Hôn Nam Phụ

Chương 2:




8
Nhìn những đốt ngón tay trắng bệch của Tạ Cảnh Huân mà tôi bất giác đỏ mặt.
Bây giờ tôi với Tạ Cảnh Huân đã gạo nấu thành cơm nên hắn sẽ cưới tôi phải không?
Tôi im lặng ngắm khuôn mặt ngủ say của người đàn ông, trong đầu đang vẽ ra rất nhiều viễn cảnh cho tương lai.
Ai ngờ rằng, Tạ Cảnh Huân tỉnh dậy liền kéo quần bỏ chạy.
Khi mở mắt ra vừa nhìn thấy tôi, cả người Tạ Cảnh Huân khẽ run rẩy, đòi chạy.
Thấy vậy, tôi liền giữ lấy tay hắn, cố để mình không tức giận, gằn giọng hỏi: “Cục cưng, chàng làm sao vậy?".
Câu trả lời tôi nhận được từ hắn là: "Ra ngoài"
?
Tôi nắm lấy cổ áo của hắn, giọng êm ái hỏi lại: "Chàng chưa tỉnh ngủ nên nói đùa đúng không?"
Mái tóc đen của Tạ Cảnh Huân rối tung, đôi mắt cụp xuống không nhìn tôi.
“Nếu nàng không đi thì ta sẽ đi.”
Được thôi, đúng lúc tôi cũng đang buồn đi vệ sinh
Tôi mặc quần áo lên rồi rời đi không chút do dự.
Đi dọc hành lang, tôi càng nghĩ càng tức.
Tên điên này lại phát bệnh gì nữa đây?
Hôm qua cũng vậy, nóng lạnh bất thường.
Nhưng lần này tôi không thể hiểu được lí do là gì.
Mấy ngày tiếp theo, Tạ Cảnh Huân tỏ ra rất lạnh lùng với tôi, không cho phép tôi lại gần hắn.
Tôi không biết phải làm sao nên thường xuyên ngồi thất thần ở ngoài sân, tất nhiên đôi khi tôi cũng sẽ tìm vài người để nói chuyện.
Giống như bây giờ, tôi đang trò chuyện rất vui vẻ với vị đầu bếp ở nhà ăn.
"Thẩm tiểu thư, cô có nghe về truyền thuyết nếu ai mà muốn gặp người mình yêu thì sẽ viết tên người đó một nghìn lần không?"
"Muốn gặp thì cứ gặp thôi, sao phải vậy cho cực"
"Nhưng không phải viết bằng mực bình thường đâu mà phải viết bằng m.á.u"
Nói xong hắn cười ngốc nghếch: “Không biết có phải thật hay không, tôi chỉ là nghe người ta kể vậy thôi.”
"Thật sự sẽ có người làm chuyện như vậy sao?"
Tôi thầm thở dài.
Sau đó tôi nhìn thấy Ôn Bạch mang theo một cái túi nhỏ đi về phía tôi.
"Thẩm tiểu thư, cô có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Tôi ngạc nhiên: “Chỉ có hai chúng ta thôi à? Làm vậy không phải Tạ Cảnh Huân sẽ tức giận sao?”
"Thẩm tiểu thư cứ yên tâm. Đây là mệnh lệnh của chủ nhân"
Tôi suy nghĩ một lúc rồi cùng Ôn Bạch ra khỏi Tạ phủ.
Khi đi tới cửa, tôi bất giác quay đầu lại nhưng không thấy ai cả.
Tôi đi theo Ôn Bạch, cảm nhận sự sầm uất, náo nhiệt của khu chợ.
Khi tôi đang mải ngắm mấy đồ vật được bày bán ở xung quanh thì Ôn Bạch hỏi tôi mấy câu rất kỳ lạ.
"Thẩm tiểu thư, chiếc kẹp tóc này nhìn rất hợp với cô."
"Thẩm tiểu thư, cô nghĩ sao về tôi?"
"Thẩm tiểu thư, ở đây đông người, hay là cô nắm tay tôi đi để không bị lạc."
Tôi cau mày, chủ tớ nhà này có một điểm rất giống nhau, đó là đều có bệnh.
Nghĩ lại về việc được đi ra ngoài rồi những câu hỏi vừa rồi của Ôn Bạch, tôi chợt hiểu ra.
Dựa theo mạch suy nghĩ không giống người của Tạ Cảnh Huân thì rất có thể hắn đã ra lệnh cho Ôn Bạch quyến rũ tôi.
Được thôi, hắn muốn thử lòng tôi thì tôi sẽ dành cho hắn một bất ngờ.
Tôi nở nụ cười công nghiệp rồi trả lời từng câu hỏi của Ôn Bạch sau đó nũng nịu nói: "Thật ra ta đã thích chàng từ lần gặp đầu tiên rồi."
“Chàng có thân hình cường tráng, cơ bắp đẹp, chắc chắn năng lực sẽ hơn Tạ Cảnh Huân~”
Quả nhiên, không ngoài dự đoán, sau khi nghe tôi nói xong, cả người Ôn Bạch cứng đờ.
Nhưng hắn chỉ thở dài một tiếng rồi dẫn tôi vào một tòa nhà.
Khi đi đến trước một căn phòng, Ôn Bạch liền dừng lại, tôi tiến lên mở cửa phòng ra. Nhưng bất ngờ là người ngồi trong phòng lúc này không phải Tạ Cảnh Huân mà là thái tử Thiên Hoa, hắn đang bình tĩnh thưởng thức trên chén trà trên tay, cả người toát ra khí chất cao quý.
Tôi bỗng c.h.ế.t lặng sau đó nhanh chóng hành lễ với hắn.
Thiên Hoa tao nhã đi đến đỡ tôi dậy, để tôi ngồi cạnh hắn.
Một ý nghĩ điên rồ chạy qua đầu tôi.
Tôi cố ý đến gần Ôn Bạch trước mặt Thiên Hoa nói: “Điện hạ, dân nữ có chuyện này muốn nói riêng với điện hạ.”
Thiên Hoa hứng thú nhìn tôi, sau đó xua tay bảo Ôn Bạch đi ra ngoài.
Tôi mím môi, cảm thấy có chút bất an.
“Ta nhớ ra ngươi, ngươi chính là nữ nhân đã gây náo loạn trong buổi tiệc ngắm hoa ngày hôm đó.”
Tôi thực sự không muốn được nhớ đến theo cách này.
Tôi giả vờ như không nghe thấy hắn nói gì, vào thẳng vấn đề: "Điện hạ, có phải Tạ Cảnh Huân nhờ ngài đến đây không? Ngài đưa ra điều kiện gì để trao đổi với chàng ấy?"
Người đàn ông bên cạnh khẽ mỉm cười: “Ngươi quả thực rất thông minh, điều kiện là sự ủng hộ tuyệt đối của Tạ gia.”
Trong tiểu thuyết, mặc dù Thiên Hoa là thái tử nhưng hoàng đế lại có nhiều hoàng tử kế vị, vậy nên rất nhiều người muốn cướp vị trí chủ nhân Đông Cung của hắn.
Tạ gia tuy chỉ có một người con trai là Tạ Cảnh Huân nhưng chú của Tạ Cảnh Huân lại là Vương Chiêu, một vị tướng có công lập nước. Vương gia thịnh vượng, con cháu các thế hệ đều rất ưu tú.
Bề ngoài là muốn có sự ủng hộ của Tạ gia, nhưng thực chất là muốn có sự ủng hộ của Vương gia.
Mặc dù tiểu thuyết chưa đi đến kết thúc nhưng Thiên Hoa với tư cách là nam chính, chắc chắn sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
9.
Trái tim tôi đập nhanh.
"Tạ Cảnh Huân chàng ấy đã nói gì?"
"Chuyện này ngươi không cần phải quan tâm, ta sẽ đối xử tốt với ngươi. Chỉ cần ngươi đi theo ta, ở lại Đông cung, ta sẽ bảo vệ ngươi cả đời bình an."
Nói xong, Thiên Hoa gõ nhẹ các ngón tay nhịp nhàng trên bàn như thể đang chờ đợi câu trả lời từ tôi.
Sau đó Ôn Bạch cung kính đi vào, đưa cho tôi một túi vải.
"Điện hạ, Thẩm tiểu thư, thuộc hạ xin phép đi trước."
Tôi mở túi vải ra thì thấy bên trong có một ít vàng thỏi cùng một chiếc kẹp tóc hình hoa đào.
Nhìn bông hoa đào màu trắng hồng, làm tôi không khỏi nhớ đến Tạ Cảnh Huân...
Không, bây giờ không phải là lúc để nghĩ tới chuyện này.
Tôi nhìn thái tử bên cạnh, khẽ thở dài nói: “Điện hạ, xin ngài đừng nói đùa với dân nữ.”
Sao có thể như vậy được chứ, với tư cách là nam chính, cho dù không có Tạ gia và Vương gia, Thiên Hoa vẫn có thể đạt được vị trí đó bằng thực lực của mình.
Thiên Hoa nhướn mày cười: “Trong lòng ngươi đã sớm có câu trả lời vậy sao còn không mau trở về Tạ phủ, Tạ Cảnh Huân bây giờ chắc hẳn đang lo được lo mất đến phát điên rồi.”
Tôi nắm chặt chiếc kẹp tóc hoa đào trong tay, lòng đầy thắc mắc hỏi: “Rốt cuộc là vì lý do gì mà chàng ấy lại làm như vậy?”
Thiên Hoa rũ mắt xuống, thở dài.
" Tất cả mọi người trong kinh thành đều biết rằng hắn sẽ không sống quá hai mươi tuổi."

“Thật ra ta và Cảnh Huân đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ, nhưng sau này hắn luôn ở trong Tạ phủ, không muốn ra ngoài, cũng không muốn gặp ta, đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm hắn chủ động hẹn gặp ta với yêu cầu hãy chăm sóc cho ngươi thật tốt".
"Tạ Cảnh Huân rất ít khi ra ngoài, mấy năm nay chỉ xuất hiện những buổi tiệc lớn. Ta thật sự hy vọng ngươi có thể giúp được hắn..."
Nghe xong, tôi vội cầm túi vải chạy ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Thái tử, dân nữ còn có việc gấp, hẹn gặp ngài vào dịp khác.”
Trên đường trở về Tạ phủ, tôi có chút tức giận.
Làm sao Tạ Cảnh Huân có thể giao tôi cho người khác khi không có sự cho phép của tôi?
Tôi có phải là đồ vật đâu.
Tôi bỗng cảm thấy chua xót trong lòng. Chẳng lẽ vì biết mình không sống được bao lâu nên Tạ Cảnh Huân mới không muốn để tôi phải lãng phí thời gian dành cho hắn?
Tạ Cảnh Huân đúng là tên có bộ não tình yêu hàng đầu.
10.
Tôi đứng ở ngoài cửa phòng Tạ Cảnh Huân, nghe thấy giọng Ôn Bạch nói: “Chủ nhân, thuộc hạ đã đưa Thẩm tiểu thư đến gặp Thái tử rồi.”
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Tạ Cảnh Huân truyền đến: “Được rồi, ngươi lui ra ngoài đi.”
Ôn Bạch đi ra, thấy tôi đứng ở cửa thì khẽ giật mình, tôi vội đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cho hắn im lặng.
Hắn gật gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng.
Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không phải ta đã bảo ngươi lui xuống rồi sao?”
Tạ Cảnh Huân dựa vào đầu giường, mái tóc đen dài xõa xuống eo thon.
Tôi đi tới đứng sau lưng hắn, Tạ Cảnh Huân quay đầu lạnh lùng nói: "Ôn Bạch, ngươi..."
Nhìn thấy tôi, lời còn chưa nói xong chợt nghẹn lại, cả người Tạ Cảnh Huân cứng đờ tại chỗ.
Suốt mấy ngày nay, Tạ cảnh Huân không cho tôi đến gần, giờ tôi chỉ cách hắn chưa tới một sải tay mới nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi, không chút huyết sắc của hắn, lông mày nhíu chặt chưa kịp giãn ra, cùng đôi mắt đỏ bừng sưng tấy.
Ồ, mỹ nhân lại đổ lệ rồi?
Ánh mắt hắn run rẩy, giọng nói trở nên mềm mại: "Sao nàng lại trở về..."
"Ngươi muốn đem ta giao cho Thái tử? Ngươi có tư cách gì mà đem ta giao cho người khác, Tạ Cảnh Huân, ngươi coi ta là cái gì?"
Đôi mắt của người đàn ông như chìm vào trong sương mù, giọng nói trầm thấp: “Ta chỉ nhờ Ôn Bạch quyến rũ nàng…. Ta không muốn giao nàng cho Thiên Hoa, ta thấy nàng thích hắn nên ta mới nói với hắn, nếu hắn cũng thích nàng, ta sẽ tác hợp cho hai người đến với nhau... Quả nhiên, hai người lưỡng tình tương duyệt, vừa gặp đã trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí nàng còn thì thầm với hắn…"
Chưa kịp kể khổ xong,Tạ Cảnh Huân đã ho liên tục rồi nôn ra một ngụm m.á.u.
Tôi vội ngồi xuống cạnh muốn vỗ lưng cho hắn thì hắn đã ngăn tôi lại rồi nói tiếp.
"Nhưng không sao cả. Nàng vốn là người của thế giới khác. Sau khi ta chết, ít nhất cũng có người có thể bảo vệ nàng..."
Vẻ mặt hắn lúc này vừa cố chấp, vừa b3nh hoạn, khó khăn nói: “Vu Hồi, ta không muốn nàng yêu ta, nhưng ta cũng không muốn nàng yêu người khác… Ta không muốn đẩy nàng ra xa, nhưng ta mong nàng có được hạnh phúc..."
Hắn hời hợt lau m.á.u trên môi, hai má đã đầy nước mắt nói: “Bây giờ ta như thế này, sao có thể…”
Hắn nghẹn ngào, khóc nức nở.
Tạ Cảnh Huân đúng là một tên điên.
Tôi khẽ đưa tay lên lau nước mắt trên mặt hắn tựa như một bảo vật quý giá.
Sau đó hắn gọi Ôn Bạch vào.
Mấy đại phụ vội vàng bước theo sau, tôi ngồi ở ngoài cửa, nhìn xuống bàn tay còn nước mắt đọng lại của Tạ Cảnh Huân mà sững sờ hồi lâu.
11.
Trước giờ tôi chỉ coi việc xuyên sách giống như một trải nghiệm mới mẻ, coi việc ngày ngày trêu chọc Tạ Cảnh Huân như một thú vui để g.i.ế.t thời gian.
Nhưng tôi chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến tình yêu của một người có tính cách đen tối, sẽ vặn vẹo như thế nào.
Tôi chưa từng nghĩ đến hóa ra việc trao hy vọng cho một người sắp chết là một việc rất tàn nhẫn.
Tôi luôn nói rằng tôi yêu hắn, nhưng tôi chưa bao giờ để tâm đ ến hoàn cảnh hay suy nghĩ của hắn.
Khi tôi giận hắn, tôi chỉ nghĩ đến tâm trạng của mình, tôi không để ý rằng hắn cũng ngồi một mình trong phòng rất lâu, khi tôi thân mật với người khác, hắn cũng chỉ biết âm thầm khóc nức nở.
Hắn luôn lo liệu chu toàn cho tôi, hắn lo lắng rằng khi hắn không còn nữa sẽ không có ai chăm sóc cho tôi. Còn tôi thì sao, tôi cậy sủng sinh kiêu, suốt ngày nói lời hoa mỹ, lừa gạt tình cảm của hắn.
Mấy đại phu bước ra với vẻ mặt phức tạp.
Nhưng Ôn Bạch lại nói, Tạ Cảnh Huân chỉ là suy nghĩ quá nhiều, sinh ra tâm bệnh.
"Thẩm tiểu thư, công tử của chúng ta...từ nhỏ ốm yếu, tâm tư kín đáo, ít bạn bè... tính tình khó đoán, mong Thẩm tiểu thư đừng vì vậy mà giận công tử.”
Tôi gật đầu, nhỏ giọng nói với Ôn Bạch rằng tôi muốn gặp cha mẹ của Tạ Cảnh Huân.
Vừa bước vào phòng, người trên giường đã quay lại nhìn tôi.
Tôi đến bên giường, nhìn vào đôi môi nhợt nhạt và đôi mắt đỏ hoe của hắn.
"Thẩm Vũ Hồi, nàng ôm hôn ta có được không?"
Tên nhóc sắp tan vỡ.
12.
Tôi tiến tới ôm Tạ cảnh Huân, hắn lại đẩy tôi ra.
Tôi hôn hắn, hắn lại khóc.
"Thẩm Vũ Hồi, nàng đừng ở lại đây với ta nữa, mau đi... ra ngoài đi."
Tôi kiên quyết nói: “Ta sẽ không rời đi.”
“Nếu nàng không đi thì ta sẽ đi…”
Sao lại lôi kịch bản cũ ra diễn rồi? Quên đi.
Chỉ cần hôn là xong.
Tạ Cảnh Huân cúi đầu xuống, khẽ nói: "Nhưng ta sẽ chết."
"Chàng sẽ chết, ta cũng sẽ chết, ai mà chẳng phải chết, đấy chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi"
"Nhưng ta không thể cưới nàng."
"Chàng không cưới ta thì ta sẽ cưới chàng. Dù sao ta cũng muốn chỉ muốn thành thân với chàng."
"Nhưng nàng sẽ trở thành góa phụ."
"Ta sẽ rất hạnh phúc khi được làm một góa phụ giàu có và tự do, ta tin chàng có thể giúp ta thực hiện điều đó."
…….
"Thẩm Vũ Hồi, nàng có yêu ta không?"
"Ta yêu chàng, lý do ta ở đây là vì chàng."
"Nàng sẽ yêu ta bao lâu?"
"Dù sao đi nữa thì ta cũng sẽ yêu chàng cho đến khi chàng chết."
"Sau đó thì sao?"
"Đến lúc đó rồi tính."
Tạ Cảnh Huân chợt nở nụ cười, đuôi mắt cong lên: “Yêu lâu như vậy cũng đủ rồi.”
Sống mũi tôi đột nhiên cảm thấy cay cay, trong lòng đầy chua xót.
Liệu tác giả có để cho Tạ Cảnh Huân được sống tiếp không đây?
Dù đen tối, độc ác và điên loạn nhưng có thể để chàng được sống tiếp không?
Ta thực sự rất yêu chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.