Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ

Chương 122: Vàng bạc châu báu đâu rồi




Toàn bộ kinh thành cộng lại, vậy mà không đến một vạn lượng bạc.
Một vạn lượng bạc đối với bình dân mà nói là một khoản tiền khổng lồ khó có thể tưởng tượng, nhưng đối với bọn hắn mà nói thì tính là cái gì?
Quân lương của đại quân bọn họ một tháng phát ra chính là gấp 1 vạn cái một vạn này.
Triệu tướng quân của Đại Nguyệt quốc vô cùng tức giận: "Tiền đâu, vàng bạc châu báu đâu rồi, đi đâu rồi?"
"Không... Không có, đều không có!"
Các quan viên của Thương Quốc run lẩy bẩy.
"Sao lại không có?”
Triệu tướng quân càng thêm tức giận, chỉ tay xuống mặt đất, nói: "Nơi này là kinh thành, là nơi quan trọng nhất quốc gia, phú hào tụ tập, nơi ở của hoàng đế, ngươi nói cho ta biết không có tiền? Bình thường các ngươi sống thế nào?"
"Bởi vì... Bởi vì trước đây, Đại Hạ quân từng công hãm nơi này! Bọn họ đào ba thước đất, phàm là đồ vật đáng tiền đều bị lấy đi! Cho nên, chỗ chúng ta thật sự không có tiền!"
Các quan viên quỳ rạp xuống đất.
Triệu tướng quân cũng biết chuyện này, Hôn Quân Đại Hạ từng dẫn binh đánh tới nơi này.
Tấn công vào kinh thành, bắt Hoàng Đế Thương Quốc làm tù binh, cướp hoàng cung.

Loại chuyện này rất bình thường, nếu là hắn cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng hắn vạn lần không ngờ, bọn họ vơ vét sạch sẽ như vậy, một chút đồ vật đáng giá cũng không lưu lại.
Đây nào phải là quân đội chứ, rõ ràng là thổ phi! “Thật sự một chút cũng không có?”
Triệu tướng quân không cam lòng hỏi.
"Thật sự một chút cũng không có đâu, ngay cả tiền để dành của lão phu cũng bị các ngươi móc đi rồi! Lão phu giấu kín như vậy, cũng bị bọn họ tìm ra được, trời đánh mài!"
Vị lão thần kia bi phẫn kêu lên.
Triệu tướng quân tức điên, thật sự không còn sót lại chút gì!
Hắn vốn còn muốn tham ô một khoản từ trong đó, làm túi mình to lên.
Được rồi, bây giờ không cần tham ô nữa, toàn bộ kinh thành còn sạch sẽ hơn cả mặt mũi hắn.
Nên nghĩ kỹ nên bàn giao với bệ hạ như thế nào. "Đại Hạ chết tiệt!"
Bị đối phương cướp đi Hoàng đế, bây giờ lại bị cướp đi tài phú, giống như thuần túy đối nghịch với hắn.
Triệu tướng quân nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, tự dặn mình không nên tức giận, món nợ này sau này tính.
Hắn nhìn thời gian, phát hiện thời gian ăn cơm sắp. tới, nói: "Giao lương thực ra đây, Đại Nguyệt chúng ta muốn nổi lửa nấu cơm!"
"Lương thực cũng không còn!"
Đại thần quỳ trên mặt đất lạnh run nói: Đại Hạ quân ngoại trừ cướp đi vàng bạc châu báu ra, ngay cả lương thực cũng cướp đi! Vốn là còn sót lại một chút, nhưng hiện tại ăn hết rồi!"
Tâm trạng Triệu tướng quân lại lần nữa bùng nổ: "Gái gì? Ngay cả lương thực cũng không có?"
Vì sớm ngày công phá kinh thành, bọn hắn ngày đêm chạy đi, lương thảo không mang theo.
Vốn hắn cũng không lo lắng vấn đề này. Bởi vì trong kinh thành có kho lương thực, bên trong có rất nhiều lương thực, chỉ cần công phá cửa thành là có thể lấy lương thực lấp đầy bụng.
Ai mà biết được, lại bị Đại Hạ nhanh chân đến trước!
"Đáng chết! Đại Hạ các ngươi thuần túy đối nghịch với ta phải không?”

Triệu tướng quân lửa giận vạn trượng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Gửi Vệ Lai
2. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Sau Khi Cúp Điện Tôi Hôn Nhầm Anh Em Tốt Của Bạn Trai
=====================================
Không có lương thực, đại quân của hắn sẽ phải đói bụng hai ngày!
Nhưng mà, họa không đến một lần, một binh sĩ vội vàng chạy vào.
“Tướng quân, vừa mới nhận được tin tức mật thám truyền đến, hoàng đế Thương Quốc vì tự vệ, đem bảo tàng sáu trăm vạn nhà mình chôn cất, dâng lên cho hoàng đế Đại Hại"
Triệu tướng quân quá sợ hãi, duỗi tay kéo binh sĩ tới trước mặt, lớn tiếng chất vấn: "Chuyện này là thật? Ngươi không lừa gạt lão phu?”
Cái cổ binh sĩ vô cùng đau đớn, nhưng đối mặt với Triệu tướng quân sắc mặt âm trầm, chỉ có thể cười khổ gật đầu: "Tướng quân, chuyện này tất cả đều là thật, đã truyền khắp toàn thành Đại Hạ rồi!"
"AI Đáng chết! Toàn bộ các ngươi đều đáng chết!!I"
Trong phòng truyền ra tiếng rống giận dữ rung trời.
Triệu tướng quân tức đến tím gan, hối hận đến tái cả mặt.
Sớm biết trên người cẩu hoàng đế còn có 600 vạn lượng, vô luận thế nào cũng không được thả hắn đi!
Đã quá hời cho Đại Hạ và tên hôn quân kia rồi!

Sau đó, Triệu tướng quân lại nhận được rất nhiều tin tức không tốt.
"Khởi bẩm tướng quân, đại sự không ổn rồi! Mỏ đồng La Hoa đã bị đào rỗng, người của chúng ta sau khi đi vào còn bị sụp đổ, chôn chết mấy chục người!"
"Khởi bẩm tướng quân, không tốt rồi! Mỏ than Hồng Châu bị đào sạch rồi, đào không ra một chút than đá nào!"
"Khởi bẩm tướng quân, đất đai phì nhiêu Thương quốc mất độ phì nghiêm trọng, rất nhiều cây lúa đều héo rũ, lương thực năm nay phải thiếu!"
"Khởi bẩm tướng quân, Đại Hạ không xong... "
Từng tin tức xấu nối đuôi nhau kéo tới.
Sắc mặt Triệu tướng quân đều đen sì.
Phí hết tâm tư đoạt lấy một khối cương thổ, sao lại cảm giác không có gì cả.
Kim Ngân tài bảo bị Đại Hạ cướp mất, lương thực cũng bị bọn họ mang đi, tất cả khoáng sản tài nguyên đều bị đào rỗng, đất đai khô cän mất đi độ phì nhiêu dẫn đến năm nay thiếu lương thực.
Dường như muốn cái gì cũng không có, còn nhiều hơn mấy trăm vạn dân chúng gào khóc chờ ăn.
Sớm biết như thế, phí sức lớn như vậy làm gì?
Hiện tại, hắn cũng không biết nên giải thích thế nào với bệ hạ đây.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.