Hôm Nay Nương Nương Lại Bịa Chuyện

Chương 11: Nghĩ cách thành toàn cho hai người




Ta im lặng.
Nhìn xem khung cảnh này quen thuộc cỡ nào, đây còn không phải là phiên bản ngày hôm qua ở Ngự Hoa Viên sao!
Ta biết các nàng tìm ta tới vì việc gì.
Tình báo, quả nhiên vẫn là tình báo.
Ngày hôm qua ta bị Lục Vân Giản bắt tại trận, lần này Lục Vân Giản xử lý ta như thế nào, các nàng đều thập phần tò mò.
Nguyệt quý phi thay mọi người đặt câu hỏi: “Việc của Hoàng Thượng ta đều nghe Hoa tần muội muội nói cả rồi, xin hỏi Hân muội muội, lời của muội nói đều là sự thật?”
Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm ta.
Từ trong ánh mắt nàng, ta có thể cảm nhận được nàng nôn nóng.
Ngẫm lại cũng đúng. Dù sao đối với các nàng mà nói, tiến cung không chỉ vì gia tộc mà còn vì chính mình.
Các nàng đều là tiểu thư khuê các, là cô nương được cha mẹ nâng ở lòng bàn tay nuôi lớn, đang độ xuân thì, ai cũng đều hy vọng gả cho người trong sạch, giúp chồng dạy con.
Hiện giờ vừa vào cửa cung, nửa điểm hi vọng đều nhìn không tới, các nàng có thể nào cam tâm?
Đối với việc này ta cũng thập phần đồng tình, đặc biệt là trải qua chuyện tối hôm qua, sau khi ta biết Lâm Uyển sắp sửa được phong hậu.
Niệm giao tình năm xưa với Lâm Uyển, Lục Vân Giản sẽ không khó xử ta, nhưng còn các nàng thì sao?
Lúc trước các nàng bị gia tộc lấy danh nữ nhi của công thần nhét vào cung, Lục Vân Giản vì không làm mất mặt gia tộc các nàng nên đương nhiên sẽ không chủ động thả các nàng ra ngoài.
Mà có Lâm Uyển ở đó, tất nhiên cũng sẽ không triệu hạnh các nàng.
Chẳng lẽ các nàng xứng đáng ở trong thâm cung cô độc đến chết sao?
Lòng ta cũng thay các nàng kêu oan.
Cho nên……Ta quét mắt nhìn các nàng một cái. Chuyện tới hiện giờ chỉ có một biện pháp. Cũng là biện pháp mà ta nghĩ ra từ lúc ban đầu.
Nếu để gia tộc các nàng chủ động đón các nàng về, như vậy không phải mọi người đều vui sao?
Nghĩ đến đây, ta kiên định cổ vũ bản thân.
Mặt không đỏ, tim không đập nói: “Tỷ tỷ, từng câu từng chữ ta nói đều là thật.”
Nói xong, ta cảnh giác quay đầu lại nhìn lướt qua cửa, xác định không có những người khác mới yên lòng.
Nàng ấy lại hỏi: “Vậy hôm qua Hoàng Thượng đem muội muội đi nơi nào? Có từng xử phạt muội không?”
Ta nhu nhược đáng thương: “Hôm qua Hoàng Thượng phạt ta ở bậc thang điện Thừa Hương quỳ một đêm.”
Cầm lấy khăn lau lau khóe mắt, tiếp tục nói: “Ta ở sau lưng nghị luận chuyện của Hoàng Thượng, vốn chính là đại nghịch bất đạo, hiện giờ không cẩn thận làm Hoàng Thượng bắt gặp, Hoàng Thượng phạt ta cũng không gì đáng trách.”
“Nhưng mà!” Thanh âm ta đột nhiên đề cao, làm các nàng giật nảy mình.
“Nhưng mà còn các tỷ tỷ, lúc trước lời ta nói đều là sự thật …… bây giờ khi chúng ta đương độ tuổi xuân, ở trong thân cung này đã không cách nào được Hoàng Thượng sủng ái nữa rồi, còn có khả năng sẽ bị Hoàng Thượng ngược đãi đến chết, nhân sinh ngắn ngủn một đời, chẳng lẽ chúng ta cứ thê thảm nhưu vậy mà chết ở chỗ này sao!”
Ta nói dõng dạc hùng hồn, giương mắt vừa thấy, thấy trên mặt các nàng đều lộ ra vẻ bi thương.
Hoa tần thở dài: “Đúng vậy, từ khi tiến cung, số lần ta thấy Hoàng Thượng đến hết trên một bàn tay.”
Mọi người đều là đồng bệnh tương liên gật gật đầu.
Nguyệt quý phi tự giễu kéo kéo khóe miệng: “Hiện tại nói những thứ này thì có ích lợi gì, vào khoảnh khắc bước qua cửa cung kia, vận mệnh chúng ta đã bị chú định.”
Thần sắc các nàng càng thêm thê thảm.
Ta còn lại là bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lạc phi xem ở trong mắt, vội nói: “Muội muội có chuyện không ngại nói thẳng.”
Vì thế ta mở miệng: “Các tỷ tỷ, nếu muốn thoát khỏi vận mệnh như vậy, nơi này của ta thật ra có một biện pháp.”
“Là gì?” Các nàng vội cùng kêu lên nói.
Ta lại lần nữa quay đầu lại xác định không có người khác tiến vào, lúc này mới nói: “Kỳ thật mọi người đều hiểu rõ, chúng ta tiến cung cũng đều là muốn vì gia tộc mà ra chút sức lực.”
Các nàng nghe vậy gật gật đầu.
“Nhưng hiện tại tình huống này, xuất lực là không có khả năng, ngược lại không cẩn thận sẽ mang đến mầm tai hoạ cho gia tộc.”
Mọi người lại ngẩn ra, như suy tư điều gì.
Ta xem tình thế rất tốt, không ngừng cố gắng: “Nếu như thế, sao chúng ta không viết thư nói cho người trong nhà tình huống hiện giờ, làm trưởng bối trong nhà dâng sổ con cho Hoàng Thượng đem chúng ta đón về. Hoàng Thượng mới vừa kế vị không lâu, còn muốn dựa vào gia tộc của chư vị, tất nhiên sẽ không thoái thác, như thế không phải chúng ta có thể nhảy ra khỏi biển lửa rồi sao!”
Ta nói một đoạn cho hết lời, hình như các nàng có chút tâm động, lại cũng còn có chút do dự.
Ta xem tình huống này còn phải thêm ít lửa, vì thế đem tay áo lôi kéo, lộ ra cánh tay cuốn băng vải, tự mình ai thán: “Bộ dáng này của ta, nếu lại trải qua vài lần nữa sợ là muốn đem tánh mạng ném ở chỗ này!”
Nói xong ta che khăn lại anh anh anh khóc lên.
Các nàng động dung.
Nhìn nhau vài lần, rốt cuộc gật gật đầu.
Ta xem ở trong mắt, bất động thanh sắc.
Trong lòng lại vui đến nở hoa.
Mọi người hạ quyết tâm, bắt đầu từng người viết thư cho người nhà.
Ta ở bên thêm mắm thêm muối chỉ đạo một phen, sau đó vui rạo rực rời đi.
Hai ngày sau cũng là cùng các nàng truyền lại tin tức, xem có tiến triển gì không.
Kết quả hôm nay, tiến triển không chờ được, lại chờ tới một người.
Lâm Uyển.
Nàng ấy vừa tiến đến liền nói: “Hân Nhi, hai ngày này xem khí sắc muội không tốt, ta cho muội một chén canh dưỡng nhan.”
Nói xong, nàng ta lấy một chén thuốc lớn từ hộp đồ ăn ra, đặt ở trước mặt ta.
Ta: “……”
Ta thật cẩn thận nói: “Uyển Uyển tỷ làm sao biết khí sắc ta không tốt, hai ngày này hai chúng ta hình như không gặp mặt đúng không.”
Nàng ý cười doanh doanh: “Ý của muội là không uống sao?”
Ta rơi lệ đầy mặt.
Bưng cái chén còn to hơn cả mặt ta lên, nghe hương vị quen thuộc, tâm nói này không phải giống với canh giải rượu ngày đó sao!
Thấy mắt nàng mang ý cười nhìn ta, ta rùng mình, cuối cùng vẫn rưng rưng uống hết. Mới vừa nuốt xuống, liền nghe nàng nói: “Ta phải rời khỏi hoàng cung.”
Ta cả kinh.
Thuốc vừa nuốt xuống thiếu chút nữa phun ra, bị sặc đến ho khan.
Nàng chậm rãi vỗ lưng ta, ta hòa hoãn, vội vàng nói: “Vì sao chứ!”
Nàng ấy cười cười nói: “Ta đã cùng Hoàng Thượng nói qua, cuộc sống như vậy không phải điều ta muốn, lần này lại đây cũng là cùng muội cáo biệt lần cuối cùng.”
Ta kinh ngạc với lời nói của nàng, trong óc bỗng nhiên nhớ tới chuyện buổi tối ngày đó nghe lén được.
Cẩn thận nghĩ, ngày đó thần sắc hai người đều không được tốt, Lâm Uyển còn nói muốn Lục Vân Giản “tuân thủ ước định”.
Đêm đó bọn họ nói ước định gì?
Ước định này chẳng lẽ là đồng ý cho nàng ra cung?
Ta tiến thêm một bước hồi tưởng chuyện đêm đó bọn họ nói, nỗ lực đem sự tình xâu chuỗi lên.
Linh quang vừa hiện, nghĩ đến giải thích kỳ quái ngày đó Lâm Uyển nói với ta.
Nàng nói có vị quan viên trúng độc, Lục Vân Giản mời nàng hỗ trợ chế dược.
Cho nên nói, giao dịch giữa hai người bọn họ là Lâm Uyển giúp hắn trị liệu đại thần, hắn thả Lâm Uyển ra cung?
“Nhưng…… tỷ đi rồi Lục Vân Giản làm sao bây giờ?”
Hắn sẽ thương tâm biết bao nhiêu.
Lại không nghĩ nàng nhìn ta cười như không cười nói: “Hậu cung nhiều người như vậy, tâm ý hắn chưa chắc ở nơi ta.”
“A này……”
Ta nuốt nuốt nước miếng.
Không sai, hậu cung rất nhiều người. Nhưng ta muốn nói, hai ngày trước ta đã nghĩ cách giúp hắn giải toán toàn bộ rồi, không phải sao?
Vậy phải làm sao bây giờ, lại dùng chiêu nói đỡ giúp hắn nữa à?
Lâm Uyển không biết suy nghĩ trong lòng ta, nàng ấy tiếp tục nói: “Hơn nữa người ta thích cũng không phải là hắn.”
Lần này ta triệt triệt để để ngây ngẩn cả người.
Khoảnh khắc đó, khó có khi ta suy nghĩ đặc biệt linh hoạt.
Trong đầu lập tức nhớ tới ngày ấy khi ta đi Trân Bảo Các, nàng cùng Thái Tử ở bên nhau, thần sắc có dị.
Chẳng lẽ……
Nàng thích không phải Lục Vân Giản, nàng thích Thái Tử sao?
Ta đột nhiên hiểu ra.
Mối quan hệ giữa bọn họ là…… Quan! Hệ! Tam! Giác!
Đầu của ta bay nhanh xoay tròn, bắt đầu bổ não.
Lâm Uyển cùng Thái Tử lưỡng tình tương duyệt, nhưng Lục Vân Giản yêu sâu đậm Lâm Uyển, vì thế quỳ cầu Hoàng Thượng tứ hôn, Hoàng Thượng đau lòng hắn, đồng ý.
Thái Tử đau mất người yêu, cùng hắn tranh đấu, lại thảm bại chết trận.
Nhưng bởi vì cha của Lâm Uyển, Lục Vân Giản không phạt không được, vì thế sai ông ta đi biên quan thủ một năm. Một năm sau trở về, mạnh mẽ đem nàng nạp vào trong cung.
Nhưng nàng cũng không nguyện ý, Lục Vân Giản mềm lòng, đáp ứng để nàng rời đi.
Này, này này này……
Ta hít hà một hơi.
Ta cảm thấy ta phát hiện ra chân tướng.
Khiếp sợ đến thật lâu nói không nên lời.
Nàng ấy nhìn ta ngốc ngốc, nâng tay lên vỗ vỗ đầu ta, cười nói: “Đi đây.”
Ta vội lấy lại tinh thần, giữ chặt tay áo nàng: “Nhưng tỷ muốn đi đâu?”
Nàng cười nói: “Hành y tế thế, lưu lạc thiên nhai.”
Những lời này làm lòng ta đau xót, có loại xúc động muốn khóc.
Thái Tử chết, vậy chẳng phải từ đây về sau nàng không còn tình yêu rồi sao.
Chỉ để lại nàng cô đơn một mình ở nhân gian.
Nghĩ tới, Lục Vân Giản không phải cũng đáng thương hay sao. Vì nàng mà chuyện gì cũng làm, nhưng vì nàng hạnh phúc lại đành phải buông tay.
Ngay cả hậu cung bị ta giải tán.
Ta lại khó chịu, trong lúc nhất thời không biết nên đau lòng cho ai.
Cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Vậy sau này khi tỷ đến kinh thành, nhớ tới xem ta nha.”
Nàng lại cười gật gật đầu: “Đương nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.