Hôn Quân Ta Tiểu Ngạo Thiên Cổ

Chương 111: Bọn họ dám đến trẫm dám đánh




Hoàng đế Thương Quốc mệt mỏi phất phất tay: "Trẫm hiểu nỗi khổ tâm của các vị ái khanh, nhưng trắm đã có kế sách giải quyết!"
Bách Quan kinh hãi: "Bệ hạ, người đã có kế sách giải quyết rồi à? Biện pháp gì vậy?"
Hoàng đế Thương Quốc cắn răng: "Cầu cứu Đại Hại" Bá quan lại lần nữa kinh hãi. "Cái gì? Cầu cứu Đại Hạ?”
"Bệ hạ, tuyệt đối không thể đâu! Nếu như nói ba nước kia là chó sói thì Đại Hạ tuyệt đối là hổ báo!"
"n oán giữa hai nước chúng ta quá sâu, Đại Hạ không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi!"
"Xin bệ hạ nghĩ lại!"
"Sao trẫm lại không biết điều các vị ái khanh lo lắng?"
Hoàng đế Thương Quốc cười khổ: "Nhưng chuyện cho tới bây giờ, chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao? Xung quanh chúng ta, Đại Nguyệt, An, Bằng Tam Quốc đồng thời xuất binh, muốn tiêu diệt Thương quốc của trẫm, chiếm đoạt quốc thổ của trẫm, thể không bỏ qua"
"Trước mắt, cũng chỉ có Đại Hạ phía nam án binh bất động! Hơn nữa, Đại Hạ một lần đánh hạ thương quốc của trãm, nhưng lại trả lại, chứng tỏ bọn họ không có hứng thú với quốc thổ của chúng ta"

"Hiện tại, người có thể đối phó được với liên quân ba nước cũng chỉ có Đại Hại"
"Cho nên, chúng ta chỉ có thể cầu trợ giúp ở Đại Hại"
Bách quan hai mặt nhìn nhau: "Thế nhưng, Đại Hạ sẽ đồng ý sao?"
Hoàng đế Thương Quốc nhớ tới Lâm Bắc Phàm lòng tham không đáy, gương mặt có chút vặn vẹo, đau lòng. nói: "Chỉ cần trả giá đầy đủ, hắn nhất định sẽ đồng ý!"
Hoàng cung Đại Hạ Quốc.
Lâm Bắc Phàm vô cùng kinh ngạc, vừa nhận được lệnh bài thỉnh chiến của An Lộc Sơn, Thương quốc liền phái người tới, mời hắn ra tay cứu Thương quốc.
Giữa hai nước thù sâu như biển, thủy hỏa bất dung, ngươi còn dám tới cầu cứu?
Lâm Bắc Phàm có chút bội phục sự quyết đoán của hoàng đế Thương quốc.

"Điều kiện, hoặc là nói có chỗ tốt gì!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười nhìn sứ giả Thương Quốc. Sứ giả Thương Quốc khom lưng vái nói: "Hoàng Đế
Đại Hạ tôn kính, chỉ cần ngươi xuất binh cứu vớt Thương Quốc và bệ hạ, Thương Quốc chúng ta nguyện ý cúi đầu xưng thần với Đại Hạ, hơn nữa hàng năm nạp cống phẩm! Nếu như ngài cần, chúng ta còn nguyện ý nhường một phần đất đai!"
Cúi đầu xưng thần? Một chút lợi ích thực chất cũng không có, Lâm Bắc Phàm chướng mắt thứ thùng rỗng tuếch hàng năm nạp cống này.
Đồ tốt của quốc gia ngươi đều bị ta lấy sạch, ngươi lấy gì nạp cống chứ?
Cắt nhường đất đai?
Tất cả đều là đất không lông, vậy có tác dụng gì?
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Thương quốc các ngươi quá không có thành ý rồi, lấy ra đồ tốt chân chính! Nếu không trẫm chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, nhìn Thương Quốc bị diệt, Hoàng đế các ngươi sẽ trở thành tù nhân!"
"Nhưng nếu thương quốc chúng ta bị diệt, các ngươi sẽ phải đối mặt trực diện với Đại Nguyệt quốc! Hoàng đế Đại Nguyệt hùng tâm bừng bừng..."
"Không sao cả, bọn họ dám đến, trẫm dám đánh!"
Lâm Bắc Phàm lộ ra khí phách nói.
Sứ giả Thương Quốc vô cùng bất đắc dĩ, nhớ tới bệ hạ trước khi đi dặn dò, nói: "Thật ra Thương Quốc chúng ta còn có một điều kiện khác! Thương Quốc chúng ta còn có một khoản bảo tàng có giá trị sáu trăm vạn lượng chôn giấu ở nước mình! Chỉ cần ngươi xuất binh, sau khi chuyện thành công, bệ hạ sẽ giao cho ngươi khoản vàng bạc châu báu này!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.