Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 186: Số mệnh đã định trước kết cuộc, chia lìa (1)




Vì đùi phải bị kẹp ở bên trong, mất rất nhiều sức lực mới rút ra được, quần tây đắt giá giờ phút này rách nát, máu từ miệng vết thương không ngừng chảy tràn ra ngoài, màu đen nhuộm thành màu nâu đỏ. . . . . .
Máu chảy dọc theo ống quần anh từng giọt rơi trên nhựa đường, nhỏ xuống chói mắt, máu tụ thành một mảnh, màu sắc từ từ đen lại. . . . . .
Người đàn ông từ trong xe bò ra ngoài, đã sớm quăng đi chiếc mũ, mắt kiếng cũng bể, trán đụng vào trên kính chắn gió cắt đứt da thịt, máu màu đỏ lạnh lùng chậm rãi chảy xuống. . . Cả người được bao phủ bởi sự u ám, dữ tợn khiếp người.
Khi anh ta nhìn đến Kỷ Trà Thần thì không khỏi sững sờ. Nhếch môi, lại không nói ra được một câu hoàn chỉnh .
Kỷ Trà Thần vẫn đứng tại chỗ, nhìn anh ta không chớp mắt, vẻ mặt lạnh nhạt, không bất ngờ, không khiếp sợ, dường như đã sớm biết kết quả là như vậy. Ánh mặt trời màu cam ngừng lại trên gò má anh, ôn nhu lạnh lùng, chiếc cằm nhọn làm cho người ta liên tưởng đến mũi khoan bén nhọn như mùa đông lạnh lẽo trên mái hiên.
"Anh, biết rõ từ khi nào?" Anh ta mở miệng, không một chút áy náy.
"Điều đó có quan trọng không?" Kỷ Trà Thần hỏi ngược lại, ánh mắt rét lạnh bức người, tiếng nói gần như nặn ra từ trong kẽ răng: "Thiệu Vũ Hiên !"
Khóe miệng Thiệu Vũ Hiên hiện lên nụ cười tà mị, đôi tay đặt trong túi, ngang ngạnh tự nhiên cũng như trước đây, giọng nói thờ ơ: "Đó là lí do mà, ở trên vòng đu quay, dây dưa trong phòng, tất cả đều là các người diễn một màn kịch, vì cái gì để cho tôi ra tay. Để bảo vệ cô ta, anh lại có thể nguyện ý để cô ta rời đi!"
"Tôi cho rằng chúng ta là anh em, nhưng không nghĩ đến chính cậu lại phản bội tôi." Môi mỏng Kỷ Trà Thần nhếch lên một nụ cười nhạt, tự giễu.
Hoàn toàn không nghĩ tới, mình và Ninh Tự Thuỷ lâm vào hoàn cảnh hôm nay muôn đời không trở lại được lại là người anh em tốt mà mình tin tưởng.
Thiệu Vũ Hiên hiếp đôi mắt, giọng nói lạnh lùng: "Tôi không phản bội anh, tôi làm tất cả cũng vì muốn tốt cho anh."
"Kể cả để cho tôi mất đi người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất?" Kỷ Trà Thần cười lạnh, tất cả đều là mỉa mai. Mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt anh nhìn lạnh lùng và xa lạ, khi anh ta ra tay với Ninh Tự Thuỷ toàn bộ tình cảm anh em đã không còn.
"Chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, so với bất cứ người nào tôi đều mong anh khoẻ mạnh, nhưng anh thì sao? Vì một người phụ nữ càng ngày càng trở nên không giống chính mình rồi." Giọng nói Thiệu Vũ Hiên tràn đầy tức giận, ánh mắt oán trách lướt qua nhìn anh chằm chằm: "Tại sao? Tại sao anh trở nên như vậy? Năm năm trước anh vì cô ta không còn mở rộng thế lực nhà họ Kỷ nữa, vì anh sợ quá nhiều kẻ thù, sẽ làm hại cô ta, anh cẩn thận từng li từng tí nâng cô ta trong lòng bàn tay, là cô ta bóp chết dã tâm trong lòng anh rồi. Năm năm sau, cô ta hủy hoại anh, cô ta đáng chết."
Ninh Tự Thuỷ căn bản cũng không xứng làm người phụ nữ bên cạnh Kỷ thiếu, cô ta không có khả năng trợ giúp Kỷ thiếu, chỉ có thể trở thành gánh nặng cho anh.
Mà mình, không có cách nào chịu được bên cạnh Kỷ thiếu có gánh nặng này.
Kỷ Trà Thần ho nhẹ một tiếng, bởi vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt trở nên trắng bệch, giọng nói đứt quãng yếu ớt vang lên: "Cho tới bây giờ cô ấy cũng không phải là gánh nặng cho tôi."
Thiệu Vũ Hiên sững sờ, ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, vẻ mặt khổ sở, rõ ràng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn nói rõ ý nghĩ của mình.
"Tôi biết rõ những việc cậu làm vì tôi, cũng biết tình cảm cậu đối với tôi. Thế nhưng -- Vũ Hiên, chúng ta chỉ là anh em." Kỷ Trà Thần lại một lần nữa ho khan, còn khổ sở hơn mấy phần so với lần trước. Đôi mắt ưng lướt qua, ánh mắt thất vọng dừng lại trên người anh ta: "Anh không nên tự cho là đúng thay tôi quyết định mọi thứ, không nên tổn thương Tự Thủy của tôi, con gái tôi. . . . . ."
Lúc Si Mị nói với mình về chuyện trị bệnh bằng thuốc thì anh ta đã bắt đầu ngầm hoài nghi, sai người đi thăm dò khoảng thời gian Ninh Tự Thuỷ mang thai, mình có toàn bộ bảng giờ giấc đó, quả nhiên xảy ra vấn đề --
Vấn đề lớn nhất chính là trên người của Thiệu Vũ Hiên, mà những năm này mình chưa bao giờ hoài nghi đến anh ta.
"Từ cố ý cho tôi thuốc, đến Tự Thủy mang thai, sau đó là người bí ẩn, toàn bộ đều nằm trong kế hoạch của cậu. Tôi vẫn nghĩ rốt cuộc là ai, thuộc hạ nào có thể đối với nhà họ Kỷ trung thành và tận tâm có thể phản bội tôi." Kỷ Trà Thần cười lạnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười tự giễu: "Tôi đã từng hoài nghi tới Đường Diệc Nghiêu và Kỷ Gấm Sóc, nhưng lại chưa bao giờ hoài nghi cậu."
Chỉ vì chúng ta là anh em!
"Đúng, tất cả đều là tôi làm đấy." Thiệu Vũ Hiên ngửa đầu, đón nhận ánh mắt sắc bén của anh, lạnh lùng mở miệng: "Nếu lúc đầu anh chịu thả cô ta đi, hôm nay tất cả cũng sẽ không xảy ra. Kỷ Trà Thần, những năm này anh là niềm tin của tôi, hết thảy là của tôi. Tôi có thể tiếp nhận bên cạnh anh có người phụ nữ, nhưng không thể nào chấp nhận được người có thể ảnh hưởng, thay đổi anh. Thay đổi toàn bộ con người anh, đều đáng chết! Anh tránh ra, hôm nay tôi nhất định phải giết chết Ninh Tự Thủy!"
Kỷ Trà Thần đứng bất động tại chỗ, tóc được gió lướt qua, hạ xuống xốc xếch che khuất đôi mắt lại không ngăn được cái nhìn sắc bén.
"Tôi không để cho cậu tổn thương cô ấy nữa. Thiệu Vũ Hiên, trước đây vẫn là chúng ta chơi đùa người khác, hôm nay tới lượt chúng ta chơi một trò chơi."
Ngón tay dính vết máu móc ra khẩu súng màu đen từ bên hông, tháo tất cả viên đạn xuống, chỉ để lại một viên trong lòng bàn tay, ngay trước mặt Thiệu Vũ Hiên bỏ vào trong hộp đạn .
"Một người một viên đạn, ai sống ai chết, do trời quyết định." Tiếng nói anh rất nhẹ, nhẹ như chưa bao giờ nói qua như thế.
Lông mày Thiệu Vũ Hiên nhíu chặt, trong mắt thoáng qua một chút kinh ngạc. . . . . .
"Dù sao cũng là anh em, tôi tuyệt đối không muốn!" Giọng nói khàn khàn vô cùng lạnh nhạt, giơ cánh tay lên, nòng súng màu đen nhắm ngay anh ta: "Vũ Hiên, lấy súng ra đi."
Ánh mắt phức tạp của Thiệu Vũ Hiên nhìn anh chằm chằm, hồi lâu vẫn không nhúc nhích. Cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, hồi lâu, ánh mắt lướt qua, giọng nói lạnh như băng: "Tôi sẽ giết anh, rồi tự sát."
"Kỹ thuật bắn của cậu trước đến giờ không thua gì tôi." Giọng nói Kỷ Trà Thần nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh không hiện ra chút rung động, như gương, không sóng không gió.
Thiệu Vũ Hiên cũng móc súng ra, tháo bỏ tất cả đạn xuống, chỉ để lại duy nhất một viên. Cánh tay cứng đờ, nặng trĩu giữ không nổi, ngón tay nắm thật chặt chuôi súng, theo bản năng cắn nát khóe môi, mùi máu tanh trong khoang miệng tràn ra.
Ánh mắt ngừng lại trên người Kỷ Trà Thần, cuối cùng trong mắt hiện lên từng chút một tình cảm nhiều năm được che giấu . . . . . .
**************
Mùa đông, tuyết rơi đầy trời như muốn mang toàn bộ thế giới bao bọc trong màu trắng, gió bắc thổi mạnh vù vù, lạnh lẽo rét thấu xương. Người đi trên đường rất ít, thỉnh thoảng cũng là cảnh tượng một hai cái cúi đầu vội vã.
Từ đầu đường thình lình một đứa bé trai chạy ra, chỉ mười hai mười ba tuổi, chân trần giẫm trên tuyết đọng dày đặc, đôi chân lạnh cóng sưng đỏ cũng không thèm để ý. Cơ thể rất nhỏ, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, còn bị xé rách, để lộ da thịt có thể thấy rõ vết thương chồng chất.
Vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn quanh, sợ bị người đuổi tới. Miệng há to thở ra từng làn từng làn khói trắng, ánh mắt mơ hồ, bước chân lại không chậm lại chút nào . Gương mặt xanh xao vàng vọt, một đôi đồng tử trống rỗng không có tình cảm, cũng không chú ý đến lối rẽ bên trái một chiếc xe hơi màu đen đang chạy như bay . . . . .
Ầm --
Trong nháy mắt đó thân thể nặng nề chợt trở nên nhẹ bổng, bị đụng bay lên, ở giữa không trung xẹt qua đường cong hoàn mỹ, rồi hung hăng rơi xuống trên mặt tuyết.
Máu văng khắp nơi, vì rét lạnh mà đau đớn trở nên vô cảm. . . . . .
Bầu trời màu trắng bạc, cùng một màu với cả mặt đất, như muốn nối thành một mảnh. . . . . .
Ánh mắt nó mờ mịt nhìn qua bầu trời, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Không lẽ mình đã chết rồi sao? Vốn tưởng rằng chạy ra khỏi cô nhi viện, có thể thoát khỏi bàn tay ác ma của tên viện trưởng kia, lại không nghĩ rằng vẫn trốn không khỏi vận mệnh dành cho mình cuối cùng cũng bị đánh bại.
"Thiếu gia, không xong rồi, tôi vừa đụng vào một đứa bé." Tài xế vội vã xuống xe, nhìn dòng máu lan tràn trong tuyết, đỏ tươi chói mắt, thân thể đứa bé nằm trên mặt tuyết, hơi thở thoi thóp, chẳng qua trong đôi mắt kia lại tràn đầy lo lắng và tuyệt vọng.
Từ trong xe bước xuống là một thiếu niên trẻ trung, ngũ quan tinh xảo, vẻ mặt lạnh lùng, môi mím chặt không có chút tình cảm; đôi đồng tử đen còn chói mắt hơn so với bảo thạch màu đen, sáng chói như thần, rực rỡ loá mắt.
Khi anh nhìn đến đứa bé đang nằm chắn trên mặt đất thì mày kiếm không khỏi nhíu lên, giọng nói trầm thấp quát lên: "Còn không gọi điện kêu bác sĩ tới?"
"Vâng". Tài xế phục hồi lại tinh thần, vội vã móc điện thoại ra.
Anh chậm rãi đi đến bên cạnh đứa bé, máu phủ đầy đất, bẩn cả giày nhưng anh cũng không quan tâm. Chậm rãi ngồi xổm người xuống, ánh mắt dò xét dừng lại trên cơ thể gầy gò không còn động đậy chỉ còn lại một lớp da bao chặt lấy xương hai gò má. Môi mỏng khẽ mấp máy: "Đừng sợ, tôi sẽ không để cho cậu chết."
Lời nói chắc chắn biết bao, thái độ bá đạo cỡ nào, anh cường thế giống như diêm vương trông coi sổ sinh tử!
Đứa bé cũng không nói lời nào, chỉ nhìn ánh mắt anh chăm chú, thì ra trên thế giới này lại có người có đôi mắt đẹp như thế, tràn đầy mê hoặc và không cách nào chống lại sức hấp dẫn.
Xe cứu thương, bông tuyết bay khắp nơi theo gió, đôi đồng tử màu đen của người thiếu niên, còn có vũng máu đầy đất kia, đều là cảnh tượng không cách nào phai mờ trong trí nhớ.
Thiếu niên thực hiện như lời nói, anh thật sự không để cho mình chết. Nằm bệnh viện suốt cả một tháng, rốt cuộc nó lại gặp mặt người thiếu niên đứng trong tuyết kia không để cho mình chết.
"Kỷ Trà Thần." Anh giới thiệu mình như thế. "Nói cho tôi biết tên cậu."
Nó cuộn lại trên giường, cánh tay che kín hai má lại, chỉ lộ ra một cặp mắt nhìn thẳng vào anh, tràn đầy đề phòng nhưng cũng không che giấu được tò mò.
Kỷ Trà Thần không tức giận, tiếng nói lạnh nhạt chậm rãi vang lên: "Cô nhi viện kia bị san thành bình địa rồi, sau này sẽ không còn ai bắt cậu trở về đó nữa."
Nó ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ đến người thiếu niên này lại cứu sống mình, còn đi thăm dò thân thế của mình, vì nó mà phá hủy cả cô nhi viện. Đây là việc mà nó muốn làm lại không làm được!
"Số mệnh ông ta bị cắt đứt rồi, gân tay gân chân bị đánh gãy, so với phế vật không có khác biệt. Cậu còn muốn xử trí tên đó như thế nào?" Giọng nói Kỷ Trà Thần lạnh nhạt dường như muốn nói hôm nay thời tiết thật tốt, không mảy may nghĩ đến nó chỉ là một đứa bé luôn sống trong bóng tối .
Thân thể nó run nhẹ lên một cái, mặc dù tiếng nói lạnh như băng, nhưng lại nghĩ đến một ngọn lửa nhen nhóm trong lòng nó, ngọn lửa cháy hừng hực xua đi toàn bộ bóng tối.
Rốt cuộc tên đàn ông hà hiếp mình đã có báo ứng!
"Thiệu Vũ Hiên ."
Nó thì thào nói ra tên mình, chỉ là trong mắt không còn sự phòng bị, xem anh giống như bạn bè của mình trước đây, anh cao quý, anh cường thế, thật sự khắc sâu trong trí nhớ.
Càng đọc mình càng thấy thương Thiệu Vũ Hiên hơn là đáng trách, mỗi người một cách nghĩ và thiên về nhân vật mà mình yêu thích nhưng mình đặc biệt có cảm tình với Thiệu Vũ Hiên này mặc dù những việc anh gây ra khó mà tha thứ. Từ cuộc gặp gỡ định mệnh đã đưa anh tiến gần hơn với Kỷ Trà Thần chỉ vì một câu nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không để cho cậu chết” anh đã quyết gắn bó mình với ân nhân rồi. Vì… anh sinh ra không có cuộc sống hoàn hảo như bao đứa trẻ khác, mồ côi lại bị ức hiếp chính thời khắc gặp được Kỷ Trà Thần như thay đổi cả vận mệnh anh. Mỗi một nhận vật trong truyện là một bản ngã khác nhau: Một Thiệu Vũ Hiên mù quáng, một Ninh Tự Thuỷ yếu đuối, một Kỷ Trà Thần cố chấp, Đường Diệc Nghiêu luỵ tình, Dương Lưu Vân gian ác, Si Mị trẻ con và một Hạ Tình quái dị… Tất cả những nét này ta đều có thể thấy đâu đó trong cuộc sống. Nó chính là những mảnh ghép nhiều màu sắc cũng như ý đồ tác giả, đừng vội chê trách mà hãy cảm nhận từ câu truyện cái nhìn về cuộc sống quanh ta, các bạn có ai đồng ý với mình không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.