Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ

Chương 130: Vậy mới đúng chứ




Nghiêm Tung nhỏ giọng giải thích: "Trước kia nơi này chỉ là nhà dân bình thường, nhưng từ khi mỹ thực bên cạnh bán chạy, nơi này đã bị một đại thương nhân bao trọn, một lần nữa tu sửa lại một phen, lấy tên là Bách Hoa phường. Nửa tháng trước khai trương, vừa khai trương thì tân khách tụ tập, khách tới tựa mây đến!"
"Cả con đường đều bao hết rồi, xem ra lực lượng của thương nhân này không nhỏ nha!"
Lâm Bắc Phàm không nóng không lạnh nói.
"Lão gia, nghe nói sau lưng nó có sức mạnh của thế gia, cho nên tài lực hùng hậu!”
Nghiêm Tung nhỏ giọng nói. "Thì ra là thế, cái này cũng khó trách!"
Không biết tại sao, Nghiêm Tung phát hiện Lâm Bắc Phàm nói đến thanh lâu, thái độ có chút không thích hợp, sợ chọc giận long nhan, phi thường thức thời tiến sát phía sau, làm cho mình vô hình.
Lúc này, những nữ tử phong trần kia nhìn thấy đám người Lâm Bắc Phàm, ánh mắt sáng lên, chen chúc tiến đến.
"Lão gia này, mau tới Bách Hoa phường của chúng †a chơi đi, chỗ chúng ta có rất nhiều cô nương!"
"Ngươi muốn cô nương nào cũng được! Chúng ta vừa khai trương, giá cả hết sức ưu đãi!"
"Lão gia, người thích ngọc bích tiểu gia Ngọc Nhi, hay là thích Lệ Lệ tỷ thành thục đây đặn?”
"Tiểu Ngọc ngươi thật sự là không hiểu quy củ, người có tiền có thế như lão gia đương nhiên là muốn hết rồi!"

"Tỷ tỷ nói rất đúng, mời lão gia vào!"
Lâm Bắc Phàm không biểu thị gì, nhưng mà mặt của Sài Ngọc Tâm đã lạnh như sương, quát lớn: "Các ngươi đều đi ra đi! Làm nữ nhân thế nhưng lại chẳng biết xấu hổ câu dẫn người khác, các ngươi thật không biết xấu hổI"
Những nữ tử phong trần này nhìn hai người mặc dù đeo khăn che mặt, nhưng khí chất thoát tục, tất cả đều chua xót.
Lời nói ô uế vang lên.
"Chảnh choe cái gì, không phải chỉ là ở bên lão gia trước sao?”
"Đầu là nữ nhân, ai mà cao quý hơn?”
"Dùng khăn che mặt che mặt lại, có phải là xấu không dám gặp người khác hay không?"
"Bây giờ vẫn còn ngăn cản chúng ta, có phải lo lắng mình không có mị lực hay không, sợ lão gia bị chúng ta câu dẫn à?”
Sắc mặt Sài Ngọc Tâm càng thêm lạnh như băng.
Nhưng tự kiềm chế thân phận, lại không muốn tranh luận với những nữ tử phong trần này, vô duyên vô cớ kéo thấp thân phận của mình.

Thế là nàng kéo Lâm Bắc Phàm vội vàng rời đi.
Vừa đi, còn vừa nói chuyện với Lâm Bắc Phàm: "Ta nói cho ngươi biết, ngươi là vua của một nước, thân phận chủ nhân thiên hạ thập phần tôn quý, sau này tuyệt đối không được tới nơi này, nơi này quá bẩn! Nếu như: ngươi cần, trực tiếp tìm Hương Quân!"
Lâm Bắc Phàm vỗ ngực đảm bảo: "Ngọc Tâm ngươi yên tâm, trãm là tới tìm ngươi, cũng không tìm các. nàng!"
"Vậy mới đúng chứ"
Sài Ngọc Tâm gật đầu, nhưng sau một giây đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Lại một giây đồng hồ trôi qua.
“Tân khốn kiếp nhà ngươi, lại đánh đồng bọn nàng với bọn ta?"
Lâm Bắc Phàm: "A đau đau đau đau..."
Mọi người xung quanh đều quay đầu về một hướng khác, coi như không nhìn thấy.
Rời khỏi Bách Hoa phường, bất tri bất giác đi tới một con đường khác.
Mọi người phát hiện, trên đường cũng rất náo nhiệt.
Chẳng qua, lui tới phần lớn đều là nam nhân, rất nhiều người đều vui vẻ đi vào, ủ rũ cúi đầu đi ra.
"Nơi này là đâu? Bọn họ đang làm gì?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.