Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 29: Ly biệt




"Phụ thân, nhất định phải báo thù cho con mới được." Nằm trên giường, sắc mặt Bạch Thủy Ưng đầy oán độc và sát ý, chân phải hắn được băng chặt do bị Diệp Phong đánh vỡ xương, ít nhất cũng phải nằm dài mười bữa nửa tháng.

"Ưng nhi… ta biết con hận xú tiểu tử đó, nhưng hiện tại muốn báo thù không phải dễ." Bạch Thủy Nham thương xót nhìn sắc mặt nhi tử méo mó vì đau đớn, thở dài: "Hiện tại không chỉ hai nha đầu Bích Thủy cung ở cạnh hắn mà Diệp gia cũng trọng thị hắn trở lại, nếu vô duyên vô cớ động đến hắn, e rằng Diệp gia không đồng ý."

"Con mặc kệ, con gãy một chân thì nhất định bắt hắn đền bằng cả hai chân." Bạch Thủy Ưng gào lên phẫn hận, giọng chói lói, độc ác.

"Hừ, tiểu tử ngốc, chúng ta nên bất động, nếu hành động phải không cho hắn cơ hội." Bạch Thủy Nham lộ ra nét âm lạnh khiến người khác rùng mình, từ từ nói: "Sớm biết hắn bị hủy khí hải còn trở mình được thì đã nhân cơ hội trừ khử mới phải, không đến nỗi trở thành ẩn họa bây giờ."

"Phụ thân muốn nói là…" Mắt Bạch Thủy Ưng sáng lên, nở nụ cười ác độc.

"Không sai! Trảm thảo trừ căn!" Bạch Thủy Nham làm động tác chém mạnh, sát ý hiện rõ. "Tiểu này quật khởi làm ta có cảm giác nguy hiểm… Nhân lúc hắn chưa thành khí, tất phải trừ diệt."

"Phụ thân chuẩn bị làm gì?"

"Đợi, hiện giờ chúng ta không thể nóng nảy, Diệp Phong cần phải bị từ khử nhưng tất tìm ra phương pháp. Hiện tại nha đầu của Bích Thủy cung đều bảo vệ hắn, chúng ta phải tìm cơ hội thích hợp mới hạ thủ." Bạch Thủy Nham không hổ danh già đời. Diệp Phong chí ít cũng mấy năm nữa mới trưởng thành được, Bạch Thủy gia... không cần vội vàng.

oOo

Một tháng thoáng cái đã qua, Thu Tố Nhã y hẹn đến Ngọa Lăng thành. Cũng có nghĩa là thời khắc ly biệt giữa Diệp Phong và Thẩm Lan đã đến.

"Phong... muội không muốn xa huynh." Thẩm Lan thoáng thương cảm, mắt mờ đi, thần thái yêu kiều đáng thương đó khiến lòng Diệp Phong như bị vò xé.

"Nha đầu ngốc, chúng ta chỉ tạm thời xa cách, sau này đâu phải không còn cơ hội gặp lại." Diệp Phong đến trước mặt cô, đưa tay ôn nhu vuốt mớ tóc xanh, tay còn lại khẽ lau mắt cho cô, đầu ngón tay chạm vào nước khiến gã có cảm giác mất mát.

"Nhưng…" Thẩm Lan còn định nói nữa, Diệp Phong đã đưa tay bịt miệng cô.

"Còn nhớ huynh đã đồng ý gì chưa? Ba năm sau, nhất định sẽ đến Bích Thủy cung tìm muội." Gã hít sâu một hơi, dịu giọng: "Qua hai năm suy sụp, huynh hiểu rõ rằng muốn tiêu diêu tự tại ở đại lục phải có thực lực khiến người khác kính sợ. Nếu ngay cả thực lực bảo vệ muội mà huynh cũng không có thì dù chúng ta ở bên nhay cũng đừng mong yên ổn sinh tồn ở thế giới này."

"Nên…" Gã cười mỉm, hơi cúi đầu xuống, đầu mũi cơ hồ chạm vào má thiếu nữ, khiến mặt cô ửng đỏ: "Muội nhất định phải chăm chỉ tu luyện tại Bích Thủy cung. Đến lúc đó nếu bị huynh bỏ lại xa quá thì huynh không vui đâu."

Nghe thấy gã đùa, cỗ ngoan ngoãn gật đầu.

"Tiểu tử, có biết Thiên thủy huyền âm mạch là thể chất gì không?" Thu Tố Nhã nhìn Diệp Phong với vẻ hứng thú, nở nụ cười tươi, đột nhiên chen lời. Tiểu nha đầu ở sau lưng sư phụ tỏ vẻ khinh khi gã, có sư phụ chống lưng, cô bé hiện giờ không sợ hãi, hơn nữa lời giao hẹn với gã đến hôm nay là hết hạn.

"Tiền bối chịu chỉ dạy, vãn bối cảm kích bất tận!" Diệp Phong vừa thầm khen Thu Tố Nhã dung mạo kinh nhân, vừa hiếu kỳ không biết thân thể Thẩm Lan có gì đặc biệt.

"Thiên thủy huyền âm mạch, thể chất chí âm chí nhu, cả Võ Nguyên đại lục cũng không tìm ra quá mười thiếu nữ thuộc thể chất này. Nữ tử mang thể mạch này, khí hải mười phần đặc thù, thủy nguyên lực chuyển hóa thành có tính chất năng lượng tiếp cận tiên thiên thủy nguyên, vì thế khi tu luyện thủy nguyên lực, tuyệt đối đỡ được nhiều công sức," Thu Tố Nhã giải thích.

Diệp Phong hớn hở, thiên phú tu luyện của Thẩm Lan quả nhiên trác tuyệt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Thông thường, thiếu nữ mười lăm tuổi mới đạt đến thất giai bình dân như Thẩm Lan thường không có tiền đồ lớn cho lắm. Nhưng nếu là người mang Thiên thủy huyền âm mạch thì ngược lại. Thiên thủy huyền âm mạch phải đợi đến khi tu luyên giả mười lăm tuổi mới hoàn toàn trưởng thành, trước đó mà tu luyện quá mức nhằm đề cao thực lực, tất tiềm lực bị ép bức, huyền âm mạch không thể đạt đến trạng thái hoàn mỹ đã ngừng sinh trưởng rồi."

"Mười năm nay, thời gian tu luyện của Thẩm Lan rất ít, nhưng quan trọng là mỗi ngày đều kiên trì, không chỉ khiến thể mạch trưởng thành hoàn mỹ mà khí hải cũng được tôi luyện từ từ từng bước. Thể chất tu luyện của Thẩm Lan là Thiên thủy huyền âm mạch tốt nhất ta từng thấy, tiềm lực không thể ước lượng." Thu Tố Nhã cực kỳ mãn ý nhìn Thẩm Lan, ánh mắt đầy yêu thương.

"Chẳng phải như thế càng tốt sao?" Diệp Phong lấy làm kỳ quái, Thu Tố Nhã hiển nhiên còn hàm ý.

"Đối với Thẩm Lan đích xác cực kỳ hay, nhưng với tiểu tử ngươi.. lại không phải tin tốt lành gì." Thu Tố Nhã nghiêm mặt: "Ngươi nên biết đệ tử Bích Thủy cung tuyệt đối không gả cho nam tử kém hơn."

"Vậy ư? Thế thì sao?" Diệp Phong nhếch môi, thản nhiên đáp.

"Thì sao? Ha ha!" Thu Tố Nhã ngạc nhiên cười vang rồi dịu giọng: "Nói rõ ra là ba năm nữa ta đảm bảo bồi dưỡng Thẩm Lan thành võ tông, lúc đó tiểu tử có hy vọng vượt qua không?"

Ba năm! Võ tông!..

Lần này đến lượt Diệp Phong kinh hãi. Thu Tố Nhã nói chắc nịch như vậy, chắc không phải hư ngôn. Thiên thủy huyền âm mạch đáng sợ như vậy ư? Theo tốc độ tu luyện Nguyên Thần quyết, bản thân gã một năm cũng vị tất vượt được ba cảnh giới để đạt đến võ tông trong ba năm, hà huống hiện giờ Thẩm Lan mới là bình dân thất giai, đạt đến võ tông thì một năm cô phải vượt qua tới bốn cảnh giới.

Tiểu nha đầu đắc ý dương dương nhìn Diệp Phong, tựa hồ buồn cười trước câu nói hài hước của gã. Thu Tố Nhã mỉm cười, không hiểu có thâm ý gì. Thẩm Lan lại tỏ vẻ lo lắng, như thể mình không nên đến Bích Thủy cung tu luyện.

"Vậy xin nhờ tiền bối tận tâm bồi dưỡng Thẩm Lan, vãn bối xin được đa tạ." Gã khiêm tốn khom người, lúc ngẩng lên, niềm tự tin vượt trên thiên hạ bộc lộ rõ, kiên định nói: "Ba năm sau, vãn bối nhất định đến đón Thẩm Lan."

Khẽ cầm tay Thẩm Lan, cảm giác mềm mại khiến lòng gã xao xuyến, dịu giọng hứa: "Thẩm Lan, tin huynh đi, ba năm sau nhất định huynh sẽ đến đón muội."

Thiếu nữ luống cuống ngẩn ra hồi lâu, sau cùng mới gật đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả Thu Tố Nhã cũng si dại. Thiếu niên này… và y năm xưa… giống nhau quá…

Diệp Phong ngẫm nghĩ, lòng tay chợt xuất hiện một viên thủy nguyên đơn, đưa cho Thẩm Lan rồi dịu giọng: "Tuy huynh biết Bích Thủy cung nhất định không thiếu linh đơn, pháp bảo nhưng coi như đây là một chút tâm ý của huynh."

Thẩm Lan đỏ mặt, cẩn thận thu nhận, nhíu mày suy tư một chốc rồi cởi Thủy lam chi tâm trên cổ xuống định đưa cho gã. Đó là di vật duy nhất cha mẹ để lại, không phải Diệp Phong thì không đời nào cô chịu cho người ngoài.

"Đợi đã." Thu Tố Nhã định thần lại, vội cản: "Thủy lam chi tâm này rất có ích với con, còn với tiểu tử thì lại vô dụng."

Thẩm Lan vẫn kiên định đưa tay, Diệp Phong không muốn nhưng sợ làm cô đau lòng, nhất thời tiến thoái lưỡng nan

"Ha ha, thế này nhé." Thu Tố Nhã mỉm cười, lấy một khối ngọc bội đặt vào tay Thẩm Lan: "Con là môn hạ của ta, cũng nên có lễ vật ra mắt chứ nhỉ. Chỉ là sư phụ đi vội vàng nên không kịp chuẩn bị. Vật này sư phụ trên đường vê vô ý phát hiện trong một sơn cốc, hàm chứa một môn lục phẩm thổ hệ võ kỹ, uy lực không tệ. Con dùng môn võ kỹ này tặng y là thích hợp."

Thẩm Lan ngẩn người, Diệp Phong luyện thể, võ kỹ với gã có tác dụng gì?

Diệp Phong mừng thầm, thổ nguyên khí hải của gã khôi phục lại, chính đang thiếu một môn võ kỹ lợi hại. Trợn trừng mắt đến rớt tròng, gã chộp lấy khối ngọc bội giá trị không rẻ chút nào, lòng như nở hoa. Gã biết võ kỹ đắng cấp cao nhất mà Diệp gia có chỉ là tứ phẩm. Lục phẩm võ kỹ là vật hiếm có, giá trị đến mấy vạn tinh tệ.

Thẩm Lan thấy gã hớn hở nháy mắt với mình, liền bĩu môi mỉm cười, an nhiên thu lại Thủy lam chi tâm… Phong thích là đủ rồi!

Thu Tố Nhã nhãn quang cỡ nào, tất nhiên nhận ra thổ nguyên khí hải yếu ớt trong mình Diệp Phong, tuy nhiên qua hơn hai chục ngày, khí hải này đã đạt đến bình dân tam giai…

"Phong! Muội nhất định đợi huynh."

"Tên xấu xa, cứ đợi đấy."

"Tiểu tử, ta cũng muốn xem, hiện tại chỉ có bình dân tam giai như ngươi sau ba năm, dựa vào đâu mà đón Thẩm Lan."

Thu Tố Nhã đưa Thẩm Lan và tiểu nha đầu đi. Mang theo nỗi buồn, Diệp Phong từ từ thở ra một hơi, quyền đầu nắm chặt. Gã phải nỗ lực, trong vòng ba năm đạt đến võ tông… lần khiêu chiến này, gã chấp nhận!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.