Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ

Chương 153: Nhân lúc cháy nhà hôi của




Hộ Bộ Thượng Thư nhăn mặt lại: "Lần trước, Đại Hạ phái binh đánh tới, cướp sạch lương thực của chúng ta rồi"
"Cũng chỉ có kho lương thực kinh thành còn có một chút lương thực, thế nhưng lương thực có hạn, như muối bỏ biển, căn bản không cung ứng nổi cả nước, thậm chí không cung ứng nổi toàn quân!"
Trên mặt Hoàng đế An Quốc đã không còn màu máu.
Nghĩ lại tất cả những điều này, dường như đều là gặp phải Đại Hạ, mới biến thành như thết
Binh mã bị đánh không còn, vàng bạc châu báu bị cướp đi xong, lương thực cũng bị cướp sạch, độ phì trên đất xói mòn nghiêm trọng, trồng không ra lương thực, còn có rất nhiều khoáng sản tài nguyên khô kiệt khắp nước, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà yếu đi!
Trong lòng hối hận vạn phần, sớm biết như vậy đã không trêu chọc đến Đại Hạ, trực tiếp đánh tan quốc vận của mình rồi!
Mà đối phương lại càng ngày càng rực rỡ, càng ngày. càng mạnh mất
Lúc này, một vị quan viên vội vàng tiến đến. Ánh mắt Hoàng đế An Quốc sáng lên: "Tình huống thế nào, Đại Nguyệt quốc có đồng ý tiếp tế lương thực cho chúng ta không?”
Quan viên lắc đầu, lớn tiếng nói: "Bệ hạ, bọn họ nói lương thực trân quý, trên tay bọn họ cũng không có bao. nhiêu lương thực, không đồng ý tiếp tế, chỉ đồng ý mua bán!"

Hoàng đế An quốc vội la lên: "Chỉ cần có lương thực là được, bọn họ muốn bao nhiêu tiền?"
"Bệ hạ, bọn họ nói muốn mua lương thực từ chỗ bọn họ thì phải trả gấp hai giá lương thực mới được!"
"Đáng chết! Rõ ràng là bọn chúng nhân lúc cháy nhà hôi của!"
Hoàng đế An quốc tái xanh mặt mày.
Nhớ lúc trước, hắn xuất binh trợ giúp Đại Nguyệt đánh xuống Thương Quốc.
Nhưng bây giờ gặp phải vấn đề rồi, Đại Nguyệt không những không hỗ trợ mà còn bỏ đá xuống giếng, đổ dầu vào lửa, người đại ca này nhận uổng rồi!
Lúc này, lại có một vị quan viên vội vã đi vào.
Hoàng đế An quốc hỏi: " Bằng quốc thì sao, Bằng quốc đồng ý cung cấp lương thực sao?"
"Bệ hạ, Bằng quốc trả lời, lương thực mà bọn họ trồng ra đều không đủ cho người dân dùng, cho nên không cách nào trợ giúp chúng ta!"

Hoàng đế An Quốc tối sâm mặt lại, tình huống của Bằng quốc quả thật là như thế.
Bọn họ cũng ở vào vùng đất căn cỗi, lương thực trong nước trồng ra nuôi sống người dân nước mình cũng đã không tồi, muốn chỉ viện nước khác tuyệt đối không thể nào.
Sau đó, lại có mấy quan viên chạy vào báo cáo.
Gần như không có một quốc gia nào cung cấp trợ giúp, cũng chỉ là một ít thế gia đại tộc có năng lực này.
Có điều, bọn họ cũng nhân lúc cháy nhà hôi của, bán với giá cao.
Nhưng là, An quốc bọn họ sớm đã một nghèo hai trắng rồi, có thể tiêu tiền mua lương thực đã là không tệ rồi, mua lương thực giá cao thì vạn lần không có khả năng.
Lúc này, trong đầu hắn dâng lên một ý niệm.
Hay là cầu cứu Đại Hạ đi?
Nghe nói năm nay bọn họ thu hoạch lương thực phong phú, trồng ra lương thực nuôi sống người cả nước, còn có rất nhiều tiền dư.
Nhưng mà, ý nghĩ này vừa mới toát ra liền khiến hắn bưồn nôn.
Song phương thế như nước với lửa, phái người đi cầu cứu chỉ có thể tự rước lấy nhục, không bằng không làm.
Lúc này, lại có người vội vã chạy vào: "Bệ hạ, đại sự không ổn rồi! "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.