Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 80:




Chuyện quan trọng nhất là Thẩm Thu Kích cảm thấy chuyện này hoàn toàn không chỉ có thế.
Lúc hắn gọi hồn cho Cố Nhung, nữ quỷ nhập vào đã nhắc đến hai chữ “Đoàn viên”.
Chỉ bắt được nửa sợi tàn hồn của Cố Nhung, sao có thể gọi là đoàn viên?
Cô ta nhất quyết phải bắt được toàn bộ hồn phách của Cố Nhung mới cam lòng.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lâm Tuệ Nhàn, Thẩm Thu Kích nhìn về phía mẹ Cố, phát hiện trong khoảng thời gian này bà và anh trai Cố Nhung vẫn luôn ngồi yên chờ đợi, không thúc giục hỏi hắn vì sao không quan tâm Cố Nhung mà lại cầm điện thoại nói chuyện với người ngoài.
Hắn rất ít khi tiếp xúc với người lớn, ở nhà gặp các bề trên lớn tuổi cũng là do các bề trên đó tôn trọng hắn, bây giờ đột nhiên lại gặp mẹ Cố, dù đã luôn cố gắng chú ý phép tắc cho lễ phép, để lại ấn tượng tốt cho mẹ Cố, thế nhưng vẫn xảy ra sơ suất.
Vì vậy Thẩm Thu Kích vội giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại cho bà, sợ bà hiểu nhầm.
Mẹ Cố nghe xong cũng không giận, chỉ khoát tay nói: “Sao dì phải quan tâm mấy thứ đó? Chỉ cần Cố Nhung khỏe lại là dì vui rồi.”
Thẩm Thu Kích gật đầu, trầm giọng nói: “Việc cấp bách hiện nay là giữ hồn cho Cố Nhung.”
Mẹ Cố cau mày, khó hiểu hỏi: “Giữ hồn?”
“Tà ma lăm le hồn Cố Nhung đêm nay sẽ còn tiếp tục đến cướp hồn em ấy.” Thẩm Thu Kích hạ quyết tâm, định đêm nay kết thúc chuyện quái quỷ này, chẳng qua hắn muốn nhân cơ hội biết ít chuyện Cố Nhung bèn quay qua hỏi mẹ Cố, “Dì, dì có thể kể lại tình huống Cố Nhung mất hồn khi còn bé không?”
“Hồi bé cơ thể Cố Nhung rất kém, cứ ba ngày thì lại bệnh mất hai ngày, chẳng qua là con nít mà, đứa nào mà chẳng dễ đổ bệnh, mãi tới lần nhà dì đi Lương Đô chơi, dẫn thằng bé đến khu lặn cho khách.” Mẹ Cố vừa nói vừa cúi đầu đau lòng, khi nói đến đây, ánh mắt bà bỗng run lên, “Cùng ngày hôm đó có một đứa trẻ chết đuối trong hồ bơi, khi ấy bé Nhung mới năm tuổi, lặn được một vòng thì chạy đến mép hồ, khóc nói có quỷ kéo chân nó trong bể bơi, dì thấy hơi bất thường nên nhanh chóng kéo Cố Nhung lên, nhưng đến đêm bé Nhung bắt đầu sốt cao, về sau không nói được, cũng không nhận thức xung quanh được nữa.”
“Dì đưa nó đến bệnh viện truyền nước, tiêm cả thuốc, dù làm sao đi nữa vẫn không hạ sốt. Lúc ấy trong bệnh viện có một bà cụ nói với dì rằng có thể là do thằng bé bị mấy thứ bẩn thỉu trấn mất hồn, bảo dì mau đi tìm bà cốt gọi hồn cho Cố Nhung.”
Mẹ Cố nói xong, hốc mắt cũng dần đỏ lên: “Dì gọi hồn cho bé Nhung hết bảy ngày… Ngay khi dì đã nghĩ mất thằng bé rồi thì không ngờ hồn Cố Nhung lại gọi về được…”
Chỉ cần trẻ con sinh bệnh một vài ngày, người mẹ đã đau lòng muốn chết, đừng nói đến Cố Nhung sốt cao mấy ngày không giảm, cơ thể cứng đờ, hơi thở yếu ớt như sắp tắt.
Nhưng Thẩm Thu Kích cảm thấy mẹ Cố đang nói dối.
Hắn khẽ cau mày muốn hỏi thêm, lại cảm thấy nếu mẹ Cố đã không muốn nói thì dù ép hỏi cũng không có được câu trả lời chính xác, mà mẹ Cố phát hiện sự im lặng bất thường của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn rồi hỏi: “Chẳng lẽ lần này Cố Nhung mất hồn liên quan đến chuyện hồi bé ư?”
Nghe ý của mẹ Cố là, nếu Thẩm Thu Kích nói có, chắc hẳn bà sẽ kể tình hình thực tế.
Thẩm Thu Kích do dự một lát, rũ mi chọn một câu trả lời trung lập: “Cháu không rõ lắm.”
Mẹ Cố cũng hơi do dự, sau khi im lặng mấy giây lại nói tiếp: “Trước khi bé Nhung sinh ra, nhà dì đã chọn sẵn tên cho thằng bé, nhưng hồi thai kỳ được bảy tháng đi kiểm tra thai, dì gặp được một đạo trưởng trước cổng bệnh viện, ông ấy nói con dì mang tướng chết yểu, sống không quá một tuổi, nếu muốn bé Nhung khỏe mạnh lớn lên thì phải dùng tiền mua một cái tên hay đổi mệnh cho nó, mà khi đó sao dì có thể tin mấy lời này…”
Không những không tin, mẹ Cố còn mắng đạo trưởng kia một trận, chửi ông ta trù con mình chết sớm, nếu không phải cha Cố ngăn cản, bà đã sớm ra tay đánh người.
Nhưng không ai ngờ rằng, lúc mẹ Cố mang thai tám tháng thì bị điện giật ở nhà, bắt buộc sinh non.
Cố Nhung vừa ra đời đã phải nằm trong lồng kính, trong lòng mẹ Cố đã hơi lo sợ, bởi vậy không đặt tên cho Cố Nhung ngay, người trong nhà đều gọi cậu là “Bé hai Cố”.
Kết quả sau khi Cố Nhung xuất viện về nhà thì bệnh tật liên miên, ở cái tuổi này, con cái nhà khác đều tay trắng mặt tròn thịt mập ú, nhưng trên người Cố Nhung gần như không có tí thịt nào. Thậm chí mẹ Cố không dám cho cậu đi học mẫu giáo, tìm thầy dạy kèm về nhà dạy, đợi đến lúc lên tiểu học thì cho đến trường.
Vất vả lắm mới bảo bọc đứa trẻ này đến năm năm tuổi, sau lần đi lặn ở Lương Đô, vừa quay về đã xảy ra chuyện.
Nhưng Thẩm Thu Kích nghe xong, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: “Hồn Cố Nhung tự về đúng không?”
Mẹ Cố hơi khựng lại, thấy dường như không giấu được nữa bèn nói: “… Đúng vậy, bà cốt gọi bảy ngày mà hồn bé Nhung không về, đến đêm thứ bảy hồn nó tự về, bảy ngày sau dì mời một vị đoán mệnh đặt tên cho Cố Nhung, từ đó trở đi, Cố Nhung mới có thể thuận lợi trưởng thành.”
“Bé Nhung không thích cái tên này, lúc nào cũng làm loạn đòi dì đổi tên, thằng bé không nhớ chuyện khi còn bé, nhưng người lớn như dì sao dám qua loa với nó được? Lớn rồi dì lại không quản được nó, để nó tự đi đổi tên, cũng may không xảy ra chuyện gì, thằng bé cũng nghe lời đổi lại tên cũ…”
Nhưng chuyện Cố Nhung bằng lòng đổi lại tên cũ sao có thể vì lời khuyên của người nhà được?
Thẩm Thu Kích nhắm mắt, cảm thấy mẹ Cố vẫn không nói thật, chẳng qua hắn có thể thông cảm, dù sao tình huống lúc này của Cố Nhung vẫn chưa rõ ràng, mà mẹ Cố cũng không biết hắn và Cố Nhung đã đi tới bước nào, tình cảm có sâu nặng hay không, tất nhiên không thể kể toàn bộ câu chuyện.
Huống hồ dù mẹ Cố không kể đoạn sau, hắn cũng có thể đoán được đại khái.
Thể chất dễ thu hút tà ma của Cố Nhung chắc chắc có liên quan đến người đặt tên cho cậu, thậm chí dù hắn và Cố Nhung quyết định sống với nhau cả đời, mẹ Cố cũng sẽ không bao giờ nói bí mật này ra, bởi vì đến cả Cố Nhung cũng không biết…
Sau lần mất hồn năm năm tuổi đó, cậu đã chết rồi.
Tướng mạo, bát tự của cậu đều nói rõ cậu gặp một kiếp nạn lớn vào năm năm tuổi, vượt qua có thể sống, không qua thì sẽ chết.
Đạo trưởng đầu tiên mẹ Cố gặp có lẽ tu vi không sâu nên đoán sai mệnh cho Cố Nhung, cũng có lẽ vì để lừa đảo lấy tiền mới nói mấy lời kia với mẹ Cố, không sai cũng không đúng —— Cố Nhung chết yểu không phải vào năm một tuổi, mà là năm năm tuổi.
Quả thật vào năm năm tuổi, sau lần gặp quỷ ở hồ bơi, cậu không sống nổi qua kiếp nạn kia mà chết rồi.
Hiện tại Cố Nhung còn có thể sống được như bây giờ nhất định là do về sau mẹ Cố tìm được vị tu vi cao kia, cưỡng ép đổi mệnh cho Cố Nhung, dùng mệnh xương đế vương không thuộc về Cố Nhung cứu cậu một kiếp.
Điều này cũng giống với những người học kỳ môn độn giáp như bọn hắn, đều mượn lực từ bên ngoài cải mệnh, kéo toàn bộ tử kiếp về sau năm bảy mươi tuổi, cho nên toàn bộ môn phái của hắn gần như không có ai sống được đến tuổi bảy mươi mốt.
Vấn đề là xương đế vương ngàn năm khó gặp, chắc chắn bộ cốt này không thể lấy từ người sống, tạm thời không ai biết vị kia lấy được từ đâu ra.
Mà Cố Nhung có thể dùng nó đổi mệnh để sống, kết quả cũng rất rõ ràng —— Cậu đã chết yểu, lại dùng xương người chết âm khí cực nặng cưỡng ép đổi mệnh, sao có thể không gặp tà ma cho được?
Cậu không gánh nổi mệnh đế vương này, cho nên mới biến thành như hôm nay, muốn chết không chết được, muốn sống cũng không sống tốt.
Mẹ Cố yêu Cố Nhung như thế, nếu bà biết cái giá phải trả cho Cố Nhung sống lại lớn đến vậy, liệu trước kia bà sẽ chọn con đường nào?
Cố Nhung không biết, mẹ Cố không nói, tất nhiên Thẩm Thu Kích dù có thể đoán sơ chân tướng cũng không nói ra được, hắn kìm nén phiền muộn, tâm trạng phức tạp thì vẫn chỉ có thể tiếp tục kìm nén.
Cuối cùng Thẩm Thu Kích thở dài, quyết định tạm thời không nghĩ đến việc này nữa, trước hết đêm nay phải giữ được hồn Cố Nhung rồi tính sau.
Sáng nay gọi hồn thất bại khiến Cố Nhung rơi vào hôn mê, đến giữa trưa tỉnh lại một lần, Thẩm Thu Kích cho cậu ăn chút đồ ăn, sau đó Cố Nhung cứ lẩm bẩm buồn ngủ, lạnh, muốn ngủ tiếp, Thẩm Thu Kích đỡ cậu nằm xuống, Cố Nhung quay đầu nhìn mẹ và anh trai bên giường, trầm giọng gọi bọn họ, sau đó nhìn Thẩm Thu Kích, bờ môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.
Thẩm Thu Kích nhìn cậu, khuôn mặt bỗng trở nên căng thẳng, cả sắc mặt lẫn ánh mắt đều ảm đạm đi.
Mẹ Cố và anh trai Cố Nhung chỉ xem như cậu sắp ngủ, nói nhảm vô nghĩa, chỉ có Thẩm Thu Kích biết Cố Nhung đang nói chuyện với hắn, bởi vì hắn biết đọc khẩu ngữ.
Cố Nhung nói với hắn: “Nếu như không được thì để em chết đi.”
Thẩm Thu Kích hiểu Cố Nhung nói gì, hắn không thấy buồn, chỉ thấy tức giận, hắn biết vì sao Cố Nhung lại nói vậy, bởi vì Cố Nhung sẽ không chết thật, cậu có thể quay ngược thời gian, có lẽ sẽ tìm được đường sống giống lần trong phòng 519 trước kia.
Nhưng Cố Nhung đã từng nghĩ rằng, hắn trơ mắt nhìn Cố Nhung chết phải làm sao chưa?
Từ trước đến nay Thẩm Thu Kích không biết rốt cuộc “sống lại” trong miệng Cố Nhung là sống như thế nào, bởi vì hắn không thể sống lại theo Cố Nhung, hắn cũng không có những kinh nghiệm đó, trong mắt hắn, Cố Nhung vẫn luôn còn sống.
Cho nên nếu hắn bỏ mặc Cố Nhung chết đi, vậy thì Cố Nhung thật sự sẽ chết ngay bên cạnh hắn. Dù Cố Nhung sống lại, cậu cũng sẽ trở về một khoảng thời gian khác, còn hắn không thể nào gặp lại cậu nữa. Cho nên dù tình huống như thế nào, Thẩm Thu Kích đều cố chấp cho là như vậy.
Màn đêm dần buông xuống lần nữa, Thẩm Thu Kích nhìn vòm trời tăm tối bên ngoài mới phát hiện mùi vị đau khổ buồn thương đang khuếch tán trong lòng.
Gia tộc nhà họ Thẩm dạy: Chết vì nhà họ Thẩm, cũng phải sống vì nhà họ Thẩm.
Hắn và chú Bảy đều xuất thân từ nhà họ Thẩm, nhánh thứ bảy của dòng họ, mà chi này của dòng không phải thừa nhận huyết mạch, chỉ nhận con thừa tự nối dõi.
Bởi vì đời ban sơ của nhánh thứ bảy đã sớm chết hết.
Sự giàu sang phú quý ngút trời của nhà họ Thẩm đều do những người này dùng mạng đổi lấy, mệnh của nhà họ Thẩm phụ thuộc vào bọn họ, bọn họ còn sống, gia tộc mới có thể tồn tại, cho nên bọn họ không thể chết.
Khi còn nhỏ tuổi hắn không hiểu lời dạy trong gia tộc, còn nói với chú Bảy rằng thế chẳng phải là người trong tộc muốn bọn họ sống không sống được, chết không chết được ư? Nhưng dựa vào đâu?
Tuy rằng đều là thân thích, nhưng bọn họ phải chọn một trong ba mệnh cô, bần, yểu mà sống, yểu không sống quá hai mươi, bần thì như hắn, toàn bộ phú quý của nhà họ Thẩm hắn không dùng được, cô thì như chú Bảy, dù cũng là người nhà họ Thẩm nhưng lại không thể mang họ Thẩm. Sự trả giá của bọn họ cũng chỉ vì để những người khác trong nhà họ Thẩm có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Lúc đó chú Bảy chỉ nói hắn không chọn mệnh cô, cho nên hắn sẽ gặp được người có duyên. Chờ đến lúc gặp được người mang duyên của hắn, hắn sẽ hiểu được để bảo vệ cho người đó, dù dở sống dở chết cũng có thể vui vẻ chịu đựng.
Cho nên lúc trước khi Cố Nhung nói cho hắn biết cậu không chết được mà có thể sống lại, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thu Kích chính là sao người này lại ngốc như vậy? Dám tiết lộ bí mật động trời cho hắn. Cố Nhung đã từng nghĩ đến trường hợp nếu hắn gặp phải tử kiếp không thể hóa giải, biết được bí mật này rồi, có thể nhờ việc giết chết Cố Nhung để tua ngược thời gian, lúc này Thẩm Thu Kích chết cũng không sao, Cố Nhung quay về khi hắn còn sống là được, nhờ vào đó tìm kiếm đường sống chưa?
Kết quả còn chưa tới ngày ấy, bây giờ hắn đã có thể giết Cố Nhung, dùng cách đơn giản nhất cứu cậu, nhưng hắn không muốn. Hắn bằng lòng chịu đủ mọi phiền hà, thậm chí mạo hiểm dùng thân đi tìm lệ quỷ âm khí cực nặng cũng không muốn để Cố Nhung chết thêm lần nào nữa. Bởi vì hắn biết, nếu như hắn gặp bế tắc, chắc chắn Cố Nhung sẽ tự sát chỉ để quay ngược thời gian cứu hắn —— Bọn họ đều có chuyện mình tự nguyện làm.
Thẩm Thu Kích ngồi ngay ngắn trên ghế, rũ mắt nhìn chằm chằm thanh niên trên giường.
Trong tay hắn không cầm bùa chú cũng không cầm kiếm đồng xu, chỉ nhẹ nhàng nắm một nhánh cây, mẹ Cố và anh trai Cố Nhung được hắn sắp xếp mời sang phòng khác, dù sao quá trình hàng quỷ có vài thứ không thể để bọn họ nhìn thấy.
Đợi đến lúc chuông đồng hồ báo hiệu mười hai giờ, bên ngoài tòa nhà mười mấy tầng quả nhiên có tiếng khua chiêng gõ trống, tiếng kèn tấu nhạc vang lên, đêm nay chuông treo trên chân Cố Nhung không bị sương lạnh đông cứng nên điên cuồng rung lên leng keng, rung đến mức trong tai người nghe như có từng chiếc chuông ghé sát không ngừng kêu vang.
Thẩm Thu Kích lạnh lùng nhìn lên, tiếng nhạc báo hỉ không ngừng tới gần cửa sổ, bài đồng dao nửa nam nửa nữ, trẻ không ra trẻ già không ra già cũng vang lên ——
“Đêm canh một, tân nương từng tiếng gọi tân lang,
Đêm canh hai, lang quân ứng tiếng chết trong mộng,
Sáng canh ba, người nhấc kiệu hoa đưa vào mộ,
Sáng canh bốn, lang quân vào phòng gặp nương tử,
Sáng canh năm, vợ chồng gặp nhau hưởng đoàn viên.”
Tiếng hát vừa dứt, rèm cửa không gió mà lay, lặng lẽ xốc lên thành một khe hở nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy cầu hoa đỏ âm khí dày dặc, một lát sau lại thấy đôi mắt đen sì không tròng trắng dán lên cửa sổ nhìn chằm chằm vào bên trong.
Con ngươi kia chầm chậm chuyển lên người Cố Nhung đang nằm trên giường, đôi mắt quỷ thoáng cái phóng lớn, vui mừng nói: “Tân lang ở bên trong! Mau theo ta vào!”
Nó vừa nói xong, rèm cửa càng được vén rộng, một người phụ nữ mặc váy dài đỏ, bối tóc đánh son như bà mối dẫn lũ quỷ khiêng kiệu mặt đánh phấn trắng, môi đỏ thắm cười đùa gánh kiệu đưa từ ngoài cửa sổ vào nhà, muốn nhấc người Cố Nhung lên, toàn bộ quá trình hoàn toàn không để ý tới Thẩm Thu Kích vẫn ngồi bên giường. Cũng không biết chúng không nhìn thấy Thẩm Thu Kích hay là không thèm để hắn vào mắt.
Người tới đêm nay không phải là lệ quỷ ban sáng nhập vào Cố Nhung, chẳng qua chỉ là mấy con quỷ dưới trướng nó mà thôi.
Thẩm Thu Kích thấy thế thì cười lạnh, hàn ý dưới đáy mắt càng thêm sâu, vung nhánh cây trong tay chặt bay đầu một trong số đám quỷ khiêng kiệu.
Con quỷ nhấc kiệu kia dù rơi đầu nhưng vẫn đảo mắt, hệt như đang khó hiểu vì sao mình lại rớt đầu, Thẩm Thu Kích đứng dậy đá đầu nó bay xuống gầm giường, lại giơ nhánh cây lên chỉ ba con quỷ còn lại.
Hắn đã giết “gà” cho mấy con “khỉ” này xem, bây giờ phải bắt một con quỷ xui xẻo hỏi xem rốt cuộc lệ quỷ áo đỏ kia đang ở đâu.
Chỉ là Thẩm Thu Kích không ngờ mấy con quỷ này còn nhát gan hơn cả Du Kim Hải, hắn còn chưa kịp chạy đến chỗ chúng, ba con quỷ khiêng kiệu còn lại đã khàn giọng hét to nhảy ra ngoài cửa sổ, chớp mắt trốn không thấy tăm hơi.
Không phải Thẩm Thu Kích không thể đuổi theo, nhưng hắn sợ nữ lệ quỷ sử dụng kế điệu hổ ly sơn, tuyệt đối không thể rời khỏi Cố Nhung nửa bước.
Huống hồ hắn đã bắt được nữ quỷ làm bà mai —— Quỷ khiêng kiệu có bốn con, quỷ bà mai chỉ có một, hẳn là đầu lĩnh của đám quỷ này.
Người xưa thường dạy: Bắt giặc phải bắt vua trước.
Cô ta không giống mấy con quỷ kia, vừa thấy tình thế không đúng đã chuồn đi như bôi dầu vào chân, thấy Thẩm Thu Kích giết quỷ liền bị dọa ngã phịch ra đất, đỡ eo kêu “Ối!” một tiếng, đợi đến lúc cô ta nhận ra phải chuồn đi thì đã thấy Thẩm Thu Kích đạp lên tay mình không thể động đậy.
“Đừng giết tôi!” Thấy Thẩm Thu Kích kề nhánh cây lên cổ mình, cô ta lau đi số nước mắt không tồn tại xin tha, hốc mắt đen đặc trông vừa quỷ dị vừa đáng sợ.
“Ả kia đâu?”
Thẩm Thu Kích vốn chưa bao giờ “thương hoa tiếc ngọc” với quỷ, chưa ăn tươi nuốt sống cô ta đã là tốt tính lắm rồi. Hắn không nói nhiều mà vươn tay tóm lấy tóc nữ quỷ, xách cô ta từ dưới đất lên, lạnh lùng nói: “Bọn mày muốn đưa kiệu hoa đi đâu?”
Nữ quỷ bà mối khá nhát gan, hé môi run rẩy khai sạch, nhưng thật giả khó phân biệt: “Đến bãi tha ma phía sau đại học thành phố Đàm.”
“Đại học thành phố Đàm làm gì có…”
Thẩm Thu Kích vừa định phản bác phía sau đại học thành phố Đàm làm gì có bãi tha ma nào, nhưng nói được nửa câu thì dừng lại, hiển nhiên là hắn đã nhớ ra hình như đại học thành phố Đàm có nghĩa địa. Tòa Minh Tâm được xây đối diện với ngọn núi này, chẳng trách phong thủy không tốt, dễ tụ âm hóa tà.
Chẳng qua vào những năm gần đây, mộ dần được chuyển đi hết, không có thêm ngôi mộ nào mới, hơn nữa trường học xây kín tòa Minh Tâm không cho học sinh qua đó, nếu không phải cố gắng tìm hiểu thì sẽ không ai để ý tới.
Dù sao tòa Minh Tâm còn quỷ dị hơn cả bãi tha ma kia, ai bảo trong trường cứ đồn “Trường được xây trên nghĩa địa”, “Ngọn núi sau trường là bãi tha ma”, “Trước kia trường là mồ chôn tập thể”, có lời thật có lời giả.
Mà bây giờ tòa Minh Tâm đã bị dỡ bỏ, có vài học sinh vốn đã tò mò về tòa Minh Tâm, sau khi bị nó hấp dẫn tới mới biết đến nghĩa trang sau núi, sau một hồi thổn thức bàn tán thì dần phai mờ.
Quanh đi quẩn lại cả ngày, thế mà phát hiện lệ quỷ áo đỏ dám hại người ngay dưới mắt quan lớn?
Thẩm Thu Kích chưa giỏi đến mức có thể bấm ngón tay tính vị trí, xem quẻ tìm hướng của lệ quỷ áo đỏ, càng không biết cô ta ở trong ngôi mộ nào, giấu Cố Nhung ở đâu, hắn hung hăng giật tóc nữ quỷ bà mối, sắc mặt còn âm trầm hơn quỷ dữ, dùng nhánh cây chỉ vào đầu con quỷ nhấc kiệu lăn dưới gầm giường Cố Nhung đang nằm, gằn giọng nói: “Dẫn tao đi tìm cô ta, bằng không kết quả của mày cũng sẽ như nó.”
“Tôi không biết đường…” Quỷ bà mối bắt đầu khóc thút thít, “Tôi chỉ đi theo nhóm quỷ thôi, sao biết được cô ta ở đâu? Tôi chỉ muốn kiếm một mối tình thôi mà.”
Nói đến đây, quỷ bà mối dần trở nên mơ hồ, ngây ngốc như mất hồn thì thào: “Hương Nương nói chỉ cần tôi làm cho cô ấy ít chuyện, cô ấy sẽ cho tôi biết tương lai, chồng sắp cưới của tôi là ai, nhân duyên có tốt hay không… Mấy chị em trước đây ai cũng hỏi, chỉ còn lại mình tôi, tôi tổ chức xong lễ kết hôn này là có thể biết đáp án…”
“Phế vật! Mẹ nó mày còn chẳng có tác dụng gì!” Thẩm Thu Kích không những nóng tính mà miệng cũng bẩn không kém, không ngờ bắt được con quỷ trông thì như đầu sỏ, vậy mà lại là con vô dụng nhất.
Không chừng bây giờ hắn còn phải bò xuống đất lôi cái đầu quỷ kia ra khỏi gầm giường, bắt nó dẫn đường cho mình.
Thẩm Thu Kích càng nghĩ càng giận, đang định giết quỷ diệt khẩu, giơ nhánh cây lên tính đánh quỷ bà mối xả giận, kết quả nhánh cây vừa xẹt qua cổ nữ quỷ làm nó rách da, Thẩm Thu Kích liền thấy một ít khí vàng chảy ra khỏi vết thương.
Hắn cau mày lại gần xem thử, sau khi thấy rõ cũng không khỏi sửng sốt, hỏi: “Cô là sinh hồn?”
Người chết hồn rời khỏi xác gọi là quỷ, người sống hồn rời khỏi xác là ly hồn.
Trên người quỷ bà mối vẫn còn dương khí, chứng tỏ cô ta còn sống, chỉ là hồn rời khỏi xác.
“Đừng giết tôi hu hu hu…” Mà quỷ bà mối sau khi hồn rời khỏi xác cũng không biết còn bao nhiêu ngày nữa thì chết, dương khí sót lại gần như tiêu tán sạch, hoàn toàn bị quỷ khí chiếm cứ, không hiểu Thẩm Thu Kích nói gì, chỉ nhớ đến chấp niệm sau khi hồn rời khỏi xác, “Tôi chỉ muốn hỏi Hương Nương ít chuyện tình duyên mà thôi.”
Thẩm Thu Kích có thể giết quỷ, nhưng hắn không thể giết sinh hồn, bởi vì như vậy không khác gì giết người. Chẳng qua trong lòng của hắn dậy một trận sóng lớn, rốt cuộc lệ quỷ áo đỏ kia có lai lịch gì mà có thể sai sử sinh hồn.
Mà hắn không động được vào sinh hồn này, lại không thể tùy tiện thả cô ta, Thẩm Thu Kích chỉ có thể đốt hai chiếc xe thể thao cho Kim Đồng Ngọc Nữ vào thau vàng mã trước đó, gọi chúng nó từ Hoán Sơn đến đây canh chừng quỷ bà mối.
Nếu quỷ bà mối muốn đi hắn cũng không cần ngăn, vì hắn đang muốn xem xem quỷ bà mối dẫn đến đâu.
Sau khi làm xong mọi thứ, trời cũng dần sáng lên.
Mẹ Cố sốt ruột gõ cửa phòng Cố Nhung và Thẩm Thu Kích, thấy Cố Nhung vẫn nằm hôn mê trên giường, bà cũng chỉ đỏ mắt gạt lệ, không nói lời nào.
Thẩm Thu Kích chủ động lên tiếng, cố gắng dùng giọng dịu nhất có thể để nói chuyện, không kích thích mẹ Cố: “Dì, cháu muốn dẫn Cố Nhung về trường một chuyến.”
“Nhưng bé Nhung đã thành ra vậy rồi, các cháu định quay về kiểu gì?” Mẹ Cố không từ chối, nói chuyện một cách hòa nhã.
“Không phải về ký túc xá, cháu muốn đi một chuyến đến ngọn núi sau trường.” Thẩm Thu Kích nói, “Cháu biết hồn Cố Nhung bị câu ở đâu rồi, cháu đi dẫn em ấy về.”
“Vậy để dì bảo Tranh Vanh lái xe đưa các cháu đi.”
Một đêm trôi qua, mẹ Cố cũng không ngốc, bà đã sớm đoán ra thân phận Thẩm Thu Kích không tầm thường. Cho nên đêm qua khi Thẩm Thu Kích mời bà sang phòng khác bà cũng không phản kháng, trước đó khi ông lão kia đổi tên cho Cố Nhung cũng mời mọi người rời khỏi hiện trường. Đợi đến lúc bình minh, ông mới dẫn Cố Nhung đã mở mắt đến trước mặt bọn họ.
Ban đầu mẹ Cố còn nghi đây không phải là Cố Nhung cũ, nhưng khi Cố Nhung cất tiếng gọi bà là mẹ, bà liền biết đây là con mình. Chỉ cần Cố Nhung có thể sống, bảo bà làm gì bà cũng bằng lòng.
Bà thấy Thẩm Thu Kích có bản lĩnh, lại quan tâm chăm sóc cho Cố Nhung như vậy, cho nên lựa chọn buông tay để hắn tìm cách cứu con.
Điều gì không nên hỏi tuyệt đối không hỏi nhiều, cái gì không nên nhìn cũng tuyệt đối không nhìn.
Còn điều duy nhất không nhịn được, bà đã nhân lúc Thẩm Thu Kích ôm Cố Nhung xuống xe mà khẽ giọng hỏi hắn: “Cố Nhung có thể khỏe lại không?”
Thẩm Thu Kích trả lời bà không hề do dự: “Chắc chắn là có.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.