Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống

Chương 11: Chăn giường dùng chung




Chính tại đây thì, một gã sư phụ hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài đi đến: "Công độc sinh mới tới đâu? Đứng ra một chút"
Đường Tam, Cậu và Tiểu Vũ đồng thời đứng lên.
Vị sư phụ này tướng mạo bình thường, tóc màu đạm lục, trong tay ôm một bộ đồ giường.
“ Trong số các ngươi, ai là Đường Tam và Đường Hạo Thiên? “
Hai huynh đệ cùng tiến lên một chút.
Vị đạo sư kia nói “Ta gọi là Mặc Ngân, các ngươi có thể gọi ta là Mặc sư phụ, Đường Tam, đây là Đại sư cho ngươi bộ đồ giường “
Đường Tam tiếp nhận chúng, mặc dù mặt ngoài cũng không hoa lệ, một cỗ khí tức khô ráo xông vào mũi, cũng đều là mới tinh. Trong đó còn có một cái gối đầu. Hiển nhiên Đại sư đã vì bọn hắn mà suy nghĩ chu đáo.
Sau đó lại nhìn về phía Cậu và Tiểu Vũ, hắn nói.
“Đường Hạo Thiên, ngươi và Tiểu Vũ là công độc sinh một niên cấp, sau này các ngươi phụ trách quét dọn hoa viên phía nam thao trường. Mỗi ngày mười đồng hồn tệ, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là tạp vật nhất định phải thanh lý sạch sẽ. Nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của các ngươi. Nếu như có hiện tượng làm việc không tích cực, học viện có quyền đuổi học các ngươi. Nghe rõ rồi chứ?”
Đường Tam lo cho đệ đệ vội hỏi “ Lão sư, tại sao ta không phải quét dọn đâu này? “
Mặc Ngôn liếc nhìn thân hình đơn bạc của hắn “ Liền ngươi, ngươi gầy yếu như vậy nếu xảy ra sự tình thì ai xử lý “
Đường Tam dở khóc dở cười, xác thực, lúc này mới sáu tuổi Đường Tam, mặc dù luyện Huyền Thiên Công nên hắn có vẻ tinh thần đầy đủ hơn những đứa trẻ khác, nhưng đừng quên gia đình hắn rất nghèo, đâu có đầy đủ cung cấp dinh dưỡng cho hắn, so ra xem hắn xác thực còn hơi gầy hơn thân là nữ hài tử Tiểu Vũ.
Ngươi hỏi ta, tại sao Cậu trong khỏe mạnh hơn Đường Tam? Phải biết rằng Cậu đã được hệ thống cùng Hoa Đồng cải tạo nên dù không đủ dinh dưỡng nhưng hắn vẫn khỏe mạnh hơn những đứa trẻ bình thường.
Đang lúc Đường Tam định nói thêm gì, Mặc Ngôn liền khoát tay
“ Việc này cứ định như vậy đi “ Mặc Ngân nói “Ngày mai là lễ khai giảng. Ngày kia bắt đầu chính thức đi học, một niên cấp đi học ở ban một của tầng một giáo học lâu, ngày kia các ngươi chuẩn bị đi học là được. Từ ngày kia bắt đầu, các ngươi bắt đầu công việc bình thường. Ta sẽ không ngừng kiểm tra. Tốt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. “ Nói xong hắn cũng bỏ đi.
Đường Tam ôm chiếc chăn trong ngực, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt có chút cứng ngắc của Đại sư.
“Chăn màn? Đây tựa hồ là một vấn đề.” Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn chăn màn trong tay Đường Tam, trong mắt toát ra vài phần cô đơn.
Đường Tam đưa chăn mền cho Cậu“ A Thiên, của ngươi “
Cậu tiếp nhận chăn trong tay, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mang vài phần cô đơn của Tiểu Vũ “ Cho ngươi, ta dùng cùng Tam ca là được rồi “ Cậu đưa chăn cho Tiểu Vũ nói.
Tiểu Vũ ngơ ngác tiếp nhận chăn, vài giây sau mới hồi thần, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cậu nói “ Không, ta không thể dùng chăn của ngươi “ Nói xong đưa trở lại cho Cậu.
Thiên đại soái ca thấy nàng không nghe lời, trên mặt hiện ra vài phần không vui “ Đưa cho ngươi há có lí lấy trở lại “
“ Không, trừ phi... “ Tiểu Vũ hơi đỏ mặt nói nhỏ.
“ Trừ phi cái gì? “ Cậu giọng mang theo vài phần nghi ngờ.
Tiểu Vũ nói “ Nhìn cái chăn của ngươi rất lớn, hai người cũng không phải vấn đề lớn, như vậy được rồi, chúng ta mang giường để cũng một chỗ, như vậy chúng ta đều có để dùng phải không? “
“A? Cùng nhau dùng? “ Cậu nhìn Tiểu Vũ, tâm trí hắn không có như đứa nhỏ sáu tuổi, mặc dù bây giờ mình và Tiểu vũ còn rất nhỏ, nhưng ngủ cùng một chỗ như này….
Thấy Cậu vẻ mặt do dự, Tiểu Vũ liền gan lớn, hừ một tiếng nói: “Do dự cái gì a, ngươi còn có phải nam nhân hay không, ta còn không quan tâm, ngươi sợ cái gì? Còn sợ ta cưỡng gian ngươi a? “
Nam nhân ghét nhất là cái gì, nam nhân ghét nhất chính là nữ nhân nói hắn không được. Dù Tiểu Vũ còn nhỏ, nhưng Đường đại quan nhân hắn số tuổi hai đời đã hơn đôi mươi rồi nha.
“Được, có gì không được “ Cậu lập tức làm ra quyết định, nói.
Cậu sau đó liền đẩy giường của mình vào bên cạnh giường Tiểu Vũ. Tiểu Vũ tiếp nhận chăn trong tay hắn, đầu tiên mang đệm trải ra trên giường. Cái chăn này là người trưởng thành sử dụng, quả thật rất lớn, mặc dù không cách nào phủ kín cả hai giường, nhưng cũng có thể bao trùm hơn bảy mươi phần trăm.
Tiểu Vũ mang bao y phục của mình đặt ở chỗ tiếp giáp hai chiếc giường: “Mang bao y phục của ngươi cũng đặt tại đây, sau này, đây là biên giới. Nếu ngươi vượt giới, vậy đừng trách ta không khách khí.”
“ Liền ngươi?” Cậu buồn cười liếc thân hình còn non nớt, chưa phát dục của Tiểu Vũ.
“ Ngươi... “ Bây giờ đến lượt Tiểu Vũ nhìn Cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.