Hôn Nội Mưu Ái

Chương 66: Chịu Nhục




Trong lòng cô hoảng hốt, trừng mắt quát anh ta: "Anh muốn làm gì?"

"Chúng ta không phải vợ chồng sao? Đương nhiên là làm chuyện vợ chồng cần làm rồi." Dịch Dương nặng nề nói xong, sau đó bàn tay lớn của Dịch Dương tiến vào bên trong áo ngủ của cô.

Một cảm giác nhục nhã đột nhiên dâng lên trái tim, cô hốt hoảng bắt lấy tay anh ta, nhìn anh ta mặt ánh mắt u ám, lạnh lùng mở miệng: "Dịch Dương, lẽ nào anh cũng chỉ biết ép buộc thôi sao? Tôi không muốn, anh liền đến cưỡng ép ?"

"Cô không muốn?" Anh ta đột nhiên khẽ cười một tiếng, hung hăng bóp một cái trên ngực cô, nhìn sắc mặt giận dữ và xấu hổ của cô, anh ta cười âm lãnh nói, "Sớm muộn cô cũng sẽ đồng ý, sớm muộn cô cũng sẽ quỳ xuống để van cầu tôi chạm vào cô, sớm muộn cũng sẽ. . . . . ."

Anh ta nói kiên định tới như vậy, làm cho tim cô một trận kinh hoảng.

Trên người đột nhiên nhẹ đi, anh ta đã từ trên người cô đứng xuống. Nhưng mà đôi tay mạnh mẽ vẫn đem cô chăm chú ôm trong ngực của mình, dường như lo sợ cô sẽ chạy trốn.

Anh ta siết cô có chút đau, phản kháng nhưng không có một chút tác dụng, trái lại để anh ta càng ôm càng chặt. Cuối cùng cô cũng từ bỏ, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh ta, chỉ là dùng một ánh mắt oán hận trừng anh ta.

Một đêm dài, cô suốt cả đêm đều chưa chợp mắt. Bên tai là tiếng hít thở đều đều của anh ta, cô thử cử động trong lòng anh ta, muốn thoát khỏi lồng ngực ấy, nhưng mà cô vừa hơi động, cánh tay của anh ta liền một lần nữa siết chặt, cô đột nhiên hoài nghi, người đàn ông bên cạnh này cuối cùng có ngủ hay không.

Lần thứ hai cô từ bỏ, cô nghe hơi thở quen thuộc trên người anh ta, tim bắt đầu thấy đau.

Trước đây, cô có bao nhiêu khát vọng anh ta ôm thật chặc cô ngủ như vậy. Nhưng lần nào anh ta cũng ôm người phụ nữ khác trong lòng.

Bây giờ anh ta ôm cô ngủ thế này, trong lòng cô đã không còn mong muốn nữa. Bởi vì, cuộc hôn nhân này của cô cùng anh ta đã có trăm ngàn lỗ thủng, như vậy sẽ chỉ làm cả hai thống khổ.

Không biết ngủ thiếp lúc nào, sáng sớm hôm sau khi...tỉnh lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng người đàn ông kia nữa.

Cô đứng dậy, nhìn sắc trời u ám ngoài cửa sổ, tim cũng u buồn theo.

Khí trời đã vào thu, mặc vào một chiếc áo len cũng còn cảm thấy cảm giác từng tia từng tia lạnh. Nhìn lá rơi ngoài cửa sổ, cô bỗng nhiên có loại cảm giác phảng phất giống như cách một thế hệ. Quay đầu nghĩ lại, không ngờ cô cùng Dịch Dương kết hôn cũng gần một năm.

Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, trong đó bọn họ còn mất đi một đứa bé. Bây giờ, hai người bọn họ tình cảm đã lớn không bằng từ trước, tựa hồ giữa bọn họ, đều là anh ở tôi đuổi. Từ trước giờ, cô theo đuổi theo anh ta, bây giờ, anh ta giam cầm cô.

Đi xuống lầu, nghe giọng nói ôn hoà của Tiếu Vân, còn có Dịch Dương đang ăn điểm tâm. Một bà giúp việc già đi tới trước mặt cô, thân thiết nói: "Thiếu phu nhân, qua ăn điểm tâm đi."

Cô gật đầu cười với bà giúp việc định nói không đói bụng, nhưng sợ phật ý của bà.

Mới vừa đi tới bên cạnh bàn ăn, Tiếu Vân đột nhiên bộp một tiếng buông đũa xuống, nhìn cô căm ghét hừ nói: "Một đứa nghiệt chủng không nên sinh ra cũng xứng ngồi ở trên bàn ăn điểm tâm, cút cho tôi, sau này ai dám hầu hạ đứa tiểu nghiệt chủng này, tôi sẽ đuổi việc."

Mạc TâmNhan không nói gì, trên mặt cũng không biểu lộ gì, chỉ là yên lặng xoay người đi ra bên ngoài.

Tiếu Vân nhìn bóng lưng lãnh đạm của cô, lần thứ hai căm ghét hừ nói: "Sau này tất cả việc nhà vệ sinh của nhà cũng đều cho đứa tiểu nghiệt chủng kia làm, nơi này của chúng tôi cũng không phải nuôi người rảnh rỗi."

Mạc TâmNhan bước chân dừng một chút, trong lòng cười lạnh một trận. Nhà bọn họ không nuôi người rảnh rỗi, nhưng có trời mới biết, cô có bao nhiêu mơ ước có thể khỏi nơi này, thoát khỏi bên cạnh người đàn ông kia.

Dịch Thanh nhìn bóng lưng của cô, khóe môi tràn ra một nụ cười khinh bỉ.

Dịch Dương một mực yên lặng ăn bữa sáng, một câu cũng chưa nói, thậm chí ngay cả nhìn cũng đều không có liếc nhìn cô một cái.

Lúc ban ngày, Dịch Dương đối với cô chẳng quan tâm, thậm chí ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng cảm thấy dư thừa.

Buổi tối, người đàn ông kia tại sao lại luôn muốn ôm cô ngủ, rồi buổi tối ngày thứ nhất cũng như thế, chăm chú đem cô giam cầm vào trong ngực.

Cuộc sống như thế trôi qua thật nhiều ngày, anh ta cơ hồ đều không có nói chuyện với cô. Mỗi khi trong lòng cô lo lắng, hỏi anh ta lúc nào chịu buông tha cho cha cô, thế nào anh ta cũng không lên tiếng.

Có lúc cô không chịu được, muốn rời khỏi, anh ta mượn cha cô uy hiếp cô, nói chỉ cần cô dám bước ra Dịch gia một bước, anh ta liền lập tức làm cho cha cô cả đời bị giam trong tù, cả đời cũng không cách nào đi ra.

Cô rất phẫn nộ, nhưng cũng không thể làm gì. Có lúc cô tức giận đến hận không thể cùng anh ta đồng quy vu tận quên đi, nhưng mà chung quy trong lòng cô đối với cái thế giới này vẫn còn có một điều lo lắng, đó chính là cha mẹ cô.

Trưa hôm nay, Dịch Dương đi ra ngoài, Tiếu Vân để người hầu ôm một đống lớn quần áo vứt trước mặt cô để cô giặt. Cô cũng không nói gì, cầm quần áo yên lặng giặt.

Trong nhà có máy giặt, nhưng Tiếu Vân một mực muốn để cho cô giặt tay, cố ý dằn vặt nhục nhã cô mục đích của bà ai cũng đều thấy được. Cô cũng không muốn cùng bà tranh chấp, để cho bọn họ thoả thích bắt nạt cô dằn vặt cô, hay là chờ bọn họ hết giận, sẽ bỏ qua cho cha cô cũng không biết được. Mỗi lần nghĩ tới điều này, cô đều rất vui mừng, cảm thấy những ngày qua ở Dịch gia chịu đựng nhục nhã đều là đáng giá.

Khí trời đã dần dần chuyển lạnh, Mạc Tâm Nhan tay ngâm trong nước, nhất thời cảm thấy một ý lạnh thấu xương.

Cô nhíu nhíu mày, cầm lấy quần áo từng cái từng cái giặt. Thầm nghĩ, loại cuộc sống này lúc nào mới có thể kết thúc đây.

Đột nhiên, một đôi giày cao gót bỗng nhiên xuất hiện trước mắt của cô, cô hơi ngẩng đầu lên vừa nhìn, đúng là Hứa Gia Lị.

Hứa Gia Lị trên mặt mang một nụ cười, nhìn cô kinh ngạc hỏi: "A, Nhan Nhan, cô làm sao ở đây giặt quần áo vậy, trời lạnh như thế, trong nhà không phải có người hầu cùng máy giặt sao, tại sao cô lại giặt, tốt xấu gì cô cũng là thiếu phu nhân của Dịch gia nha?"

Mạc Tâm Nhan không để ý đến cô ta, cúi đầu tiếp tục giặt quần áo bên trong bồn tắm.

Cô ta bỗng nhiên ngồi xổm xuống, đối diện với cô, nhìn cô lạnh đến đỏ bừng ngón tay, châm chọc cười nói: "Mạc Tâm Nhan, không nghĩ tới cô cũng có ngày hôm nay, làm người giúp việc cảm giác dễ chịu không?"

Mạc Tâm Nhan tiếp tục không nhìn cô ta. Nếu như cô ta muốn trào phúng cô, vậy hãy để cho cô ta trào phúng đi, ngược lại cô cũng không sao, còn không bằng chừa chút sức lực giặt đống quần áo này.

Sợ là Tiếu Vân thật sự hận cô thấu xương,quần áo của người ở cũng muốn cô giặt.

Thấy cô một mực không nhìn mình, Hứa Gia Lị còn muốn nói gì, bỗng nhiên một tràn tiếng bước chân truyền đến, cô quay đầu nhìn lại, chính là Tiếu Vân cùng Dịch Thanh.

"Dì, Thanh Thanh, chào hai người." Thấy được hai người bọn họ, Hứa Gia Lị đứng lên, nhìn bọn họ lấy lòng cười cười.

Dịch Thanh nhìn Hứa Gia Lị từ đầu nhìn đến chân, nửa ngày, xem thường cười nói:"Cô chính là người phụ nữ anh tôi từng yêu chết đi sống lại, không phải cô thì không cưới?"

Hứa Gia Lị xấu hổ cười. Mạc Tâm Nhan cúi đầu chuyên tâm giặt quần áo, đối với cuộc nói chuyện của bọn họ mắt điếc tai ngơ.

Tiếu Vân nhìn thoáng quasắc mặt hờ hững của Mạc Tâm Nhan, một lúc sau, đi qua kéo tay Hứa Gia Lị, ngữ khí vậy mà tốt đẹp lạ thường:"Con đến tìm Dịch Dương à, nóvừa mới ra ngoài rồi. Aiz, lúc trước lúc Dịch Dương nói nhất định phải cưới con, dì nên đồng ý với nó, thật không nên để nó cưới một thứ nghiệt chủng."

Dịch Thanh kinhngạc nhìn hành động của mẹ mình, nửa ngày, khóe mắt liếc về sắc mặt chợt biến đổi của Mạc Tâm Nhan, trong lòng lập tức xẹt qua một tia sáng tỏ.

Cô cuống quít đi đến trước mặtHứa Gia Lị, tốt đẹp cười nói:"Đúng vậy nha, lúc trước cô làm chị dâu tôi thì tốt rồi, người phụ nữ kia thật sự quá đáng ghét. Câu dẫn anh Thần Phong của tôi đã không nói, thế mà còn là một nghiệt chủng không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

Hứa Gia Lị thụ sủng nhược kinh nhìn bọn họ, nửa ngày, ôn nhu nói:"Dì, Thanh Thanh,thực ra Nhan Nhan cô ấy cũng không dễ dàng, cô ấy kỳ thật rất yêu Dịch Dương, không phải như thế sao lại ghen ghét con mang thai con của Dịch Dương đến vậy, còn không cẩn thận để cho con sảy mất đứa bé kia."

"Cái gì?" Hứa Gia Lị vừa dứt lời, Tiếu Vân cùng Dịch Thanh lập tức trăm miệng một lời mà hỏi, trên mặt hiện đầy vẻ kinh ngạc.

Hứa Gia Lị giống như vô ý liếc qua sắc mặt âm trầm của Mạc Tâm Nhan, sau đó nhìn Tiếu Vânkhổ sở nói:"Con biết con xuất thân thấp hèn, không xứng với Dịch Dương, cho nên vẫn luôn không dámđể anh ấy đem chuyện con mang thai nói cho mọi người biết, để tránh tạo áp lực trong lòng mọi người, dù sao lúc ấy mọi người thích con dâu Nhan Nhan biết mấy. Con vốn là muốn sinh đứa bé ra đời, yên lặng nuôi dưỡng, thế nhưng vào lúc khoảng ba tháng đứa bé bất hạnh rời đi rồi."

Nghe lời nói bi thương củaHứa Gia Lị, nhớ tới đứa bé chưa được ra đời, trên mặt Tiếu Vân lập tức hiện lên một vòng tiếc hận cùng bi thương, bà oán hận hỏi:" Đứa bé làm sao mà mất, có phải làvì đứa nghiệt chủng này không."

Bà nói xong, dùng tay chỉ đầu Mạc Tâm Nhan. Mạc Tâm Nhan một câu cũng không có phản bác, thậm chí nhìn cũng không có nhìn bọn họ, chỉ là yên lặng nhìn chằm chằm thau quần áo bẩn.

Trong mắt Hứa Gia Lị trong nháy mắt hiện lên một tầng sương mù, cô ta nhìn Tiếu Vân, bi thương nói:"Thực ra việc này cũng không thể hoàn do Nhan Nhan, cô ấy lúc đó khả năng thật là không cẩn thận đẩy ngã con, cô ấy..."

"Nói như vậy, thật sự là cô ta."Hứa Gia Lị còn chưa nói xong, Tiếu Vân bỗng nhiên phẫn nộ rống lên một tiếng, sau đó nắm lấy tóc Mạc Tâm Nhan, quát: "Cái đứa nghiệt chủng nhà cô, cô sao lại ác độc như vậy, đứa bé kia dù sao cũng là con của Dịch Dương, bản thân khi đó không mang thai được liền đem con của người ta giết chết, đó còn là đứa bé chưa ra đời đó, cô sao lại ác độc như vậy, cô..."

Bà nói rồi, bỗng nhiên nâng tay lên, hung hăng tát Mạc Tâm Nhan một bạt tay, tiếng bạt tai lanh lảnh vang ở trong sân, làm lòng người rét lạnh.

"Nhan Nhan..."

Đột nhiên, một tiếng kêu đau lòng sợ hãi ở nơi không xa truyền đến, cô chuyển mắt nhìn lại, trong mắt lập tức hiện lên một vòng ủy khuất. Nước mắt nóng hổi không cầm được rơi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.