Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ

Chương 231: Người có thể giữ lão phu lại còn chưa ra đời đâu




Vừa dứt lời, xa xa truyền đến một tiếng rống phẫn nộ.
" Diệu Thủ Không Không, ngươi chết đi cho ta."
Diệu Thủ Không biến sắc, luống cuống nói: "Ngươi nói đúng, người kia thật sự giết tới rồi! Lão phu chuồn trước, tạm biệt!"
Nói xong liền vèo một tiếng, xông ra khỏi hoàng cung.
Sau một lát, một tráng hán lôi thôi như Diệu Thủ Không Không miêu tả xuất hiện trước mắt mọi người.
Vóc người của hắn cũng không cao lớn thế nhưng tứ chi vô cùng mạnh mẽ và khỏe mạnh, từng khối cơ bắp. nhô lên tựa như mãnh thú hồng hoang vậy.
Tay cầm một cái búa sắt lớn, mỗi lần đi một bước, mặt đất đều chấn động một lần, khiến người ta nhìn mà phát lạnh.
Hắn nhìn Diệu Thủ Không Không bỏ trốn, lớn tiếng quát: "Tên trộm! Cho dù ngươi chạy tới chân trời góc biển, ta cũng nhất định sẽ bắt ngươi về tế kiếm!"
Sau đó lại đuổi theo.
Nhưng đến chạng vạng tối, Diệu Thủ Không Không chưa có trở về, u Dã Tử mới trở về.

Hắn ta đi tới cửa hoàng cung, quát lớn: "Mở cửa! Lão phu u Dã Tử cầu kiến Hoàng Đế Đại Hại"
"Bệ hạ có lệnh, Tuyên u Dã Tử đi vào!"
Sau thời gian một chén trà nhỏ, u Dã Tử đã đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Ngươi tới bái phỏng trẫm có chuyện quan trọng gì?"
u Dã Tử vừa móc cứt mũi, vừa đĩnh đạc nói: "Không có đại sự gì, nghe nói tên trộm kia đã lăn lộn với ngươi, cho nên mặc kệ hắn chạy tới chỗ nào, cuối cùng nhất định sẽ trở lại chỗ ngươi! Hòa thượng chạy trốn không thoát khỏi miếu, cho nên ta sẽ ở đây bảo vệ ngươi! Ngươi không cần để ý tới ta, chờ ta bắt được hắn xong, đương nhiên sẽ rời đi!"
"Làm càn!"
Mọi người cả giận nói.
Lâm Bắc Phàm mặt không biểu tình: "u Dã Tử, ngươi coi rẻ hoàng quyền như vậy, còn muốn giết người của trẫm, ngươi nói trầm có thể mặc kệ không?”
"Cho dù ngươi muốn quản, ngươi quản được ta sao?"
u Dã Tử vung chùy, biểu diễn cơ bắp của mình. Lâm Bắc Phàm quát lên: "Bắt hắn lại!" "Vâng, bệ hạ!"

Đám người Lưu công công, Bạch Trúc, Tửu Kiếm Tiên dồn dập xuất thủ.
Tuy thực lực của u Dã Tử cường đại, nhưng trong thời gian ngắn không ngăn cản được nhiều cao thủ như vậy, ngữ khí cuối cùng cũng trở nên mềm nhữn: "Không ngờ tiểu Hoàng Đế nhà ngươi lại có nhiều cao thủ như vậy, chủ quan rồi! Hoàng Đế Đại Hạ, chúng ta thương lượng một chút được không?”
"Không thể thương lượng! Hoặc là thần phục, hoặc là chết!"
Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói.
u Dã Tử nổi giận: "Không thể nào! Xem Loạn Phong Phích Lịch Chùy Pháp của ta đây!"
Một cây chuỳ sắt lớn bị hắn múa với uy thế hừng hực, cương khí phóng ra ngoài, người khác đừng hòng tới gần được.
Nhân lúc này, hai chân u Dã Tử đạp xuống đất, phóng lên trời như đạn pháo, âm thanh hung hăng truyền tới: "Người có thể giữ lão phu lại, còn chưa ra đời đâu! Lão phu đi đây, khặc khặc!"
Lúc này, một đại chưởng màu vàng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, như đập ruồi võ vào u Dã Tử.
"Bành"
u Dã Tử từ trên không bị nện xuống. "Âm ầm"
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.
u Dã Tử nằm trong hố, thân thể run rẩy, mặt lộ vẻ đau đớn.
"Ai da! Đau quá."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.