"Đái Mộc Bạch, vũ hồn Tà Mâu Bạch Hổ, 37 cấp Chiến Hồn Tôn. Xin chỉ giáo." Trong bá khí mạnh mẽ, Đái Mộc Bạch báo ra vũ hồn và cấp bậc của bản thân, đây là đại biểu cho ý tứ chính thức khiêu chiến.
Cậu thấy hắn như vậy, cũng thu hồi vẻ mạn bất kinh tâm.
“ Đường Hạo Thiên, vũ hồn Sa Chi, 43 cấp Chiến Hồn Tông “ Mặc dù báo ra vũ hồn và cấp bậc, nhưng Cậu cũng chưa có ý định xuất ra vũ hồn của mình.
Đái Mộc Bạch nghe xong Cậu báo thì khiếp sợ nhưng vẫn như cũ chiến.
Đái Mộc Bạch động rồi, hắn sau khi vũ hồn phụ thể, phảng phất hoàn toàn biến thành một người khác, tóc bạc vừa mới bay lên là lúc, thân thể tràn ngập lực lượng bộc phát của hắn đã đi tới trước mặt Cậu.
Lợi trảo trên hai tay mười ngón đồng thời bắn ra, chụp vào thân thể của Cậu.
Cậu cơ hồ không chút do dự nhanh chóng phi về phía sau, cước như lăng ba, mê tung vô ảnh, nhanh chóng thoát khỏi công kích của Đái Mộc Bạch. Sau đó lại bằng tốc độ cực nhanh luôn ra sau lưng Đái Mộc Bạch.
“ Bốp “ Nhất cước của Cậu đánh vào tay Đái Mộc Bạch khiến hắn lùi ra sau vài bước.
Thứ ba hồn hoàn cũng chính là ngàn năm hồn hoàn của Đái Mộc Bạch sáng lên, hắn cả thân thể lại lần thứ hai lột xác.
Lúc này, Đái Mộc Bạch xuất hiện tại trước mặt Cậu lại thay đổi bộ dáng, vốn bởi gian Vũ hồn Bạch Hổ phụ thể mà thân thể trở nên hùng tráng lại bành trướng, cơ bắp trên người nổi lên một cách khoa trương, quần áo trên thân hoàn toàn bị phá nát, lộ ra cơ bắp cường tráng kinh khủng, quỷ dị nhất chính là, trên da của hắn cũng xuất hiện từng vệt từng vệt vằn ngang màu đen, nếu như mà có thêm bộ lông, quả thực cùng với da hổ không có gì khác nhau.
Một đôi hổ chưởng lại lớn thêm một vòng, những lưỡi kiếm sắc bén ở phía trên bắn ra đều biến thành màu bạc, kỳ lạ nhất chính là, trên dưới toàn thân hắn đều bao phủ trong một tầng kim quang mãnh liệt, phảng phất bản thân như được mạ bằng vàng. Hai tròng mắt màu đỏ huyết lộ ra quang mang màu máu, toàn thân đều mang theo cái loại khí phách của thú trung vương giả.
“ Bạch Hổ Kim Cương Biến:Chống đỡ lực đối với dị thường trạng thái cùng với lực công kích, phòng ngự lực, lực lượng, đồng thời gia tăng gấp đôi.
Thời gian duy trì: nửa canh giờ “
Thấy Đái Mộc Bạch sử dụng thiên niên hồn kỹ, Cậu cũng không dám khinh thường, dù sao thì Cậu cũng đang có thương tại người, hồn lực chỉ có thể so với hơi mạnh mẽ chút Hồn Tôn. Đương nhiên, nếu hắn hỏa lực toàn khai thì hoàn toàn có thể đánh bại cấp cao Hồn Vương, Mangekyou Sharingan vẫn còn tại đó.
Cậu không mở ra Vũ Hồn Sa Chi nhưng Cậu bặt Vũ Hồn Hoa Đồng, lập tức sử dụng tinh than thám trắc.
Sau khi mở ra Vũ hồn, Cậu cả người đều được tăng phúc về mọi mặt, thậm chí ngũ giác còn thêm bén nhạy.
Hai người lập tức xông lên, dùng thân thể để chiến đấu. Quyền chạm quyền, cước chạm cước, không ai nhường nhau. Cuối cùng, Đái Mộc Bạch nói.
“ Miên Phong, hãy phân ra thắng bại đi “ Nói lời này, Đái Mộc Bạch cơ hồ không có do dự, trên mặt hắn hơi mang mỉm cười hưng phấn, hiển nhiên, qua cuộc chiến vừa rồi, Đái Mộc Bạch đã phá lệ đổi mới cách nhìn về Cậu.
“ Được “ Cậu vẫn giọng lãnh đạm, chỉ là trên mặt như có như không một nụ cười.
“ Bạch Hổ hộ thân – Bạch Hổ Liệt Quang Ba “ Quanh người Đái Mộc Bạch hiện lên ánh sáng vàng óng ánh, từng đợt liệt quang ba động phóng về phía Cậu.
“ Tinh thần công kích, tinh thần phiến nhiễu “ Không hề do dự, Cậu mở ra Vũ Hồn kỹ năng Hoa Đồng.
Làm Đái Mộc Bạch bị choáng vài giây, thì Cậu bay lại dồn hồn lực vào cánh tay của mình đánh vào công kích của đối phương.
“ Oanh “ Hồn kỹ đụng nhau, hai người trên khuôn mặt vẫn treo lên nụ cười. Cuối cùng lấy Đái Mộc Bạch hết hồn lực trước tiên làm kết quả. Dư âm của vụ nổ khiến hắn bay ngược mà ra.
Cậu thấy hắn bay ngược đi, tiến đến liền nhìn thấy Đái Mộc Bạch đã ngất đi, nhưng trên khuôn mặt hắn vẫn là nụ cười hưng phấn khi nãy.
Nhìn xung quanh không người, Cậu đành phải vác Đái Mộc Bạch lên vai, đi trở về.
Trên đường trở về, Đái Mộc Bạch tỉnh lại. Hắn thấy Cậu như thế vác mình lên vai, vẻ mặt đầy hắc tuyến.
“ Được rồi, thả ta xuống đi “
Cậu thả hắn xuống “ Nếu ngươi đã tỉnh rồi thì ta đi đây “ Hắn quay đầu đi.
“ Đường Hạo Thiên “ Hơi do dự một chút, Đái Mộc Bạch nhìn Cậu bóng lưng gọi lại hắn.
Người sau dừng bước, Đái Mộc Bạch nói tiếp “ Chu Trúc Thanh,... hãy đối tốt với cô ấy"
Cậu bước chân hơi khựng lại “ Được “ Một câu nói nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Cậu, sau đó cũng không dừng lại mà đi luôn một mạch.