Hôm Nay Tôi Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 36:




Mỗi lần giày Du Kim Hải có vấn đề thì sẽ có chuyện không hay xảy đến.
Cho nên lúc này Cố Nhung cảm giác mình chắn chắn sẽ chết, lát nữa là xác nguội đi ngay.
Chỉ là không biết sẽ sống lại vào thời gian nào thôi.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đi ở giữa đội, phía trước là thầy Hồ và Thai Nhất Thành, cậu ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, cảm thấy lần này sống lại vẫn bị dồn vào chỗ chết —— Bởi vì dù Hạ Thi không gọi bọn họ dừng lại thì sau đó cô vẫn sẽ gặp được thầy Hồ, nhóm Thai Nhất Thành và Du Kim Hải, chắc chắn nếu những người này ở lại tòa Minh Tâm sẽ gặp chuyện ngay, nhất là Du Kim Hải.
Cố Nhung gần như đã nhận định Du Kim Hải là người chết đầu tiên, có khi còn chết sớm hơn cả cậu. Mà Cố Nhung lại không thể bỏ lại thầy Hồ, bạn mình và Thẩm Thu Kích để rời đi một mình, nhất định cậu sẽ nghĩ cách để cứu bọn họ, điều này buộc cậu phải ở lại.
Thôi được rồi, được đâu hay đó đi.
Còn phải xem lát nữa cậu gặp quỷ sẽ chết như thế nào, không chừng có thể biết vấn đề xuất hiện từ đâu.
Cố Nhung nhíu mày thở dài thườn thượt, thầm nghĩ xem như hôm nay cậu đã oán thán thay cho cả đời này rồi.
Thẩm Thu Kích nghe tiếng Cố Nhung thở dài bèn hỏi: “Sao thế? Suốt ngày thở dài. Tôi mới phải thở dài đây, không có tôi thì cậu chờ lăn xuống bậc thang đi.”
Cố Nhung ăn ngay nói thật: “Tôi có cảm giác mình sắp chết rồi.”
Thẩm Thu Kích nghe vậy thì cau mày, khuôn mặt nghiêm túc, không vui nói: “Cậu nói gở cái gì đấy?”
Dù sao lát nữa cậu cũng chẳng nhớ gì.
Thật ra Cố Nhung rất muốn nói câu này, nhưng cậu lại cảm thấy nói thì không tốt lắm, lỡ may lát nữa mình không chết thì sao? Mặc dù khả năng này rất thấp, thế nhưng Cố Nhung vẫn không muốn nói gì.
Cho nên Cố Nhung lựa chọn im lặng. Cậu cảnh giác nhìn xung quanh, đề phòng lát nữa quỷ quái nhảy từ đâu ra kết liễu mạng cậu.
Nhưng tới tận khi bọn họ xuống đến tầng ba đều không có chuyện gì, thậm chí Cố Nhung còn tự bổ não, nghĩ có phải cả nhóm gặp phải quỷ đánh tường, xuống lầu mãi không thấy hết hay không.
Nhưng dường như những suy nghĩ ấy chỉ dọa được một mình Cố Nhung, bởi vì bọn họ xuống đến tầng hai rất an toàn —— chỉ cần xuống một tầng nữa, bọn họ có thể rời khỏi tòa Minh Tâm.
Cố Nhung không khỏi hoài nghi: Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều thật?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cả nhóm bỗng trông thấy một nam sinh đi lên tầng hai, đạp cầu thang muốn đi lên tầng ba, nhưng bây giờ đã tan học rồi, không bao lâu nữa bảo vệ sẽ đến khóa cửa, sao có thể có học sinh còn muốn lên tầng nữa?
Mà tốc độ đi của học sinh kia rất nhanh, trông như đang nổi giận đùng đùng, nhưng khi liếc thấy có người đi từ trên tầng xuống, người đó lập tức đội mũ trùm lên cúi thấp đầu, ánh sáng cầu thang u ám khiến người khác không thấy rõ mặt mũi của cậu ta.
Cố Nhung cảm thấy chắc chắn người này là quỷ, bởi vậy lúc người đó đi đến, cậu lập tức bị dọa đến vô thức nhảy ra sau lưng Thẩm Thu Kích, chờ nhận ra mình không chết mới đi đến trước mặt hắn, trông như tráng sĩ vươn cổ chờ bị chặt.
Thẩm Thu Kích cau mày đẩy Cố Nhung ra: “Cậu làm trò gì đấy?”
Cố Nhung không thèm để ý tới hắn, chỉ hít một hơi thật sâu, chuẩn bị chết thêm lần nữa.
Kết quả một giây sau, cậu đã thấy Hứa Gia chạy đến trước mặt con “quỷ” kia, giật mũ trùm xuống: “Diệp Hoa? Ông làm gì thế?”
Nam sinh chuẩn bị lên lầu không ai khác mà chính là Diệp Hoa thật lần trước chửi “Diệp Hoa giả” trong nhóm chat vì tội ăn trộm di động, cậu ta đều là sinh viên khoa công nghệ thông tin cùng với Lý Minh Học, Du Kim Hải và Thai Nhất Thành, cho nên Hứa Gia lập tức nhận ra đây là bạn cùng lớp với mình.
Thầy Hồ ngạc nhiên hỏi: “Tan học rồi mà em còn lên trên kia làm gì?”
Du Kim Hải nhát gan cũng lên án: “Đúng đấy, còn lấm lét đội mũ, dọa chết tôi rồi.”
Diệp Hoa thấy bị mấy người kia bắt quả tang, đành phải thừa nhận: “… Tôi tới tìm điện thoại.”
Doãn Sâm nghe Diệp Hoa nói vậy cũng hỏi: “Hả? Không phải đầu tuần ông mới làm mất điện thoại à? Sao hôm nay lại mất nữa?”
Biểu cảm của Diệp Hoa ngập tràn cay cú, không cam lòng gật đầu —— Cậu ta vừa mua điện thoại mới chưa được mấy ngày, hôm nay đến tòa Minh Tâm học lại mất nữa, một tuần mất một cái ai mà chịu nổi?
Cố Nhung nghe vậy cũng cảm thán: “Oa, Thẩm Thu Kích, tần suất mất điện thoại của cậu ta sắp so được với cậu rồi đấy.”
Thẩm Thu Kích: “…”
“Đúng là bất cẩn!” Quả nhiên thầy Hồ nghe lí do thoái thác của Diệp Hoa xong liền nổi giận, “Lát nữa bảo vệ tới khóa cửa rồi, nếu em muốn tìm điện thoại có thể để bảo vệ đi tìm với em, sao có thể tự đi một mình được?”
Đương nhiên Diệp Hoa biết có thể nhờ người khác tìm điện thoại cùng, nhưng cậu ta không chỉ muốn tìm điện thoại mà còn muốn bắt tên trộm kia đánh một trận cho đã đời.
Lần trước Diệp Hoa làm mất điện thoại đã bị mắng lên mắng xuống, hôm nay còn đặc biệt kéo khóa túi áo, trước khi tan học cậu ta còn cẩn thận kiểm tra túi, xác nhận điện thoại vẫn còn, thế nhưng vừa xuống tầng một, sờ vào túi đã thấy trống hoác —— Điện thoại biến mất rồi.
Cùng lúc đó, bạn cùng phòng Đới Cảnh đi chung với cậu ta nhận được một dòng tin nhắn, người gửi là Diệp Hoa.
[Diệp Hoa: Hai cái điện thoại của cậu đều ở chỗ tôi, cậu có dám đến phòng học tìm tôi lấy lại không?]
Cái gì mà có dám hay không?
Rõ ràng đây là đang gây sự với cậu ta mà.
Tòa Minh Tâm không có camera nên không tìm được người trộm điện thoại, không thể giải quyết được gì, Diệp Hoa đã từng muốn bỏ cuộc, thế nhưng hôm nay người kia lại trộm thêm lần nữa, có lẽ là ỷ vào tòa Minh Tâm không lắp camera nên muốn tự tung tự tác, Diệp Hoa cảm thấy người kia không phải muốn trộm di động của mình, mà là có học sinh nào đó ngứa mắt nên muốn bỡn cợt cậu ta.
Ban đầu Diệp Hoa còn muốn kéo Đới Cảnh lên tầng bốn tìm điện thoại, thế nhưng Đới Cảnh không dám quay lại, Diệp Hoa thấy bảo vệ cầm khóa tới muốn khóa cửa, cho nên cậu ta không thèm nghe lời Đới Cảnh ngăn cản mà quay đầu chạy lên tầng trên, phải bắt được tên trộm này đánh một trận, sau đó chờ bảo vệ đến đưa đến đồn công an.
Nếu thầy Hồ không ở đây, Diệp Hoa sẽ không trùm mũ, sở dĩ cậu ta trùm mũ là vì sợ bị thầy Hồ bắt được cản lại, bởi vì trường học không cho học sinh ở lại tòa Minh Tâm sau khi tan học.
Kết quả vẫn bị ngăn lại, thầy Hồ khoát tay liên tục như đuổi đi: “Đi mau đi mau, đi trước đi, chờ xuống lầu thầy sẽ gọi bảo vệ tìm điện thoại với em.”
Diệp Hoa không cam lòng: “Thầy Hồ này, chắc chắn người kia vẫn còn trong phòng, tòa Minh Tâm lại không có camera, chờ lát nữa gã chạy mất thì phải làm sao bây giờ?”
“Thầy chính là người cuối cùng rời khỏi phòng học, trong phòng không còn ai cả.” Thầy Hồ nhíu mày nghiêm túc nói, “Nếu như lát nữa còn có người ra sau chúng ta, thầy sẽ gọi bảo vệ để mắt, nhưng bây giờ ở đây có sinh viên nữ bị ngã gãy tay, chúng ta phải đưa em ấy đến phòng y tế đã, thầy cũng không thể để cho em chạy lung tung trong này được, cho nên chúng ta phải đi xuống trước, thầy sẽ tìm di động với em.”
Thầy Hồ rất có tiếng trong giới học sinh, cũng rất được học sinh kính mến, cho nên dù Diệp Hoa vẫn không cam lòng, nhưng khi đảo mắt thấy nữ sinh đau đến mức ngất đi sau lưng Thai Nhất Thành thì vẫn nhượng bộ, theo thầy Hồ xuống tầng: “… Vâng ạ.”
Đi thì đi, cậu ta đứng canh trước cửa chính tòa Minh Tâm, tên trộm điện thoại không thể nào ở mãi trong đó được, Diệp Hoa muốn xem thử xem cái tên kia nhịn được đến lúc nào, vậy thì cậu ta có thể tóm ba ba ngay trong lọ rồi.
Chỉ vậy thôi? Không có gì ư?
Diệp Hoa là người không phải quỷ, Cố Nhung nhìn bảng chỉ dẫn tầng một mà ngẩn ra, không thể tin được bọn họ lại có thể dễ dàng xuống tầng một, rời khỏi tòa Minh Tâm như vậy.
Mà lúc này Thẩm Thu Kích cũng tỉnh táo lại, cười như không cười ghé vào tai Cố Nhung, lặng lẽ hỏi cậu: “Chẳng lẽ vừa rồi cậu tưởng Diệp Hoa là quỷ à?”
Cố Nhung: “…”
Bây giờ Thẩm Thu Kích đang cười thật, đuôi mày hắn nhếch cao, trong mắt nhuốm đầy ý cười: “Nhung cục cưng, cậu đừng vậy chứ, cậu cho là ai cũng may mắn gặp phải chuyện này mọi lúc mọi nơi như cậu à?”
Hắn còn chưa dứt lời, giọng nói buồn bực của Du Kim Hải đã vang lên: “Sao cổng có nhiều học sinh thế? Bọn họ không về à?”
Sau đó cái miệng quạ đen của Thai Nhất Thành lại chêm thêm một câu: “Chẳng lẽ cổng bị khóa rồi?”
Đợi đến khi nhóm Cố Nhung tới gần, tiếng của mấy học sinh đứng trước cổng lập tức lọt vào tai bọn họ ——
“Ơ? Sao lại khóa cổng rồi?”
“Có chuyện gì vậy, chúng ta còn chưa ra ngoài, sao bảo vệ đã khóa cửa rồi?”
“Đúng thế, không phải nói trước khi đi sẽ kiểm tra phòng học ư? Sao hôm nay bảo vệ không đến?”

Mấu chốt chính của cuộc thảo luận là —— Tòa Minh Tâm đã bị khóa cổng.
Tòa giảng dạy cũ như Minh Tâm thật ra vẫn còn rất mới, nơi “cũ” nhất của nó chính là cổng ra vào. Cửa là loại hàng rào kéo đời cũ, sau khi tan học bảo vệ sẽ tới dùng xích khóa nó lại, như vậy sẽ không ai vào được.
Đồng thời học sinh ở trong tòa nhà cũng sẽ không ra được.
Cố Nhung thấy thế thì nhắm mắt hít ngược một hơi thật sâu, sau đó ngước mắt nhìn Thẩm Thu Kích bên cạnh nói: “Tôi cảm thấy Du Kim Hải rất giống mình, có thể gặp loại chuyện này mọi lúc mọi nơi, miệng quạ đen của Thai Nhất Thành cũng rất xuất chúng, đương nhiên cậu cũng rất may mắn khi được làm bạn với những người như chúng tôi.”
Thẩm Thu Kích: “…”
“Có chuyện gì vậy?” Thầy Hồ cũng trừng lớn mắt, ông lấy di động muốn gọi điện thoại, “Để thầy hỏi bảo vệ xem, sao chúng ta còn chưa đi mà đã khóa cửa lại rồi?”
“Đúng vậy, thầy Hồ mau hỏi đi.”
Vào thời điểm này thì lời thầy mới có sức nặng nhất, có thầy Hồ ở đây nên mọi người không lo lắm, học sinh ở cổng nhao nhao vây quanh ông, chờ kết quả gọi điện hỏi thăm.
Mà ban nãy khi còn ở trong tòa Minh Tâm, điện thoại của thầy Hồ không gọi được, thế mà bây giờ gọi phát đã bắt máy ——
“Alo? Thầy Hồ à?”
Điện thoại của thầy Hồ là loại đời cũ, bởi vậy lúc nói chuyện âm thanh vọng ra hơi lớn, lúc này ở trong tòa Minh Tâm tĩnh mịch càng rõ hơn, học sinh ở xung quanh ông cơ hồ đều có thể nghe thấy tiếng nói của bảo vệ.
“Lão Thụ à, các ông khóa cổng tòa Minh Tâm hả? Bọn tôi còn chưa ra mà, sao lại khóa cửa thế này?” Có lẽ thầy Hồ rất thân thiết với bảo vệ, cho nên gọi thẳng tên của ông ta, “Ở chỗ bọn tôi có nữ sinh bị ngã gãy tay, tình hình rất nguy cấp, các ông mau đến mở cửa đi.”
“Hả?” Giọng nói hoang mang của bảo vệ tên Lão Thụ truyền ra khỏi ống nghe, “Bọn tôi đã khóa cổng đâu, đang còn đi tuần tra một vòng này, vừa mới bắt đầu đi tuần tầng một.”
Thầy Hồ nói: “Bọn tôi cũng đang ở tầng một mà, cổng đang khóa đây.”
“Thầy Hồ… Có thật các ông đang ở tầng một không?” Bảo vệ Lão Thụ nuốt nước miếng, tiếng ực vang ra như vọng lại, quanh quẩn không ngừng trong tòa Minh Tâm trống rỗng, “Bây giờ bọn tôi cũng đang ở tầng một, nhưng mà…”
“Không thấy ai…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.