Hôm Nay Nương Nương Lại Bịa Chuyện

Chương 17: Lâm Uyển




Ta tên là Lâm Uyển, là nữ nhi của Uy vũ Đại tướng quân Lâm Thăng.
Cha ta là biểu ca của Hoàng Hậu nương nương đương triều, cho nên ta cùng Hoàng Hậu nương nương cũng có quan hệ họ hàng.
Cha ta cùng Hoàng Hậu nương nương làm giao dịch, chỉ cần ông trợ giúp Thái Tử thành hoàng, ta đây sẽ là Hoàng Hậu tương lai. Bởi vậy từ nhỏ ta đã được dạy dỗ hết thảy mọi việc chúng ta làm đều là vì Thái Tử.
Thậm chí bao gồm cả việc bồi dưỡng ta, cầm kỳ thư họa, lễ giáo nữ hồng, sở học tinh thông, chỉ là vì để xứng đôi với Thái Tử.
Lần đầu tiên chính thức nhìn thấy Thái Tử là ở tết Thượng Nguyên, trong tiệc tối do Hoàng Hậu nương nương tổ chức, hắn ngồi ở bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, cười rất dịu dàng, nhưng lại có chút không thật.
Nhưng ta cũng không thể bình phẩm quá nhiều về việc này, bởi vì ta cũng giống như hắn, vờ cười, tiếp nhận lời khen của mọi người.
Các nàng khen ta hào phóng khéo léo.
Ta chỉ là khiêm tốn khách khí mà đáp lễ.
Lúc ăn cơm, ngồi cùng bàn còn có một cô nương tuổi tác ngang ta, tên là Ninh Hân. Cô nương này, tài mạo tư sắc hoàn toàn không bằng ta, ta vốn không đem nàng để vào mắt. Mà khi ta thấy đến nàng không thèm để ý đến ánh mắt người khác đem điểm tâm đặt vào khăn tay kia, lần đầu tiên ta sinh ra sự hâm mộ đối với một cô nương cùng tuổi.
Hâm mộ nàng có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Hâm mộ nàng đối diện với bất luận chuyện gì cũng không cần phải cố kỵ quá nhiều.
Ta nghĩ, nàng ấy hẳn là sống rất tự tại.
Nhưng sau này ta lại biết, sự phán đoán của ta đối với nàng vẫn còn rất uyển chuyển, bởi vì ta trơ mắt nhìn thấy nàng đem một hoàng tử ấn trên mặt đất đánh, cho dù hoàng tử kia có là vị hoàng tử không được sủng ái, nhưng hắn vẫn là hoàng tử, là Tứ hoàng tử Lục Vân Giản.
Điều này hiển nhiên đã không phải vấn đề bình thường, cái này có thể tính vào hành vi vô pháp vô thiên. Mãi cho đến khi kéo bọn họ ra, ta chợt nhớ tới nàng là nữ nhi nhà thái phó, là thuộc dòng dõi thư hương.
Ta không hiểu, vì sao thái phó lại muốn dạy dỗ nàng như thế. Nhìn bọn họ rời đi, ta yên lặng đi chọn lựa đèn lưu li Hoàng Hậu ngự tứ.
Ta liếc mắt một cái liền thích một cái hình dạng quả đào, đem nó tháo xuống mang đi, liền thấy sau cây có một người.
Là Thái Tử.
Trên mặt hắn vẫn treo nụ cười nhàn nhạt giả dối, nói với ta: “Mới vừa rồi nhìn thấy một hồi trò hay.”
Ta thế mới biết, tràng khôi hài kia hắn cũng thấy được.
Ta hướng hắn hành lễ, hắn tùy ý vẫy vẫy tay, chỉa vào đèn trong tay ta nói: “Ánh mắt không tồi, ta thích nhất cũng là cái này.”
Dứt lời hắn đi qua bên người ta, lập tức rời đi. Mà ta rõ ràng nhìn thấy ở phía sau hắn cầm theo một trản đèn có hoa văn tường vân. Hắn đã sớm được chọn xong rồi.
Ta không kìm được dâng lên phiền muộn nhàn nhạt. Cho rằng mình chịu trói buộc khắp nơi, không được tự nhiên khắp nơi, lại còn có người còn thân bất do kỷ hơn cả ta.
Thậm chí ngay cả đồ mà mình thích cũng không được chọn. Nhưng mặc kệ nói như thế nào. Ta cùng hắn, chúng ta đồng bệnh tương liên. Chúng ta là cùng một loại người.
Thế nhưng khi ta trở về lại gặp hai người Ninh Hân, ta nhìn thấy vết thương trên mặt Tứ hoàng tử, đem dược do ông ngoại chế đưa cho hắn.
Lại nói tiếp, hắn cũng là người thân bất do kỷ, thân tại hoàng gia, không có sự lựa chọn. Xem xét lại, tốt xấu gì ta còn có thể được đi theo ông ngoại học y như ý muốn, vậy cũng chẳng có gì đáng oán giận cho lắm.
Nhưng nhìn thấy Ninh Hân có thể tự do tự tại, tùy tâm sở dục, ta lại ghen ghét. Vốn tưởng rằng duyên phận giữa chúng ta chỉ dừng ở hồi tình cờ gặp gỡ trong cung này thôi, không nghĩ đến một đạo thánh chỉ, mọi người càng gặp mặt thường xuyên hơn.
Bao gồm cả Thái Tử, bao gồm cả Lục Vân Giản, bao gồm cả Ninh Hân, mọi người lại gặp gỡ nhau một lần nữa. Hơn nữa còn làm quen rất nhanh chóng.
Các hoàng tử phụng thánh mệnh đi theo cha ta học tập võ nghệ, Ninh Hân cũng thường xuyên lại đây xem náo nhiệt. Có điều ta rất ít khi chơi cùng bọn họ.
Ta thích lẳng lặng tránh ở trong phòng, nghiên cứu y thuật của mình hơn.
Cha ta rất bất mãn với ta, ông ấy muốn ta đi theo tiếp xúc cùng các hoàng tử nhiều hơn, đặc biệt là tiếp xúc cùng Thái Tử.
Ta không cách nào ngỗ nghịch ông ấy, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của cha.
Trên Diễn Võ Trường, mọi người nhìn thấy ta đến đều rất kinh ngạc.
Ninh Hân hỏi ta: “Soa hôm nay Uyển Uyển tỷ lại tới đây?”
Bọn họ đều nhìn phía ta.
Ta đành phải bất đắc dĩ cười cười: “Đến xem các ngươi luyện thế nào.”
Khi nghỉ ngơi, Ninh Hân chạy đến sân cùng Lục Vân Giản đùa giỡn.
Ta xấu hổ ngồi ở một bên, đang lo lắng có muốn đi qua tìm Thái Tử hay không, không nghĩ Thái Tử lại tự mình tới đây.
“Có phải cha ngươi bảo ngươi tới đây hay không?” Hắn trực tiếp hỏi ta.
Bị hắn xem thấu, ta không giấu giếm nữa.
“Đúng vậy.” Ta nói.
“Không muốn đến cũng không cần miễn cưỡng.” Hắn lại nói.
Ta nghe vậy, trào phúng kéo kéo khóe miệng: “Đây là chuyện ta có thể quyết định sao.”
Hắn sờ sờ cằm, như suy tư điều gì.
“Một hồi nữa ta giúp ngươi.” Hắn bỗng nhiên quay sang ta, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, “Chờ xem.”
Dứt lời hắn đứng dậy rời đi.
Ta hồi tưởng lại nụ cười vừa rồi của hắn, tựa hồ…… không giống với nụ cười giả tạo thường ngày?
Huấn luyện một lần nữa bắt đầu.
Ta muốn biết hắn tính toán giúp ta như thế nào, liền không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn xem. Liền thấy dáng người hắn oai hùng, so với các hoàng tử khác đều lợi hại hơn.
Trong lúc nhất thời ta xem đến ngây ngốc. Nhưng vào lúc này, hắn lắc mình một cái tạo ra sai lầm, thân mình ngã mạnh trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.