Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ

Chương 197: Yên tâm lão phu đi một chút sẽ trở lại




Mọi người nhìn nhau, sắc mặt vô cùng kinh hãi.
Bọn họ đi một ngày, hoàn toàn đi theo con đường một ngày, kết quả cứ thế đi tới, không ngờ lại trở về!
Đây là chuyện ly kỳ tới cỡ nào chứt "Cái này cái này... tuyệt đối là quỷ đập tường!" "Chúng ta gặp tà rồi, nơi này có quỷ!"
"Có phải A Tỉnh và A Cường lúc trước cũng gặp phải quỷ rồi không?”
"Bây giờ đến lượt chúng ta?" Mọi người dồn dập kinh hô, vô cùng hoảng hốt.
Lúc này, ngay cả bản thân Cửu hoàng tử cũng không cách nào bình tĩnh được.
Ai có thể ngờ được, chỉ là một chuyến đi xa, kết quả lại gặp phải chuyện tà môn như thế.
Trong lòng dâng lên một ý nghĩ đáng sợ: Không phải là thật trúng tà đấy chứ?
Không tự kìm hãm được quay đầu nhìn về phía lão giả bên cạnh, đây là cận vệ bảo tiêu của hắn, cũng là chỗ dựa duy nhất hiện tại của hắn.
Lão giả đứng dậy, trầm giọng nói lọi người không cần hoảng sợ, trên đời này tuyệt đối không có quỷ! Lão phu lang bạt giang hồ vài chục năm, giết người không hơn vạn cũng có mấy ngàn, nhưng xưa nay chưa từng gặp quỷ!"
"Hiện tại chúng ta đang gặp phải một loại trận pháp kỳ môn, hoặc là thiên nhiên hình thành, hoặc chính là con người làm, tóm lại tuyệt đối không có khả năng là quỷ, mọi người không nên tự doạ chính mình!"

Cửu hoàng tử kêu lên: "Mọi người nghe Mộc lão nói, bình tĩnh lại, đừng để bản thân sợ hãi!"
Dưới sự trấn an của hai người, mọi người cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Cửu hoàng tử thỉnh giáo: "Mộc lão, đây thật là trận pháp sao?"
Lão giả sắc mặt ngưng trọng gật đầu: "Tám phần mười là thế, hơn nữa rất có khả năng là do con người làm! Bởi vì nếu như là tự nhiên thì sớm đã bị người khác phát hiện rồi, nơi này không thể có con đường!"
"Mộc lão nói rất có lý, vậy chúng ta làm sao đi ra khỏi trận pháp?”
Cửu hoàng tử hỏi.
"Đối với trận pháp, lão phu không hiểu lắm! Nhưng lão phu biết một đạo lý, chỉ cần tìm ra người bố trí trận pháp, nhất định có thể giải quyết đại trận này, để chúng ta thoát vây ra"
Lúc này, lỗ tai Mộc lão giật giật, đột nhiên hướng rừng cây giết tới.
Cửu hoàng tử kêu lên: "Mộc lão, ngươi đi đâu?" "Lão phu phát hiện người rồi, rất có khả năng là người bày trận. Lão phu đi bắt hắn lại!"
Cửu hoàng tử lại kêu lên: "Nhưng bổn cung làm sao bây giờ?"

"Điện hạ yên tâm, lão phu đi một chút sẽ trở lại!"
Người đã biến mất không thấy đâu nữa, Cửu hoàng tử có chút bất đắc dĩ, trấn an mọi người: "Mọi người nghỉ ngơi ở đây cho tốt, chờ Mộc lão trở về chúng ta có thể thoát khốn ra rồi!"
"Vâng, điện hạ"
Kết quả đợi một canh giờ, Mộc lão cũng không trở về.
Đám người Cửu hoàng tử luống cuống.
"Đã một canh giờ rồi, Mộc lão đầu còn chưa trở về, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
"Đừng có nói lung tung! Mộc lão là cường giả Ngự Khí đỉnh phong, ngoại trừ tông sư, ai có thể khiến hắn xảy ra chuyện?”
"Nhưng mà, lâu như vậy rồi không trở về!"
"Sẽ không thực sự gặp quỷ chứ? Cho dù người có mạnh hơn nữa, gặp quỷ cũng vô dụng!"
"Ngươi nói rất có đạo lý!"
Lúc này, Cửu hoàng tử ho khan một tiếng: "Mọi người đừng nói nữa, đừng tự dọa mình! Nghỉ ngơi cho. tốt, tĩnh dưỡng tinh thần. Đợi Mộc lão trở về, chúng ta có thể đi ra ngoài!"
"Vâng, điện hạ"
Mọi người cúi đầu, mặt ủ mày chau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.