Hokage Chi Uchiha Akira

Chương 35: Tsunade băn khoăn




Khi mà thứ này chồi lên thì trong ánh sáng lờ mờ của cây đèn thấy được thân hình của người này. Người này có hình dáng giống hệt với người mà Akira đã từng bị bám theo khi đến Rouran. Tuy nhiên hắn có chút khác biệt, hắn có nửa bên màu đen nửa bên màu trắng. Ngoài ra thì đâu của hắn lúp trong một phần mô giống như hai cái lá của một loại cây ăn thịt: cây bắt ruồi.
Hình dáng của người này có vài phần quái dị. Ánh mắt của hắn nhìn về phía lão già kia. Lão già kia cực kỳ gia nua. Trong tay hắn cầm một cây lưỡi hãi. Cây lưỡi hái trực tiếp dựng ở vai lão. Tuy nhiên khiến cho người kỳ quái là phía sau lão già gắn vô số những cái ống khá dài. Cái ống này nối lên một vật,
Đó là một vật khá to lớn với hình dáng quái dị. Nó hình như được làm bằng gỗ. Nó trông giống người nhưng cũng giống quỷ. Hình dáng của nó giống như một con quỷ gỗ. Những đường súc tu từ cơ thể lão già nối tới đây là nối tới cơ thể lớn của con quỷ gỗ này.
Lão già khi thấy được người quái dị trồi lên từ dưới đất thì lên tiếng hỏi: “Thế nào? Đã tìm ra được người thích hợp hay chưa?”
“Madara, chúng ta đã tìm được một người thích hợp đáng tiếc hắn đã bị người bảo hộ. Hơn nữa, hắn còn mở ra Mangekyou Sharingan” Từ miệng của người nửa đen nửa trắng có hình thù quái dị kia phát ra tiếng nói. Hắn lên tiếng tiếp tục nói: “Dường như người này còn rất thông mình. Theo một thời gian dài chúng ta quan sát dường như hắn rất thích hợp tuy nhiên hiện giờ hắn đã phát hiện được sự tồn tại của bạch Zetsu nên có lẽ hắn đối với chúng ta có điều đề phòng. Ngoài ra hắn đã mở ra Mangekyou Sharingan! Với trí thông minh của hắn, ta sợ rằng kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại”
Bàn tay lão già cầm vào thanh lưỡi hái run lên, hắn lên tiếng hỏi: “Vậy đã điều tra ra thân phận của người thanh niên tóc vàng đeo mặt nạ hồ ly kia hay chưa?”
“Chúng ta không có biết được bất cứ thông tin gì về người này!” Người nam nhân quái dị kia lại tiếp tục lắc đầu rồi nói: “Dường như hắn trực tiếp xuất hiện ở trên thế giới này sau đó trực tiếp biến mất!”
Lão già hơi nheo mắt lại, ngay sau đó tiếp tục nói: “Hắc Zetsu và bạch Zetsu hai người tiếp tục quan sát tìm người thích hợp.”
Hắc Zetsu mở miệng hỏi: “Vậy có cần giám sát người thanh niên kia hay không?”
Lão già hơi lắc lắc đầu, ngay sau đó lên tiếng nói: “Trước không vội! Chỉ cần hắn không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta là được. Dù sao chỉ mới có mở ra Mangekyou Sharingan không gây được sóng gió gì. Nếu chúng ta theo dõi hắn rất có thể sẽ để lộ ra dấu vết. Việc mà các ngươi cần làm là hãy tiếp tục tìm tung tích của người thanh niên tóc vàng đeo mặt nạ hồ ly kia đi!”
“Được!” Hắc Zetsu cùng với Bạch Zetsu đồng thời mở miệng. Sau đó họ tiếp tục hỏi: “Tại Rouran thì Ryumyaku được phong ấn khá ký. Đó là một nguồn năng lượng vô cùng vô tận. Chúng ta có cần phải hay không…”
Ngay lập tức lão già tóc bạc phơ lên tiếng nói: “Không cần! Dù sao thì loại năng lượng này không giúp ích được gì cho chúng ta nhiều. Hơn nữa nếu chúng ta sử dụng loại năng lượng này sẽ rất dễ bị các nước khác để ý tới đến lúc đó kế hoạch chúng ta rất có thể sẽ có người nhìn ra đầu mối. Ta không muốn kế hoạch của chúng ta có bất cứ sơ xảy gì.”

“Hiểu” Zetsu nhàn nhạt đáp. Ngay sau đó thân mình của hắn từ từ dung nhập vào trong lòng đất.
Trời bắt đầu trở về tối, ánh đèn bắt đầu sáng lên tại trên khắp các ngôi nhà của làng Lá. Ánh đèn khiến cho người ta ở xa nhìn xuống cảm giác được chi chiết những sao nhỏ. So sánh với bầu trời ánh trăng còn sáng hơn nhiều. Người, người đi lại tấp nập trên những con đường cái lớn trong làng Lá.
Làng Lá cũng có khá nhiều người vẫn yêu thích phong cách cổ xưa. Thường thường các căn nhà bằng gỗ đều được treo đèn giất lên. Hiển nhiên trong nhà của họ cũng có đèn điện giống như bình thường nhưng họ vẫn thích sử dụng những loại đèn cổ này treo nên. Bởi vì sao? Bởi vì họ cảm thấy giữ được một chút gọi là kỷ niệm, cái gòi là hoài niệm. Ngoài ra dùng đèn như vậy có cảm giác so với đèn điện hiện đại thì tốt hơn nhiều.
Tại một căn nhà khá bình thường của làng Lá, trong một phòng khách giản dị nhưng khá là sạch sẽ…
Ở giữa gian phòng đặt một cái bàn khá nhỏ, phía trung quanh đặt những miếng gối mỏng. Trong phòng có hai nữ và một nam. Thiếu niên khoảng mười năm, mười sáu tuổi. Khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, mái tóc màu bạch kim nhẹ nhàng đung đưa. Hắn mặc một bộ kimono đơn giản ngồi tọa trên một cái nệm. Ngồi bên cạnh hắn là một nữ nhân khá là xinh đẹp tuổi hơn hai mươi. Nàng mặc một bộ kimono trắng có hoa khá là xinh đẹp. Mái tóc màu vàng, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng. Hôm nay nàng ăn mặc vô cùng đẹp đang ngồi ở bên cạnh người thiếu niên.
Đối mặt với thiếu niên cùng vỡi nữ nhân xinh đẹp là môt nữ nhân cũng khá xinh đẹp. Tuy nhiên tuổi của nàng nhìn ra đã hơn ba mươi tuổi. Nàng mặc một thân quần áo kimono có hoa văn. Mái tóc đen nhánh được búi lên đầu. Trên mắt cũng đã có vài vết nhăn khá sâu. Trong tay nàng cầm một chiếc bình nhẹ nhàng rót ly trà sau đó hướng về phía hai người đưa đi.
Trên khuôn mặt nữ nhân xinh đẹp ngoài ba mươi này mỉm cười lên tiếng nói: “Ngài Tsunade, không ngờ hôm nay ngài lại ghé qua nhà của tôi. Quả thực tôi rất vinh hạnh vì việc này!”
Khóe miệng người thiếu niên liên tục giật giật, hắn không biết nói thế nào cho phải. Hắn hít một hơi lên tiếng nói: “Cô Ayumi!”
“Akira-chan, cháu nên lịch sự một chút!” Ánh mắt Ayumi chừng về phía Uchiha Akira. Nhất thời Uchiha Akira đang cười khổ trong lòng. Ayumi lại tiếp tục hướng về phía Tsunade lên tiếng hỏi: “Ngài Tsunade, cảm ơn ngài trong thời gian qua đã chiếu cố cho Akira. Thật vinh hạnh khi ngài đến thăm nhà của tôi”.
“Khụ, khụ…” Akira bất đắc dĩ phải ho khan, hắn lên tiếng đãnh đứt quãng cuộc nói chuyện giữa Ayumi và Tsunade. Akira mở miệng nói: “Cô Ayumi, thật ra cháu cùng với Tsunade có chuyện muốn nói với cô!”
“Akira-chan thật sự không lễ phép rồi. Cháu dường như quên mất cách xứng hô rồi sao? Phải xưng hô là ngài Tsunade” Ayumi hướng về phía Akira trừng mắt cảnh cáo đồng thời nàng quay về phía Tsunade hành lễ nói: “Thật xin lỗi ngài Tsunade bởi vì thằng nhỏ không được dạy dỗ đến nơi đến chốn là lỗi của tôi. Xin ngài Tsunade không cần để ý!”
Tsunade lắc đầu sau đó quay về phía Akira nói: “Không… Không sao!”
Đôi mắt Ayumi lại tràn ngập tò mò nhìn về phía hai người. Ngay sau đó Ayumi tò mò lên tiếng hỏi: “Ngài Tsunade, không biết ngài có chuyện muốn nói là chuyện gì ạ?”
Nhắc đến chuyện muốn nói thì Tsunade cảm giác được vô cùng xấu hổ. Nàng nắm hai tay lại đặt xuống đùi của mình. Tsunade có vài phần ấp úng nói: “Ta… ta…” Nàng không biết phải mở miệng nói thế nào. Chẳng lẽ nàng mở miệng đáp lại Tsunade rằng nàng muốn kết hôn với Akira. Bất chợt một bàn tay ấm áp nắm lấy tay của nàng đang run khiến cho tinh thần nàng trấn tĩnh lại. Nàng quay sang thì thấy được Akira đang nhìn mình cười.
Bàn tay Akira nắm chặt lấy tay Tsunade. Hắn vỗ nhẹ vào tay nàng để trấn tĩnh tâm lý của nàng lúc này. Hắn bình thản nhìn về phía Ayumi lên tiếng nói: “Thật ra đây là chuyện liên quan tới cháu và Tsunade. Chúng cháu muốn kết hôn!”
Khi mà lời này nói ra thì khuôn mặt Tsunade ửng đỏ. Nàng hơi cúi đầu xuống cũng không có dám nhìn mặt Ayumi. Tuy nhiên khuôn mặt Ayumi hoàn toàn giống như tượng đá nhìn về phía hai người. Một lúc sau Ayumi mở miệng có chút ấp úng nỏi: “Akira-chan, cháu nói gì cơ? Cô nghẽ không được rõ! Phiền cháu nhắc lại cho cô!”
Bàn tay Akira nắm lại đưa lên miệng làm bộ dạng ho khan vài tiếng. Ngay sau đó hắn nghiêm nghị nhìn về phía Ayumi rồi mở miệng nói: “Cô Ayumi, cháu và Tsunade sẽ kết hôn. Cháu muốn cười Tsunade về làm vợ!”
“Cái gì!” Từ miệng Ayumi không những biến thành hô lớn mà còn thành gào lên. Ngay sau đó vẻ mặt Ayumi biến thành kinh hoàng. Ayumi có chút lắp bắp và cà năm: “Cháu… cháu… cháu… cháu nói cái gì? Cháu và ngài Tsunade sẽ thành thân?” Ánh mắt Ayumi trợn tròn, ngón tay chỉ thẳng về phía Akira.
Akira bình thản lên tiếng nói: “Đúng vậy bọn cháu sẽ kết hôn. Tsunade sẽ trở thành vơ của cháu!”
“Cháu… cháu” Ngón tay Ayumi chỉ thẳng về phía Akira, nàng hô lên: “Cháu làm sao có thể nói ra những lời như thế được?” Ánh mắt Ayumi quay về phía Tsunade thì thấy được hai má Tsunade đỏ ửng như ứ máu. Thi thoảng Tsunade len lén nhìn về phía nàng. Hiển nhiên đây với biểu hiện này hoàn toàn đã xác định được điều mà nàng nghĩ trong lòng.
“Cô Ayumi không cần kinh ngạc như vậy!” Akira cười khổ, hắn tiếp tục nói: “Mặc dù Tsunade, cô ấy có hơn tuổi cháu một chút nhưng cháu không ngại!” Trong lòng Ayumi tràn ngập dậy sóng. Gấp đôi tuổi còn không phải là nhỏ. Tuy nhiên nàng lại tiếp tục nghe được Akira lên tiếng nói: “Cháu thực lòng yêu thường Tsunade. Ngoài ra trong bụng Tsunade đã có con của cháu. Cháu hy vọng cô Ayumi có thể ủng hộ quan hệ của chúng cháu!”
Bởi vì quá nhiều lần kích động mà sau khi nghe được đứa con của Tsunade nói đúng hơn là Tsunade mang bầu thì Ayumi chỉ mở to mắt trợn trừng nhưng không có kinh ngạc hô lên. Ngay một lúc sau nàng hít một hơi khí lạnh vào rồi thở ra. Nàng lẳng lặng nâng lên chén trà sau đó tiếp tục uống một hơi nhấm nháp. Dường như nàng muốn dùng trả để khiến cho tâm tình mình ổn định.
Tsunade có vài phần kinh ngạc khi nghe được Akira nói rằng mình có bầu trong người. Tsunade có chút không tin. Tuy nhiên bàn tay Akira vỗ vỗ nhẹ mỉm cười nhìn về phía nàng. Nhất thời Tsunade hiểu ra vấn để, ánh mắt nàng trừng một cái nhìn hắn.
“Hà…” Ayumi đã lấy được lại bình tĩnh thở dài ra một hơi. Ngay sau đó Ayumi nhìn về phía Akira lên tiếng nói: “Tốt rồi, Akira ra ngoài đi! Cô muốn nói chuyện riêng với ngài Tsunade!”
Nghe được lời này thì Akira nhíu mày lại. Tsunade nhìn về phía hắn nói: “Được rồi, Akira, cậu ra ngoài đi để một mình tôi cùng với Ayumi ở lại!”
Đầu Akira nhẹ nhàng gật xuống, hắn cười khổ lên tiếng nói: “Được rồi!” Tuy nhiên hắn nhìn về phía Ayumi lên tiếng nói: “Dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa, cô Ayumi vẫn là cô của cháu. Cô mặc dù không sinh ra cháu nhưng cô đối với cháu còn quan trọng không khác gì một người mẹ. Một người mẹ thật sự.” Nói xong lời này Akira cũng xoay người rời đi.
Trong lòng Ayumi có chút suy nghĩ phức tạp khi thấy được Akira đi ra ngoài đem cánh cửa đóng lại. Bàn tay Ayumi đặt lên đùi mình, ánh mắt nhìn về phía Tsunade sau đó nàng mới lên tiếng nói: “Ngài Tsunade thứ lỗi cho tôi nói vài lới!” Tsunade thấy Ayumi nhìn về phía mình nói vậy thì gật đầu. Ayumi sau khi được Tsunade đồng ý thì tiếp tục nói: “Akira từ nhỏ chính là chính tay tôi nuôi nó lớn khôn. Mặc dù tuổi nó còn rất nhỏ nhưng đã hướng tự lập sớm. Tôi chẳng khác nào coi nó chính là con trai của tôi cả. Từng ngày nhìn nó lớn lên khiến cho lòng tôi cảm giác được hạnh phúc. Một hạnh phúc của một người mẹ thật sự. Qua từng ngày tôi thấy được sự cố gắng của nó. Thằng bé là một nam nhân rất có trách nhiệm. Bất cứ việc gì tôi sai nó, nó đều có thể hoàn thành…”
Ayumi bắt đầu kể một quãng đường dài mà liên quan tới sự lớn lên của Akira. Sau khi kể xong nàng hít một hơi lại tiếp tục nói tiếp: “Từ nhỏ nó đã rất có chủ kiến. Lần này tôi xem nó chắc chắn đã quyết ý. Nó nhất định muốn cưới cô trở thành vợ nó. Tôi nhìn được trong mắt nó sự quả quyết. Tôi cũng không có ngăn cản nó tiến hành kết hôn với cô. Tuy nhiên tôi muốn hỏi cô một điều Tsunade, cô thực sự yêu Akira sao? Tôi không có cố kỵ tuổi tác của cô dù chúng ta tuổi tác cũng ngang bằng nhau nhưng cô thực sự yêu Akira sao?”
Nghe được lời này thì Tsunade không biết nói thế nào cho phải? Quan hệ hai người rất vi diệu. Nói yêu? không phải! Nói quan hệ tình thầy trò? Cũng không phải! Vậy nói là thích đi? Cũng không đúng. Quan hệ rất mập mỡ. Tình cảm mà Tsunade dành cho Akira chẳng qua là tình thấy trò, có chút tò mò cùng với một chút chuyển biến gọi là yêu. Tsunade nhất thời trầm mặc cúi đầu xuống không có mở lời.
“Hà…” Ayumi thở dài ra một hơi, nàng tiếp tục lên tiếng nói: “Ngài Tsunade, tôi biết được ngài từ lần ngài Katou Dan chết khiến cho ngài rất đau lòng đi. Dáng dấp của Akira có vài phần giống như ngài Dan nhưng ngài cũng không thể coi thằng bé thành ngài Dan được!”
Nhất thời lời nói này giống như những vết kim đâm vào trái tim Tsunade làm cho trái tim nàng đau thắt lại. Tsunade mở miệng nói: “Ta… không có…”
Đầu Ayumi nhẹ nhàng lắc lắc, nàng thở dài một hơi: “Việc này tôi chỉ nói đến đây thôi! Việc thằng bé đã quyết rất khó có thể ngăn cản nó. Tôi nhìn được trong mắt nó, nó thực sự yêu thích ngài. Hơn nữa hai người đã có quan hệ thể xác. Nó chắc chắn sẽ theo đuổi ngài cho dù có bất cứ ai ngăn cản. Tôi quá hiểu tính thằng bé. Nó hẳn đã cầu hôn với ngài. Việc ngài có chấp nhận lời cầu hôn của nó hay không do chính ngài quyết định! Tôi sẽ không xen vào mối quan hệ giữa ngài và nó!”
Nói xong lời này thì Ayumi nhất thời đứng dậy hành lễ xong đó xoay người rời đi. Trong lúc này Tsunade cúi đầu thấp xuống. Không biết trong lòng nàng suy nghĩ những gì.
Trên con đường cái lớn, Akira dẫn theo Tsunade. Thấy được Tsunade hơi cúi đầu suy nghĩ, mặt đầy tâm sự thì Akira lên tiếng hỏi: “Tsunade, em đang nghĩ gì vậy!”
Nghe được lời Akira thì Tsunade ngẩng đầu lên nhìn về phía Akira. Tsunade có vài phần tránh né ánh mắt Akira đồng thời nàng lên tiếng nói: “Không, không có gì!”

Đôi môi Akira mím lại, hắn lên tiếng nói: “Tsunade, thế nào? Chẳng lẽ tháng sau không có ngày đẹp hay sao? A, a…” Akira cười nói: “Không sao? Dù thế nào đi nữa thì cả đời này em cũng chỉ định không thoát khỏi anh rồi! Với anh thì đám cười cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Anh chỉ cần Tsunade, em mãi ở bên cạnh anh là được!”
Nghe được lời này thì trái tim Tsunade run lên, nàng có chút mừng rỡ trong lòng tuy nhiên lại có chút sợ sệt. Nàng không biết nói thế nào cho phải. Nàng ngẩng đầu lên tiếng nói: “Akira, anh yêu em sao?”
“Ừm…” Đi bên cạnh Tsunade, Akira khoanh một tay trước ngực, tay kia cầm lên cằm của mình. Ngay sau đó hắn mở miệng nói: “Lần này anh sẽ trả lời em! Anh thực sự yêu em, anh thực sự yêu Tsunade. Cả đời yêu em, suốt đời yêu em!” Khi mà hắn bị bàn tay người thanh niên Nawaki kia đâm xuyên qua ngực thì loáng thoảng hiện lên. Nó không phải cùng hiện lên một lúc hai hình ảnh. Hình ảnh đầu tiên là một nữ nhân xinh đẹp tóc vàng có con ngươi màu nâu. Hình ảnh thứ hai hắn nhìn thấy chính là một cô bé tóc đen bồng bềnh với con ngươi màu đỏ. Từ lúc đó hắn biết hắn không thể thiếu bất cứ ai trong số họ.
Nghe được lời này thì đôi môi Tsunade cắn lại. Nàng cảm giác được vô cùng ngọt ngạo nhưng trái tim đồng thời đau thắt lại. Bởi vì nàng có chút xấu hổ bởi những cảm xúc của nàng. Quả thực trong lòng nàng có một chút ý tưởng khi tưởng tưởng Akira thành Katou Dan mặc dù nàng biết hai người hoàn toàn khác nhau nhưng nàng không loại bỏ được ý tưởng này.
Hai thân ảnh lẳng lặng đi sát gần nhau. Bởi vì tâm lý Tsunade có chút lặng lề, Akira cũng không biết được nàng đang suy nghĩ gì sau cuộc nói chuyện với Ayumi. Tất nhiên việc mà Akira có thể làm bây giờ chính là nắm chặt tay Tsunade để trấn an nàng, giúp nàng có cảm giác an toàn.
Bước đến một cánh cửa của một tòa nhà lớn, Akira thở dài ra một hơi nói: “Ước gì con đường dài hơn một chút thì tốt rồi!” Đôi mắt đen to của hắn nhìn về phía Tsunade nói: “Tsunade, em trở vào đi!”
Đầu Tsunade hơi gật một cái, ngay sau đó nàng quay về phía Akira nhìn hắn một chút rồi xoay người tiến vào căn nhà. Khi mà Tsunade mở cánh cửa ra thì Akira mỉm cười xoay người muốn rời đi.
Bàn chân Tsunade bước vào trong căn nhà, khi đó đôi môi nàng mím lại, nàng đột nhiên quay về phía Akira lên tiếng nói: “Akira!”
“A!?” Akira quay đầu lại, hắn mỉm cười nói: “Còn có chuyện gì sao, công chủa của anh?”
Tsunade mím môi sau đó lên tiếng nói: “Akira, ngươi có thể ở lại đây nếu ngươi muốn!”
Nhìn thấy bộ dạng Tsunade như vậy thì trong lòng Akira đã sớm nổi tà hỏa. Tuy nhiên hắn vẫn cố gắng nhịn để không mất hình tượng trước mặt Tsunade. Dù sao giữ hình tượng tốt với nàng một chút cũng tốt. Sau này thời gian còn dài lúc nào yêu thương Tsunade mà chẳng được. Dù sao hôm nay hắn cũng bắn khá nhiều tinh nguyên vào trong bụng nàng rồi. Mặc dù làm them vài lần sẽ chắc ăn hơn. Tuy nhiên có lẽ như vậy là đủ. Tính ra hôm nay đúng là ngày trùng khớp với ngày đó.
Ngón chỏ Akira gãi gãi sống mũi, hắn quay đầu đi một chút sau đó quay về phía Tsunade mỉm cười nói: “Được!” Akira trực tiếp tiến vào trong nhà của Tsunade. Hắn đem cánh cửa lớn nhà Tsunade nhanh chóng khép lại.
Chỉ một lúc sau bên trong phòng Tsunade lại một lần nữa phát ra tiếng rên rỉ của nữ nhân và tiếng thở dốc của nam nhân. Nó kéo dài hơn ba giờ đồng hồ mới kết thúc. Điều này đủ nói lên sức khỏe sung mãn của Akira đến mức nào. Liên tục ba giờ không ngừng nghỉ. Nếu không phải trong người Tsunade có một chút chân khí trường sinh quyết thì sợ rằng ngày mai nàng còn không có rời được giường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.