Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

Chương 158:




Liên Phượng Vũ nhạy cảm nghe thấy tiếng mở cửa vội vàng rời khỏi suy nghĩ nhìn thấy Ninh Tự Thủy ba người bọn họ bình an vô sự đứng trước mặt hắn lúc này mới thôi không lo lắng. Khóe miệng nở nụ cười: "Rốt cục cũng trở lại, còn con nữa Tịch Nhược. . . . . . cố tình không cho chú đi đón con sao!."
Ninh Tịch Nhược nở nụ cười sáng lạn: "Con cùng mẹ trở về, cha người không cần lo lắng."
Không chỉ có Liên Phượng Vũ mà ba người có mặt ở đây cũng ngây người.
Ninh Tự Thủy biết ở khách sạn Tịch Nhược nói là như vậy, là nó đang kích thích Kỷ Trà Thần, nhưng lại không ngờ Tịch Nhược lại có thể gọi Liên là cha. Bàn tay đặt lên vai nó, nhíu mày nói: "Tịch Nhược, con đừng làm chú Liên khó chịu."
"Con không có hồ đồ!" Giọng nói của Ninh Tịch Nhược vô cùng nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn Liên Phượng Vũ, giọng nói non nớt vang lên: "Chẳng lẽ chú Liên không muốn làm cha của con sao?"
Liên Phượng Vũ mạo hiểm nhìn ánh mắt sắc bén của Trạc Mặc, ôm Tịch Nhược vào trong ngực, lẩm bẩm nói: "Chú nghĩ, là mẹ con không muốn, đừng làm cho mẹ con mất hứng!"
Hai tay Tịch Nhược ôm lấy cổ hắn, ho khan một tiếng. Thấy tất cả mọi người đang khẩn trương, lắc đầu bày tỏ bản thân mình không sao."Gọi chú là cha, cũng không nhất định phải chú kết hôn với mẹ mới được! Cha nuôi không được sao? Cha nuôi trực tiếp gọi thành cha không được sao?"
Liên Phượng Vũ sững sờ, chuyển sang nhìn Ninh Tự Thủy, thấy cô vui mừng gật đầu, lúc này mới lên tiếng: "Được, vậy chú liền làm cha của con nhé !"
Trạc Mặc bình tĩnh nhận Tịch Nhược từ trong ngực hắn, ôm thật chặt vào ngực mình: "Tốt lắm, em nên ăn cơm, nghỉ ngơi."
Tịch Nhược mặc dù còn muốn nói chuyện cùng cha mẹ, nhưng tinh thần của nó đã rất mệt mỏi, nếu như không phải là nó âm thầm bấm bắp đùi của mình, ngay từ lúc lên xe đã ngủ mất rồi.
Liên Phượng Vũ không hỏi gì, chỉ là bảo bọn họ ngồi xuống, hắn và bác sx Hoàng bưng ra những món ăn đã chuẩn bị cho mấy người họ ăn. Sau khi ăn xong, bác sĩ Hoàng kiểm tra sức khỏe cho Tịch Nhược, Trạc Mặc giục nó uống thuốc.
Mà Liên Phượng Vũ đi rửa bát đũa, mang bao tay nhựa, trong bồn rửa một đống bọt trắng.
Ninh Tự Thủy từ phía sau ôm lấy eo hắn, mặt dán lên lưng hắn, mũi hít hà hương thơm đặc biệt của hắn, không có mùi nước hoa bá đạo, chỉ là mùi hương nhàn nhạt, thấm vào ruột gan. Liên Phượng Vũ không lên tiếng, cũng không còn quay đầu lại, thân thể cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vách tường màu trắng, cảm thấy đôi tay lạnh lẽo xuyên qua quần áo của hắn khiến nhiệt huyết trong hắn sôi trào.
Một lúc sau, môi son khẽ mở: "Cám ơn anh."
Cô biết, cô biết hết rồi!
Video trên web hắn cũng nhìn thấy, mặc dù Tịch Nhược đã dùng tốc độ nhanh nhất để khóa rang web kia, nhưng hắn còn là thấy được, Tự Thủy nhất định cũng thấy, cô có thể cảm thấy hắn rất bẩn thỉu hay không?
"Cái gì cũng đừng nói!" Ninh Tự Thủy ôm hắn thật chặt, khi hắn muốn mở miệng thì lên tiếng trước."Anh vĩnh viễn là Liên của em, là người đàn ông dịu dàng nhất trong lòng em!"
Liên Phượng Vũ hiểu ý trong lời nói của cô, khóe miệng nhếch lên một đường cong, ánh mắt từ từ dịu dàng. Ninh Tự Thủy sẽ không nói dối, cô thực sự không ngại những chuyện hắn đã trải qua!
Như vậy cũng đủ rồi!
Bên ngoài phòng bếp có một bóng dáng thấy bóng lưng của bọn họ như vậy cũng nở nụ cười vui mừng. Thật may, những chuyện này cũng không có ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ, ngược lại khiến Ninh Tự Thủy để ý tới cảm nhận của Liên.
Hi vọng một ngày kia, bọn họ có thể chân chính ở cùng một chỗ, hạnh phúc vui vẻ !
. . . . . .
Bệnh viện.
Đường Diệc Nghiêu mở mắt, thấy vách tường trắng xóa rạng ngời. Không biết mình hôn mê bao lâu, cũng không biết những chuyện gì đã xảy ra. Chỉ nhớ rõ hình như hắn bị đưa tới bót cảnh sát, sau đó xảy ra chuyện gì?
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, thấy người đi tới hắn ngạc nhiên, cho rằng mình bị hoa mắt.
Ninh Tự Thủy mặc quần áo bó sát người, tóc buộc cao lộ ra ngũ quan xinh đẹp, cằm thon gọn, diễm lệ, toàn thân đều là hơi thở lạnh lùng xa cách, khiến người khác không thể tới gần. Nhìn thấy gương mặt ngạc nhiên của hắn thì nhếch môi lên: "Thế nào? Rất kinh ngạc!"
Đường Diệc Nghiêu nở nụ cười đắng chát, vì rất lấu không mở miệng nói chuyện, nên cổ họng hắn rất đau. Giọng nói trầm đục khó khăn nửa ngày mới phát ra: "Tôi cho rằng cô sẽ không bao giờ muốn gặp tôi."
Ninh Tự Thủy đem hoa cắm vào lọ, để hương hoa thoang thoảng xua đi mùi thuốc sát trùng đáng ghét, phòng bệnh cũng từ vắng lạnh trở nên ấm áp mấy phần.
"Vì cái gì mà tôi không muốn gặp anh? Đối với một người đàn ông không còn tôn nghiêm, so với việc mất đi sinh mạng còn đáng thương hơn." Lời nói lạnh lùng măc dù rất chói tai, nhưng không có một chút ý vị châm chọc.
Đường Diệc Nghiêu sững sờ, nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của Ninh Tự Thủy, suy tư một chút nói: "Cô cố ý cho tôi thấy diện mạo thực sự của Dương Lưu Vân, cô muốn tôi hoàn toàn buông bỏ."
Ninh Tự Thủy xoay người kéo một chiếc ghế ngồi xuống, hai chân vắt chéo lên nhau, hai tay lười biếng khoanh trước ngực, giọng nói như có như không vang lên: "Tôi chỉ không muốn anh trở thành Ninh Tự Thủy thứ hai!"
Đường Diệc Nghiêu ngây ngốc yêu Dương Lưu Vân, với Ninh Tự Thủy ban đầu ngây ngốc yêu Kỷ Trà Thần khác nhau ở chỗ nào đây?
"Ha ha. . . . . ." Sau một tràng cười đắng chát, Đường Diệc Nghiêu lắc đầu coi như tán thành lời của cô: "Tôi biết rõ cô hận Kỷ thiếu gia, nhưng. . . . . . Lưu Vân và Kỷ thiếu gia không giống nhau. Cô ấy chưa bao giờ yêu tôi, mà Kỷ thiếu gia đối với cô. . . . . ."
"Sau này có dự định gì?" Ninh Tự Thủy biết hắn muốn nói lời gì, lạnh giọng cắt đứt, những lời nói nhảm không cần thiết phải nghe.
Đường Diệc Nghiêu biết lúc này cô không muốn nghe chuyện về Kỷ thiếu gia chút nào, chỉ là mấp máy môi lắc đầu. Ngưng lại một chút rồi hỏi: "Không phải cô sẽdduwa tôi vào tù sao?"
"Không cần thiết." Ninh Tự Thủy trả lời rất dứt khoát, trừ việc hăn không thông báo ccho Kỷ Trà Thần điện thoại của cô, thật ra thì Đường Diệc Nghiêu cũng không làm ra chuyện gì quá phận. Còn lại hắn chính là thủ hạ của Kỷ Tra Thần, phải thi hành mệnh lệnh của chủ nhân, có thể lý giải.
"Có muốn đi cùng tôi hay không?"
Đường Diệc Nghiêu lần nữa ngây người, ánh mắt kinh ngạc. Là lỗ tai hắn có vấn đề nên nghe lầm? Hình dáng kiên nghị vì căng thẳng mà cong lại, cơ thể không có cách nào nhúc nhích, dùng sức hít sâu cũng sẽ vô cùng đau.
Ninh Tự Thủy cho rằng hắn không nguyện ý, ánh mắt thản nhiên chân thành nhìn hắn nói: "Tôi sẽ không để anh làm chuyện thương tổn tới Kỷ Trà Thần, tôi biết rõ anh vẫn chung thành với hắn."
"Vậy cô nghĩ tôi sẽ làm được thứ gì cho cô?" Đường Diệc Nghiêu tò mò hỏi. Dù sao hắn cũng không có tính toán gì, nếu như có thể làm chút việc cho cô, có thể đền bù áy náy trong lòng hắn chưa chắc đã là chuyện xấu.
"Tôi và Kỷ thị hợp tác để hoàn thành trung tâm ảo thuật chắc anh cũng biết, thân thể của Liên gần đây cũng không tốt, tôi không muốn khiến anh ấy mệt nhọc, cho nên muốn để anh nhận lấy nhiệm vụ này." Giọng nói thanh nhã của Ninh Tự Thủy chậm rãi nói.
Đường Diệc Nghiêu chần chờ mấy giây sau cũng gật đầu: "Được, tôi đồng ý với cô."
Ninh Tự Thủy lập tức đứng lên, lúc xoay người định rời khỏi thì nghe thấy giong nói trầm thấp của hắn vang lên: "Thật ra thì năm năm trước Lưu Vân cùng Kỷ thiếu gia thật không xảy ra chuyện gì."
Bước chân dừng lại một giây, cô không quay đầu lại, đôi mắt hờ hững nhớ lại mùa đông lạnh lẽo năm năm trước. Hình ảnh cô thấy được ở ngoài cửa thư phòng, lúc ấy đối với cô thật sự là một đả kích trí mạng. Nếu như không phải vì thế, cô cũng sẽ không đi lên than lửa, rời khỏi Kỉ gia, rời đi Kỷ Trà Thần.
Mùa đông kia đặc biệt lạnh, lãnh đến thấu xương!
"Đó là tôi đồng ý với Lưu Vân diễn cho cô xem một vở kịch, chính vì muôn khiến cô rời khỏi Kỷ gia, năm năm này Kỷ thiếu gia che chở Lưu Vân, nhưng không có chạm qua cô ấy. Nếu không. . . . . ." Khóe miệng Đường Diệc Nghiêu nở nụ cười khó coi: "Cô ây cũng sẽ không hận cô, tới mức như thế."
Thật ra thì, trong lòng Kỷ thiếu gia vẫn luôn có cô, chỉ vì hắn bị tù hận che mắt, hắn mới không nhìn rõ thứ gì.
Ninh Tự Thủy đút hai tay vào túi, đứng thẳng lưng, giọng nói lạnh tanh vang lên: "Những thứ này hiện giờ không còn quan hệ gì với tôi."
Mặc kệ năm năm trước Dương Lưu Vân đã làm những gì, nhưng tổn thương mà Kỷ Trà Thần tạo thành đã không thể cứu vãn. Mạng của đứa bé kia cũng không còn, hắn cuối cùng vẫn cưới Dương Lưu Vân, cô cuối cùng vẫn tuyệt vọng tự sát !
Tất cả tất cả đã không quay lại được, cái gì cũng không trở về được.
Thật ra thì nếu như lúc ấy Kỷ Trà Thần chịu tin tưởng cô một chút thôi, mặc kệ Dương Lưu Vân làm ra chuyện mờ ám gì, hắn cũng sẽ không mất lý trí làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy.
Ngay trước mặt cô bóp chết đứa con gái ruột thịt, còn khiến thi thể đứa nhỏ trông thê thảm như vậy, cho dù là ai cũng không cách nào tha thứ. Đứa bé dù không phải con ruột của cô, nhưng đó cũng là sinh mạng, toàn bộ đau thấu tim gan của cô lúc ấy đều là thật!
Dù là ai cũng không thể khiến thời gian quay ngược lại, khiến những thứ tổn thương kia tan thành mây khói.
Ninh Tự Thủy ngồi ở trước mộ của Ninh Khuynh Tâm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mộ bia lạnh lẽo. Đáy mắt không cách nào che giấu khổ sở, năm năm trước tất cả đối với cô mà nói chính là một cơn ác mộng, cũng là ác mộng cả đời cô không cách nào thoát khỏi.
"Khuynh Tâm, nói cho mẹ. . . . . . Trong lòng con không có hận đúng không , có đúng không? Sẽ không giống như Tịch Nhược trong lòng tràn đầy hận ý như vậy. Con ở trên Thiên đường, nhất định sẽ hạnh phúc vui vẻ . Thật xin lỗi. . . . . . Năm đó mẹ không bảo vệ được con. . . . . ."
Tiếng nói nhẹ nhàng bị gió đưa đi xa, xa tới mức dường như có thể bay tới Thiên đường.
Không biết Kỷ Trà Thần đứng ở sau lưng cô từ lúc nào, trong đáy mắt thâm trần tràn đầy đau đớn, thân thể cao lớn run rẩy mãnh liệt, vẫn nhìn Mộ Bia cùng Ninh Tự Thủy, môi mín chặt, khổ sở khó tả.
Ninh Tự Thủy khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy hai chân của hắn, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Anh còn có mặt mũi tới gặp nó sao?"
"Tôi. . . . . ." Tất cả muốn nói như đâm vào cổ họng hắn, nói ra không được nuốt vào cũng không trôi
Giọng nói tựa u lan của cô lại vang lên: "Khuynh Tâm sẽ không muốn nhìn thấy anh, nó làm sao muốn gặp một hung thủ giết người."
Hung thủ giết người!
Bốn chữ như ngàn cân hung hăng nện vào người hắn, chân không đứng vững nổi nữa. Hình ảnh năm năm trước, không chỉ khắc sâu vào trí nhớ của Ninh Tự Thủy, cả đời khó quên, cho dù là hắn, cũng không có cách nào quên nổi, càng không có cách nào tha thứ cho bản thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.