Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ

Chương 218: Có tặng cho người khác cũng không cho ngươi




Sớm biết như vậy đã không tặng tiền, chọc phải mầm tai họa, dẫn đến nước phá nhà vong.
Lúc này, Triệu tướng quân đi tới trước mặt Hoàng Đế Bằng quốc, một phát bắt được cánh tay Hoàng Đế Bằng quốc.
Hoàng Đế Bằng quốc luống cuống: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi xuống đây cho lão phu! Bảo tọa Hoàng Đế này, lão phu đích thân ngồi xuống thử xeml"
Vừa dứt lời, Hoàng Đế Bằng quốc liền bị một cỗ cự lực kéo rời khỏi hoàng tọa, bịch một tiếng ngã lăn trên mặt đất, đau đến mắt nổ đom đóm.
Triệu tướng quân thì cầm đại đao đại phủ ngồi xuống, một chân vẫn còn đạp trên người của Hoàng Đế Bằng Quốc, đắc ý cười to: "Hóa ra đây là bảo tọa của Hoàng Đế, ngồi quả thật thoải mái, chẳng trách người ta muốn làm Hoàng Đế như vậy, ha ha.” Hoàng Đế Bằng Quốc giận dữ xấu hổ không chịu nổi, lớn tiếng kêu lên: "Người đâu! Người đâu!"
"Đừng kêu nữa, hộ vệ bên ngoài không bị ta giết chết thì đã chạy mất rồi. Toàn bộ Hoàng cung đều bị lão phu tiếp quản, ngươi có hô nát cổ họng cũng không ai để ý tới ngươi!"
Triệu tướng quân dương dương đắc ý nói.

Hoàng Đế Bằng quốc sắc mặt trắng nhọt: "Hoàng cung đã bị ngươi tiếp quản rồi?"
"Không tin, ngươi có thể tiếp tục kêu to, xem có ai để ý đến ngươi hay không!"
Hoàng Đế Bằng quốc lại kêu thêm vài tiếng, vẫn không ai hưởng ứng, cuối cùng tuyệt vọng: "Giang sơn của trẫm xong rồi?"
"Cho nên, ngươi ngoan ngoãn ở lại chỗ này cho bổn tướng quân!"
Triệu tướng quân tiếp tục cười ha hả: "Đúng rồi, trời đông giá rét, bản tướng quân cần một người tới làm ấm giường, cứ để hoàng hậu Bằng quốc đến đây đi! Tuy rằng tuổi đã lớn, thế nhưng lão phu không chê nàng người già hoa nát, ha ha!"
Hoàng Đế Bằng quốc tức giận đến cả người phát run!
Cướp giang sơn của trẫm, lại còn để cho thê tử của mình đi hầu hạ đối phương, quả thực là sỉ nhục!
"Ngươi đừng mơ! Trâm tuyệt đối sẽ không đáp ứng!" Hoàng Đế Bằng quốc gào thét.

Triệu tướng quân hai tay ôm ngực, đắc ý cười nói: "Hiện tại ngươi còn có năng lực phản kháng sao? Giang sơn của ngươi xong rồi, trước kia ngươi là Hoàng Đế, hiện tại ngay cả một con chó cũng không bằng! Ngoan ngoãn làm chó đi, lão phu tâm tình vui vẻ liền thưởng ngươi một khúc xương, bằng không thì..."
Hoàng Đế Bằng quốc tức giận đến khí huyết dâng trào, điên cuồng nói: "Muốn giang sơn của trâm?”
"Trầm dù có tặng cho người khác cũng không cho ngươi!"
Cầm một cái thánh chỉ trống không, ở trên không múa may một cái, sau đó cầm lấy ngọc tỷ nặng nề phủ xuống.
"Ngươi đang làm gì đó?"
Triệu tướng quân đoạt lấy thánh chỉ nhìn: "Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết: Bản hoàng hổ thẹn tổ tiên, không mặt mũi nào gặp lê dân, cho nên đem Bằng quốc dâng tặng cho Đại Hạ, hy vọng Đại Hạ có thể đối xử tử tế, khâm thử!"
Triệu tướng quân cười: "Ngươi cảm thấy thứ này có tác dụng không?”
"Mặc kệ có hữu dụng hay không, ít nhất trẫm có thể khiến ngươi chán ghét! Ha ha..."
Hoàng Đế Bằng quốc cuồng loạn kêu lên. Triệu tướng quân biến sắc, một cái tát đập tới.
"Đồ khốn!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.