Hôm Nay Sư Huynh Đã Nghĩ Thông Chưa

Chương 8: Tiểu An bỏ bê công việc




Dịch: A Ly
***
Căn nhà nhỏ trong mơ của Quách Quả coi như mất toi!
Ngày đó, sau khi phá trận xong, tất cả mọi người tạm thời bị ngất, sau khi tỉnh lại thì hoàn toàn mất hết ký ức về thời gian hai tháng bên trong trận pháp, căn bản không nhớ được đã có chuyện gì xảy ra. Đương nhiên, Tổng Giám đốc Cận cũng quên luôn việc đồng ý giảm giá mua nhà cho cô.
Quách Quả cũng muốn nhắc anh ta nhớ lại lắm, nhưng căn bản cô chẳng có cơ hội này. Cô còn chưa tỉnh táo lại thì người ta đã bị xe cấp cứu chở đi rồi. Làm một dân đen, căn bản cô còn chẳng gặp được "bạn học" Cận Bán Nhà, càng đừng nói tới việc đã bị anh ta quên đi kia.
Vụ án mất tích tập thể này cuối cùng trở thành một vụ án treo, mấy chục con người đều trở lại đầy đủ cả. Trừ một người bị thương nặng ra, những người khác chỉ gặp vấn đề linh tinh về tiêu hóa, thiếu dinh dưỡng, táo bón các kiểu mà thôi. Cảnh sát hỏi tới hỏi lui cũng chẳng hỏi được ra cái gì, đành phải cho tất cả về nhà, ngoại trừ Quách Quả.
Không phải cảnh sát không thả cô về, mà là người ta căn bản không tính cô vào trong số đó, thậm chí không ai biết cô cũng là một trong những người mất tích. Nguyên nhân trong này, một là vì thời gian cô đi vào đó rất ngắn, hai là lúc cô vào trận đã cố ý tránh né camera theo dõi, càng quan trọng hơn là lúc đi ra, tất cả mọi người đều đã ngất, chỉ có mình cô đứng đó.
Cho nên đương nhiên, cô bị coi là người đầu tiên phát hiện ra những người bị thương, người ta thậm chí còn không cho cô lên xe cứu thương luôn.
Đối với chuyện này, Quách Quả chỉ biết dựng ngón tay giữa. Mẹ kiếp, coi như lãng phí linh khí rồi.
Xong việc, cô nhớ lại một chút chi tiết chuyện kia, thoáng đoán ra nguyên nhân đám người này bị mất trí nhớ chắc có liên quan tới đám ánh sáng lấp lánh lúc phá trận. Có thể trong trận pháp đó có bao hàm cả pháp thuật lãng quên nữa, khi trận bị phá, nó sẽ được phát động. Mà cô vì có linh lực bảo vệ nên mới không bị nó ảnh hưởng tới.
Quách Quả càng nghĩ càng thấy trận pháp này cổ quái, có thể cài pháp thuật lãng quên trong trận pháp, chứng tỏ đây là trận pháp trùng điệp, hơn nữa còn có cả yêu thú cấp mười, rất có khả năng đây không chỉ là trận pháp hai tầng mà là ba tầng, hoặc càng nhiều tầng hơn.
Sư huynh từng nói, bày trận không khó, cái khó chính là bày trận pháp chồng lên trận pháp. Số tầng chồng lên nhau càng nhiều thì trận pháp càng tinh diệu, khó khăn lại càng lớn. Có thể bày ra trận pháp nhiều tầng như thế, có thể thấy là tu vi và tạo nghệ trong trận pháp đều không tầm thường, đối phương tuyệt đối không phải người bình thường.
Nhưng rõ ràng thế giới này không có tí linh khí nào, rốt cuộc đối phương là ai mà có thể bày ra trận pháp phức tạp như thế. Hơn nữa, hắn có thể bày trận pháp mạnh mẽ, nhưng tại sao khi bày bố trận pháp nhiều tầng này lại có vẻ... tùy tiện như thế?
Đúng thế, chính là tùy tiện! Tuy rằng đây là một trận pháp nhiều tầng, vốn một tu sĩ bình thường không thể bố trí nổi, nhưng uy lực của nó lại khiến người ta... không nỡ nhìn thẳng. Bên ngoài thì chỉ cần tác động vào địa hình, trận pháp ngăn cách sẽ thay đổi, khiến cho người thường không có linh khí cũng xông vào được. Còn trận pháp lãng quên bên trong thì không có hiệu quả gì với tu sĩ có linh khí trong người. Trận pháp này thoạt nhìn chỉ là tùy tiện bố trí để ứng phó qua loa một chút mà thôi.
Còn cả con yêu thú kia nữa, rõ ràng là yêu thú cấp mười, tuy nói chưa mở linh trí, nhưng cũng không nên hành động chậm chạp như thế, yêu khí bị áp chế gần như không còn tí nào, rõ ràng là nó bị nhốt ở trong này, mà mục đích bày trận của đôi phương có lẽ chỉ là để nhốt con yêu thú này mà thôi.
Có thể nhốt yêu thú cấp mười, lại có thực lực bày bố trận pháp nhiều tầng, nhưng cố tình lại bố trí một trận pháp nát bét, quả thực giống như đối phương đã đoán được, sớm muộn gì cũng có ngày, sẽ có một tu sĩ có tu vi Hóa Thần trở lên tới thu dọn tàn cục này vậy.
Không ngờ đúng là cô tới làm thật, lại còn lãng phí mất hai phần ba linh lực, càng quan trọng hơn là... chẳng được cái vẹo gì!!!
Khó chịu... phát khóc!
Quách Quả cảm thụ được linh khí trong cơ thể không còn lại bao nhiêu thì trong lòng lại đau đến nhỏ máu. Cô càng không hiểu nổi đây rốt cuộc là cái thế giới khỉ gì nữa. Cô cực kỳ chắc chắn, đây là thế giới không có linh khí, nhưng trận pháp kia lại nói với cô, nơi này tồn tại tu sĩ có thực lực không thua kém gì cô. Cô vô cùng tò mò, rốt cuộc là đối phương làm thế nào để tu luyện tới kỳ Hóa Thần ở một thế giới không hề có linh khí như này, hay là đối phương cũng giống cô, bị sét đánh xuyên qua đây? Đáng tiếc, linh khí bên trong trận pháp kia không thể hấp thụ, nếu không ít ra cô còn có thể bù đắp được một chút tổn thất.
Quách Quả theo phản xạ định lấy một viên Hồi Linh Đan ra để bù đắp linh khí, sau đó nhìn ngón tay trống không mới chợt nhớ ra nhẫn chứa đồ của mình đã sớm bị sét đánh tan tành khi đối kháng với lôi kiếp phi thăng rồi, đến cả tro bụi cũng chẳng lưu lại ấy chứ.
Nghĩ vậy, cô càng cảm thấy khó hiểu. Hiện tại, với thân thể của cô, rõ ràng dáng vẻ đã thay đổi rồi, từ trong ra ngoài đều hoàn toàn khác xa lúc ở Tu Tiên Giới. Nhưng quỷ dị ở chỗ, không ngờ tu vi vẫn còn nguyên, mà chính linh khí trong cơ thể bị lôi kiếp đánh cho điên đảo cũng còn nguyên (tuy rằng càng dùng sẽ càng bị ít đi), thêm vào đó là lúc cô xuyên tới đây, bộ trường bào không phân giới tính rách tả tơi cô mặc trên người chính là thứ mà cô đã mặc khi độ kiếp.
Như vậy, vấn đề là, rốt cuộc là thân thể cô xuyên không, hay hồn phách cô xuyên không? Thân thể này vẫn là thân thể cũ hay đã đổi sang cơ thể khác rồi?
Vấn đề này, cô đã nghĩ suốt nửa năm nay mà vẫn không thể nghĩ thông nổi, chỉ có thể quy tội cho đại đạo muốn bức ép cô thành một kẻ một nghèo hai tay trắng. Lại lần nữa cúi đầu nhìn thân thể mình, thở phào một hơi, nâng tay đè lên ngực mình như tự an ủi.
Ừ... Còn may, ngực vẫn còn!
Vậy là không sao rồi!
╮(╯▽╰)╭
***
Sự kiện mất tích ở hồ Minh làm cho thành phố C ồn ào náo nhiệt mấy ngày rồi mới lắng xuống. Hồ Minh lại khôi phục vẻ náo nhiệt như xưa, chị Vương cũng mở lại cửa hàng như bình thường. Quách Quả bận rộn cả một buổi sáng, căn bản chẳng có một chút thời gian nghỉ ngơi nào, riêng cà phê cũng đã phải pha tới mấy trăm cốc rồi. Ấy thế mà tới lúc thay ca vẫn không thấy đồng nghiệp tới làm.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ gắn trên tường, nói: "Chị Vương ơi, hôm nay Tiểu An xin nghỉ ạ?" Đã quá 20 phút giao ban rồi, theo lý mà nói thì lúc phải phải tới rồi mới đúng.
"Không!" Chị Vương đáp một câu, nói xong cũng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại cố ý lấy điện thoại ra xem có tin nhắn gì không, "Ơ, sao Tiểu An còn chưa tới nhỉ? Chưa bao giờ nó tới muộn mà, không xảy ra chuyện gì đấy chứ?" Sắc mặt chị hơi thay đổi, có lẽ chuyện mất tích lần trước vẫn khiến chị sợ hãi trong lòng, vì vậy vội vàng bấm gọi vào số Tiểu An.
Cũng may, điện thoại chỉ đổ hai hồi chuông là Tiểu An đã bắt máy.
"Alo, chị Vương ạ, em đang định gọi điện thoại cho chị đây." Giọng Tiểu An truyền tới, mang theo một chút nôn nóng, "Em xin lỗi ạ, em sợ là hôm nay sẽ đi muộn, chị có thể nhờ Tiểu Quả giúp em thêm một lúc không ạ?"
"Có chuyện gì thế? Em đang ở đâu?" Chị Vương hỏi.
"Em vẫn đang ở phố Thái Bình ạ!" Tiểu An giải thích, phố Thái Bình là một con phố cũ, đã bỏ hoang rất lâu rồi, bình thường chẳng có ai lui tới, chỉ là nơi đó gần hồ Minh, người thông thạo đường ngang lối tắt sẽ hay đi tắt qua đó, "Em gặp được một đứa bé ở chỗ này, chắc là đi lạc, đang định đưa nó tới đồn công an đây ạ!"
"Ừ." Chị Vương khẽ thở phào, "Thế cũng được, vậy bọn chị làm thay em, đứa trẻ quan trọng hơn! Có lẽ cha mẹ đứa bé cũng đang nóng lòng tìm nó."
Nói xong liền cúp máy, quay ra giải thích với Tiểu Quả mấy câu.
Tu sĩ vốn tai thính mắt tinh, đã sớm nghe giải thích rất rõ ràng rồi. Quách Quả gật đầu, tiếp tục pha cà phê. Kết quả là bận bịu thêm hai tiếng đồng hồ nữa mà vẫn chẳng thấy bóng Tiểu An đâu cả.
Chị Vương lại phải gọi hỏi thăm tình hình lần nữa.
"Đứa trẻ rất sợ hãi, cứ ôm cứng lấy chân em không chịu buông tay, hỏi gì cũng không trả lời. Nó lại không chịu gần người lạ khác, em căn bản không thể đi nổi ấy. Cảnh sát vừa nói đã gọi một cảnh sát nữ khác từ Sở tới, xem nó có chịu hay không. Chị Vương, em xin lỗi ạ! Phiền chị chuyển lời xin lỗi cho Tiểu Quả giúp em với."
Chị Vương tỏ vẻ thấu hiểu, trẻ con luôn rắc rối như thế. Sau khi an ủi Tiểu An mấy câu, bảo cô nàng không nên nóng vội rồi lại cúp máy.
Ai ngờ, lần chờ đợi này của bọn họ, đến tạn khi tan tầm rồi mà vẫn chẳng thấy Tiểu An tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.