Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa

Chương 18: Chương 18




Tô Ngự có một tật xấu, đó là một khi đã vẽ thì không dừng lại được.
Cho đến khi một tin nhắn trên điện thoại đánh thức Tô Ngự khỏi bức tranh.
Tống Quân Ngật: [Không ngủ?]
Lúc này Tô Ngự mới nhìn thời gian, đã 12 giờ đêm rồi.
Cậu cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
Cá: [Ngủ ngay đây.]
Hôm nay vừa về phòng, Tô Ngự đã vẽ rồi, còn chưa tắm rửa. 11 giờ 30 là ký túc xá tắt nước nóng, giờ không có nước nóng nữa rồi.
Giờ chỉ đành tắm nước lạnh thôi, từ 5 đến 8 giờ sáng mai mới có nước nóng. Tô Ngự không chịu được nước lạnh, nhưng cũng không chịu được phải nhịn tắm, cho nên cậu lau rửa qua loa một chút rồi để sáng mai dậy tắm lại.
Ngày mai học buổi chiều, cho nên mọi người trong ký túc đều không về.
Rửa ráy xong, Tô Ngự tắt đèn lên giường nằm.
Đang mơ màng ngủ thì cậu bị tiếng ồn đánh thức.
Vừa bật điện thoại, nó đã lập tức kêu ding dong.
Phạm Thư Thuỵ: [@cá: cậu ở ký túc à?]
Phạm Thư Thuỵ: [@cá!! Dưới lầu!! Mau ra xem!!]

Phạm Thư Thuỵ: [@cá]+99
Tằng Gia Thần: [Có chuyện gì dưới lầu à?]
Phạm Thư Thuỵ: [@Tằng Gia Thần: cậu lên vòng bạn bè với diễn đàn xem đi!]
Tô Ngự khó hiểu rời giường, bước ra ban công.
Một đám nữ sinh đang đứng dưới lầu, bảo vệ cùng các cô quản lý ký túc đi tới cũng không ngăn cản được, xung quanh ban công cũng có rất nhiều người đang đứng.
“Trần Đào! Anh xuống đây cho tôi!” Một giọng nữ hét lên.
Trần Đào? Tô Ngự nhớ rồi, là người ở phòng ký túc bên cạnh.
Phòng bên cạnh cũng đang ồn ào.
“Cô ta làm cái gì không biết!? Bị ngu sao? Tôi chỉ ngủ với cô ta có một lần!” Giọng phòng bên tức giận.
“Ai mà ngờ cô ta vẫn là gái trinh chứ, đã khó làm, lại còn khó chịu như này!”
Tô Ngự chỉ nghe hai câu đã không muốn nghe nữa, thì ra là nợ tình.
“Trần Đào, cầu xin anh.” Giọng nói dưới lầu nghẹn ngào, “Em có thai rồi.”
“Thằng khốn nạn!” Một giọng nói phẫn nộ vang lên, hẳn là bạn của nữ sinh kia, “Mày ngủ với người ta rồi chạy thì có đáng mặt đàn ông không? Bao nhiêu chuyện rác rưởi của mày, có chuyện gì mà không phải do cô ấy giúp mày xử lý? Mỗi lần mày giả bộ là người giàu có đi ra ngoài mà không có tiền, sau đó chẳng phải đều tìm cô ấy sao? Giờ mày lừa được rồi, cũng ngủ được với người ta rồi nên định phủi tay có đúng không?”
Những người vây xem cũng hét lên: “Mẹ kiếp! Đồ đê tiện!!”
Có người mỉa mai: “Em gái, đừng đi theo nó làm gì, đi theo anh đi! Anh sẽ đối tốt với em.”
Tin nhắn trong nhóm vẫn đang liên tục nổi lên.
Phạm Thư Thuỵ: [Biết thế tối nay tôi đã về phòng rồi. Thằng cha phòng bên cạnh khốn nạn thật, thế mà còn không biết xấu hổ nói Tô Ngự của chúng ta!”
Tằng Gia Thần: [Trông thằng đó không giống người có tiền ấy.]
Ngôn Húc: [Hơn nửa đêm rồi còn bị các cậu đánh thức.]
Phạm Thư Thuỵ: [@Ngôn Húc: hay lần sau để nữ sinh đến dưới lầu tìm cậu nhớ.]
Ngôn Húc: [Cười.]
Ngôn Húc: [Tôi không làm loạn.]
“Mẹ kiếp!” Phòng cách vách hét lên, điện thoại liên tục đổ chuông, nhưng lần nào cũng bị cúp máy.
“Hay cậu cứ xuống đi?” Bạn cùng phòng của Trần Đào khuyên nhủ.
Tô Ngự không muốn nghe nữa. Cậu đóng cửa phòng rồi đeo tai nghe mở nhạc.

Lấy máy tính bảng ra tiếp tục vẽ bức tranh còn dang dở.
Đến bình minh, bức tranh của Tô Ngự cũng đã hoàn thành.
Cậu tìm chỗ đăng ký của ban tổ chức, tải bản đăng ký xuống, điền đầy đủ rồi gửi ảnh vào hộp thư của ban tổ chức.
Làm xong, cậu gửi bức tranh cho Tống Quân Ngật.
Chỉ cần nhìn bức tranh là sẽ hiểu ý nghĩa của nó.
Anh ấy có thể hiểu được không? Tô Ngự thầm nghĩ.
Tô Ngự không thể ngồi chờ đối phương nhắn lại được, cậu dọn dẹp bàn một chút rồi đi tắm.
Những người ở tầng dưới đã bị bảo vệ đuổi đi từ lúc nào không rõ.
Vòi hoa sen xả nước xuống đầu, hơi nước trắng xóa tỏa ra trong căn phòng tắm nhỏ, bởi vì cơn buồn ngủ muộn màng nên ánh mắt cậu đã hơi mông lung.
Trên con đường công nghệ cao rộng lớn, một người đàn ông với đôi chân thon dài rắn chắc vắt chéo lên nhau đang ngồi ở ghế sau của một chiếc xe huyền phù phiên bản dài. Quần màu xanh quân đội vây lấy đôi chân rắn chắc. Anh click mở bức tranh vừa nhận được trong quang não.
Ác quỷ và thiếu niên.
Anh click mở trò chơi. Một gian phòng nhỏ hẹp tràn ngập hơi nước hiện lên trong quang não, một thiếu niên với nước da trắng như sứ đang đứng trong đó. Nhìn hình ảnh này, mắt anh tối lại.
Còn chưa xem xong thì quang não đã bị hình ảnh khác thay thế. Người đàn ông nhìn hình ảnh ngăn trở thiếu niên, cảm thấy hơi chướng mắt. Một khuôn mặt cương nghị nhưng lại pha trộn giữa vẻ đẹp của cả hai giới tính hiện lên trên màn hình. Màn hình hơi lay động một chút, rồi toàn bộ hình ảnh đầu bên kia hiện lên, một mái tóc dài màu vàng kim cực kỳ loá mắt, biểu lộ rõ vẻ quý khí của anh ta.
“Hi ~” Người kia chào hỏi Tống Quân Ngật.
Tống Quân Ngật khẽ mím môi: “Chuyện gì?”
Giọng điệu lạnh lùng như phủ một tầng băng sương, khắp tinh tế này, chắc cũng chỉ có mình Tống Quân Ngật dám nói chuyện với anh ta như vậy.
“Cậu đã thấy thứ tôi đưa sang giải buồn cho cậu chưa?” Khương Mặc Bạch mỉm cười. Anh ta đã nghe được chút tin tức từ bác sĩ, không khỏi muốn tìm hiểu thêm.

Tống Quân Ngật thờ ơ nhìn thời gian của video, một phút đã trôi qua, và hình ảnh của thiếu niên đã được thay thế bằng hình ảnh hiện tại trong một phút.
“Cũng được.” Anh đáp.
“Nghe nói cậu rất hài lòng với hệ thống trò chơi thực tế A11 mà họ đã phát minh ra gần đây.” Khương Mặc Bạch tiếp tục cố gắng nói chuyện phiếm, không phải vì anh ta nói nhiều, mà bởi vì Tống Quân Ngật không hề có ham muốn với bất cứ thứ gì cả. Hơn nữa chứng bệnh này đã khiến anh ta không thể không hỏi thăm được.
Là thần tượng của toàn dân đế quốc, mọi hành động của Tống Quân Ngật đều có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tống Quân Ngật chiến đấu vì đế quốc, nhưng những người biết rõ nội tình đều hiểu, Tống Quân Ngật chỉ vì quá nhàm chán mà thôi. Ai mà ngờ anh lại xử lý chuyện lớn của đế quốc và liên bang như vậy chỉ vì nhàm chán. Hơn nữa, Tống Quân Ngật cũng là quả bom nổ chậm, nhỡ đâu ngày nào đó, anh lại thấy chán quá rồi huỷ diệt đế quốc thì sao.
Nếu biết tin Tống Quân Ngật giờ lại đam mê trò chơi thực tế thì e là mọi người sẽ sợ hãi đến mức rơi hết cả mắt kính.
A11? Trong đầu Tống Quân Ngật lại hiện lên một bóng dáng thon gầy trắng nõn, hơi nước lãng đãng che mất bộ phận kia, dường như càng lôi kéo thị giác của người ta hơn.
“Ừm.”
Khương Mặc Bạch nghe thấy Tống Quân Ngật vậy mà lại trả lời, tuy vẫn vô cùng kiệm lời, nhưng cũng chứng minh Tống Quân Ngật quả thật rất vừa lòng. Khương Mặc Bạch giật mình kinh hãi, “Hiếm có thật đấy, thế mà lại làm cậu vừa lòng cơ à?”
Tống Quân Ngật đảo mắt qua thời lượng video: “Đã hai phút.”
“Cái…” Khương Mặc Bạch còn chưa hỏi xong, màn hình đã tối sầm lại. Khương Mặc Bạch sửng sốt một chút, sau đó khẽ bật cười. Một thân thể ấm áp dán tới sau lưng anh ta.
“Cười vui như vậy, không sợ ta ghen sao?” Khương Mặc Bạch không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Anh ta nắm tay người đàn ông phía sau, hôn lên mu bàn tay hắn: “Nói chuyện với cái đồ đầu gỗ Tống Quân Ngật kia thôi mà, anh sợ gì chứ?”
Người đàn ông kia hôn lên tóc Khương Mặc Bạch: “Quả thật không cần lo về đồ đầu gỗ Tống Quân Ngật kia.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.