, tiến triển vô cùng thuận lợi, đại bộ phận đều đã thông qua.
Thông qua rồi, trực tiếp ở phía đối diện nhận được một chén cháo, bắt đầu uống từng ngụm.
Cảnh tượng này khiến những người phía sau được khích lệ.
Đương nhiên, cũng có một vài người không thông qua được thì đã bị bắt tại chỗ.
Như vậy, một ngày sau, vậy mà bắt được gần vạn người tình nghỉ.
Trong lòng mọi người còn sợ hãi, may mà bắt được, nếu không khi bọn hắn làm náo loạn, hậu quả khó lường.
"Những người này xử lý ra sao?" Sài Ngọc Tâm hỏi.
"Vậy thì giết hết đi!" Sắc mặt An Lộc Sơn lạnh lùng nói.
"Giết thì đáng tiếc, kéo bọn họ đi đào sông, không cần trả tiền, có đói chết cũng được!" Sài Ngọc Tâm đề nghị.
"Cũng được, vậy thì cứ làm như thế!" An Lộc Sơn gật đầu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.