Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ

Chương 182: Ăn đến quên cả trời đất




Lâm Bắc Phàm mở trừng hai mắt, tò mò hỏi: "Ngươi cần mật rắn làm cái gì..."
Hai mắt Tửu Kiếm Tiên tỏa sáng: "Con rắn lớn kia đều tu luyện thành tinh, dùng mật rắn để ngâm rượu, nhất định rất dễ uống!"
"Hóa ra là thé.
Lâm Bắc Phàm giật mình, phong cách này quả nhiên là của Tửu Kiếm Tiên.
Diệu Thủ Không Không cười mắng: "Tửu Kiếm Tiên, ngươi thật là biết nhìn hàng! Mật rắn kia là nơi tinh hoa. toàn thân của rắn lớn, dược hiệu không kém hạt sen, thậm chí ở một số phương diện nào đó còn mạnh hơn!"
"Vậy thì càng tốt rồi!" Tửu Kiếm Tiên cười ha hả.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: Được, ngươi đã muốn mật rắn kia, cứ việc cầm lấy..."
"Tạ ơn bệ hại" Tửu Kiếm Tiên vô cùng vui vẻ.
Lúc này Lâm Bắc Phàm nhìn về phía Vương Kim Hải đang yên lặng đứng một bên, cười nói: "Vương tướng quân, lần này ngươi xuất chinh Đại Viêm, khải hoàn trở về, công lao to lớn! Chẳng qua công lao ngươi lập, còn chưa đủ để đạt được hạt sen! Cho nên, trẫm giữ lại cho ngươi một viên, chờ sau này công lao ngươi đủ rồi, ta sẽ lại cho ngươi!"
“Tạ bệ hạ long ân!" Vương Kim Hải vui mừng.
Không nghĩ tới, chính hắn cũng có cơ hội thu được dị bảo như thết

Tuy tại còn chưa được gì, nhưng bệ hạ đã mở miệng, miệng vàng lời ngọc, tuyệt đối sẽ không gạt người!
Hắn đã đặt trước một hạt sen, chỉ cần công lao đầy đủ là có thể thu được!
Hắn tin tưởng ngày này chẳng mấy chốc sẽ đến!
Trong lòng vô cùng cao hứng, Đại Hạ này đến đúng rồi!
"Hai viên còn lại, về sau dựa theo công lao, rồi ban thưởng tiếp!"
Lâm Bắc Phàm đóng hộp ngọc lại.
"Bệ hạ, ngài không cần sao?"
Diệu Thủ Không Không kinh ngạc nói: "Hạt sen này đối với người không tập võ mà nói cũng là linh đan diệu dược, ăn vào có thể cường thân kiện thể, còn có thể kích phát thiên phú tập võ, trở thành một võ giả!"
"Trãm không cần!"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười nói.
Tuy rằng thoạt nhìn hắn ta chỉ là một người bình thường, nhưng kỳ thật đã là một gã cường giả Tiên Thiên
ngự khí đỉnh phong.
Có được một thân thần công tuyệt học, cho dù có đánh nhau với tông sư cũng không sợ.
Công hiệu hạt sen này có hạn, đã không còn tác dụng gì với hắn.
Ăn lãng phí, còn không bằng dùng để ban thưởng những người có công, tăng cường thực lực của quốc gia.
"Đúng rồi, còn có một người cần trọng thưởng!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Hoàng Đế An Quốc dâng ra 200 vạn lượng bạc, đồng thời lại giúp cho chúng ta đạt được Cửu Nhãn Bạch Ngọc Liên bồng, công lao mười phần to lớn! Truyền chỉ xuống, phong An Quốc. Công, hưởng thụ tất cả đãi ngộ của Công Tước!"
"Vâng, bệ hạ"

Diệu Thủ Không Không kêu lên: "Bệ hạ, còn có con rắn lớn kia nữa, không nên lãng phí!"
"Da rắn của nó có thể chế tạo áo Giáp, răng rắn và xương rắn có thể chế tạo binh khí, thịt rắn còn có thể dùng để ăn, máu rắn có thể dùng để uống, có công hiệu ôn âm bổ dương!"
"Thật sao?"
Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ, lớn tiếng nói: "Đã như vậy, chúng ta liền mổ bụng nó, làm một bàn tiệc Xà Yến, mọi người chia nhau ăn, thế nào?"
"Tạ ơn bệ hại" Mọi người vui vẻ tuân chỉ.
Sau khi ăn xong thịt rắn, mọi người đều trở về dùng hạt sen, luyện công đột phá.
Trong đó, Bạch Trúc, Diệu Thủ Không Không thực lực đã sớm đạt đến Tiên Thiên Chân Khí đỉnh phong, sau khi ăn hạt sen, thuận lợi đột phá, trở thành một cường giả cấp Cương Khí, Sài Ngọc Tâm, Sài Ngọc Lang, Lưu công công ba người mặc dù không đột phá, nhưng là công lực đã đạt được tiến bộ cực lớn, tất cả đều đạt đến cấp Chân Khí đỉnh phong, khoảng cách đột phá đã không xa.
Tửu Kiếm Tiên tuy không có hạt sen, nhưng hắn có mật rắn, đó là tinh hoa cả đời của cự xà, công hiệu phi phàm.
Sau khi hắn ngâm rượu chậm rãi phục dụng, cũng thuận lợi đột phá, trở thành một cường giả cấp bậc Cương Khí.
Kể từ đó, số lượng cường giả Tiên Thiên ở Đại Hạ mặc dù không gia tăng, nhưng chất lượng lại trở nên bay vọt về chất, quốc lực tăng lên rất nhiều.
"Ting! Bởi vì người chơi quốc lực tăng trưởng, cho. nên thực lực tăng lên đồng bộ, phần thưởng là Kiếm Khai Thiên Môn!"
"Kiếm này chính là do lão Kiếm Thần hao hết tinh lực cả đời sáng tạo ra, một kiếm có thể mở ra thiên môn, uy lực tuyệt luân, chính là vô thượng sát chiêu trong kiếm!"
Lâm Bắc Phàm nhắm hai mắt lại, nhanh chóng hấp thu tuyệt học này.

Thực lực của hẳn cũng nhờ vậy mà tăng thêm một phần.
Lúc này, Hoàng Đế An Quốc nhận được tin tức được phong tước, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù không có quyền lợi, lại mất đi một chút tự do, nhưng vinh hoa phú quý là đã bảo vệ rồi, không cần giống người bình thường đi ra ngoài bôn ba mưu sinh, ăn bữa trước không có bữa sau nữa.
Chỉ là, trong lòng vẫn còn chút mê man cùng bàng hoàng, không biết nên làm như thế nào.
Vì vậy, hắn liền muốn đi tìm hai vị quân mất nước Thương quốc Mạc Quốc để lấy kinh nghiệm học tập.
Thế nhưng, khi hắn mang theo trọng lễ đến phủ bọn họ thì lại được thông báo, hai vị Công Tước đã ra ngoài chơi, có lẽ đến tối mới trở về.
Hoàng Đế An quốc hoang mang: "Đã như vậy rồi mà vẫn còn muốn chơi à? Lòng dạ cũng quá lớn gan rồi phải không?"
Cực kỳ khó hiểu, tìm được một con phố ẩm thực, nhưng trong nháy mắt khi tìm thấy mấy tên gia hỏa này, con mắt của hắn đều lồi ra ngoài.
Bởi vì hai vị Hoàng Đế hắn tâm tâm niệm niệm lúc này đang vây quanh một cái nồi nấu rau, ăn đến quên cả trời đất.
Vừa miệng đầy nước, còn vừa cãi vã.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.