Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ

Chương 127: Thêm một tấm nữa




Lâm Bắc Phàm kêu lên: "Đợi đã, còn thiếu một thứ!" "Còn thiếu cái gì?"
Sài Ngọc Tâm không hiểu.
Lâm Bắc Phàm duỗi hai cánh tay ra, trơ mắt nhìn các nàng.
"Bệ hạ!"
Vương Hương Quân xấu hổ đi tới, ôm lấy cánh tay Lâm Bắc Phàm.
Sắc mặt Sài Ngọc Tâm đỏ bừng, ôm lấy cánh tay. còn lại, nhỏ giọng nói: "Tiện nghi cho ngươi đó, tiểu tử thúi!"
Vì vậy, ba người cao hứng bừng bừng từ cửa sau hoàng cung len lén đi ra ngoài.
Đương nhiên, Lưu công công cũng giả trang đi theo.
Chung quanh còn có rất nhiều cao thủ âm thầm bảo vệ.

Trên đường vừa đi vừa nghỉ, nhìn chung quanh, ầm ï náo nhiệt, cảm thụ được kinh thành náo nhiệt cỡ nào.
Tuy ba người Lâm Bắc Phàm cố tình khiêm tốn, nhưng vẫn hấp dẫn rất nhiều người chú ý.
Hình tượng Lâm Bắc Phàm bình thường không có gì lạ, không ai nhận ra được.
Nhưng mà, hình tượng hai cô gái bên cạnh hắn cũng rất nổi bật.
Tuy rằng các nàng che khuất khuôn mặt, nhưng cũng không ngăn trở mọi người thưởng thức các nàng, nữ tử bình thường lúc nào lại che mặt chứ?
Hoặc là xấu tới mức câu hồn đoạt phách, hoặc là đẹp tới kinh tâm động phách!
Nhìn từ dáng người nhẹ nhàng thướt tha của hai người, chỉ có thể là vế sau!
Thế nhưng, hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần này, không ngờ đều cầm tay một viên ngoại vừa già vừa xấu, tất cả mọi người đều ghen chết!
Có người nhỏ giọng nói thâm một câu: "Có tiền thì ghê gớm nhỉ!"

Lâm Bắc Phàm nghe thấy bèn quay đầu lại, cậy già lên mặt nói: "Người trẻ tuổi, tiên đúng là không có gì ghê gớm, nhưng rất có tiền... chính là ghê gớm! Sự vui sướng. của kẻ có tiền, ngươi không tưởng tượng nổi đâu! Ha hai"
Người trẻ tuổi kia lập tức bị kích thích: "Đắc ý cái gì? Sớm muộn có một ngày, ta cũng sẽ kiếm thật nhiều bạc, sau đó cưới mấy người vợt So với vợ của ngươi còn trẻ hơn!"
Vương Hương Quân không có nhiều phản ứng, bởi vì nàng vốn chính là phu nhân của Lâm Bắc Phàm, Sài Ngọc Tâm sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Nhưng trong lòng lại không có vẻ kháng cự.
"Chúng ta qua bên kia nhìn một cái đi!"
Nơi đó tụ tập rất nhiều người.
Nhìn vào bên trong, thì ra bên trong có một người trẻ tuổi trang phục tú tài, đang cầm bút lông vẽ tranh cho người trước mắt, vẽ đúng thật là mô phỏng được hình thần, trông rất sống động.
Sau khi vẽ xong, mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Tốt! Vẽ hay lắm!"
"Thêm một tấm nữa!"
Người xem kịch vô cùng hài lòng, người bị vẽ cũng vô cùng hài lòng, sảng khoái trả tiền.
Lúc này, Tú Tài nhìn thấy đoàn người Lâm Bắc Phàm, hai mắt sáng lên, vẫy vẫy tay: "Khách nhân tôn quý bên kia, mời dời bước qua đây! Học sinh vế một bức tranh cho các ngươi, miễn phí, không cần tiền!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.