Hồi Tưởng Cứu Rỗi

Chương 31:




Khi Harry mặt ủ mày ê đi vào văn phòng độc dược học, giáo sư Snape đang sửa luận văn, nghe được tiếng động từ phía cửa cũng không ngẩng đầu lên.
“ Potter, trước khi sử dụng quả sung quéo yêu cầu xử lý như thế nào?” Giáo sư Snape hỏi.
“ Bỏ vỏ, giáo sư.” Harry nói.
“ Rất tốt, như vậy, trong luận văn mới nhất mà cậu nộp, tại sao tôi không thấy cậu viết vào?” Rốt cuộc giáo sư Snape cũng ngẩng đầu lên từ bài luận văn đang sửa.
“ Ách, em không viết sao?” Harry đầu ngốc não ngốc hỏi.
“ Cậu tự xem đi!” Snape đen mặt cầm bài luận văn vừa sửa xong ném cho cậu.
Harry tay chân luống cuống đón lấy, cẩn thận xem xét, phát hiện quả nhiên là mình đã viết là trực tiếp ném quả sung quéo vào dung dịch cỏ khiêu vũ đã pha loãng.
“ Xin lỗi, giáo sư”. Harry nói.
“ Một điểm A, tôi nghĩ. Độc dược là một môn học tinh tế, bất kỳ sự bất cẩn ( Gốc là thô tâm đại ý có nghĩa là lơ ngơ không tập trung) nào cũng sẽ mang lại kết quả cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nhìn các cậu xem, có ai thật sự dùng thái độ nghiêm túc đối đãi với nó?” Snape tức giận nói, “ Nếu như tôi có thể quyết định, tôi sẽ không để bất kỳ một Gryffindor nào bước vào phòng học độc dược của tôi.”
Vị Gryffindor bất cẩn nào đó ngồi trêи ghế cố gắng thu nhỏ mình lại một chút.
“ Như vậy, ngài Potter, nếu cậu đã đến, tôi thật ra lại có một câu chuyện thú vị nhỏ muốn chia sẻ với cậu.” Snape tựa lưng vào ghế tựa phía sau, nhìn Harry dùng vẻ làm bộ làm tịch muốn chuyển đề tài.
Harry nghĩ cậu đã biết câu chuyện đó nói về cái gì, hơn nữa cậu cho rằng ít nhất cậu cũng sắm một nhân vật cực kỳ quan trọng trong câu chuyện đó.
“ Vừa nãy cậu Crabbe và cậu Goyle đến, nói với tôi rằng bạn tốt của họ, con đỡ đầu Draco Malfoy của tôi đang đi trêи hành lang thì biến mất.” Snape nói.
Harry ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Căn cứ vào lời tự thuật của cậu Zabini và tiểu thư Parkinson, lúc cậu Malfoy biến mất bọn họ dường như nghe được có người niệm Petrificus Totalus, có vẻ là giọng nữ bị đè thấp.” Snape tiếp tục nói.
Harry trộm giương mắt muốn quan sát sắc mặt giáo sư độc dược của cậu, lại vừa lúc đón nhận ánh mắt của Snape, vì thế cậu như bị bỏng mà nhanh chóng thu lại ánh mắt đang nhìn trộm.
“ Vừa nãy ngài Malfoy nhỏ lại xuất hiện, có vẻ cực kỳ tức giận, dù như thế nào cũng không chịu nói là đã xảy ra chuyện gì. Như vậy, ngài Potter, cậu có ý kiến gì về chuyện này không?” Snape nhướng mày nhìn hành vi thú vị của tên nhóc Potter, nhưng thanh âm lại duy trì trong phạm vi nghiêm khắc.
“Ách...?” Harry không tình nguyện ngẩng đầu, chậm rì rì nói, “ Có lẽ, là có người bắt cóc cậu ta?”
“Nga? Đây là cách nói mới lạ, như vậy, người đó vì sao lại muốn bắt cóc ngài Malfoy nhỏ?” Snape dùng thanh âm mang theo sự quan tâm giả dối nói.
“Ừm, có lẽ người kia chỉ muốn làm bạn với Draco? Thầy biết mà, mời cậu ta đi đến làng Hogmeade gì đó.” Harry một bên thật cẩn thận quan sát sắc mặt của Snape một bên nói.
“Tôi cho rằng người kia hoàn toàn có thể thông qua một cách khác để đạt được mục đính của cậu ta.” Snape mang vẻ mặt kinh ngạc nói.
Harry cảm thấy người đàn ông đã biết mà vẫn cố hỏi trước mặt cực kỳ đáng ghét, lão hỗn đản từ trước đến nay vốn nghiêm túc hà khắc mà hôm nay lại như bị Dumbledore bám vào người thích trêu chọc người.
“Nhưng bọn em, ách, em nói là có lẽ người kia không nghĩ ra cách tốt hơn.” Harry bĩu môi nói.
“Cho nên, Kẻ Được Chọn của chúng ta, trí lực của cậu thật sự thoái hóa giống với cơ thể rồi sao? Cho dù cậu trực tiếp đứng trước mặt cậu Malfoy, yêu cầu cậu ta đơn độc nói chuyện với cậu thì hiệu quả đều sẽ tốt hơn hiện tại.” Snape âm mặt nói, “ Bắt cóc, Potter, đến khi nào cậu mới chịu đem theo đầu của cậu ra cửa?”
“Nhưng...Nhưng là, nếu nói như vậy không chừng ngày mai lại sẽ có thêm lời đồn đại nào truyền ra.” Harry chột dạ nói.
“Chẳng lẽ hiện tại sẽ không có sao? Cậu đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin nghe xem đang thảo luận cái gì! Bởi vì cậu, Harry Potter và Draco Malfoy cuối cùng, a, vượt qua muôn vàn khó khăn — đặc biệt là Viện trưởng Slytherin, Severus Snape, xác định quan hệ yêu đương, cho nên bạn gái cũ của cậu Malfoy trong cơn tức giận đã thực hiện vụ bắt cóc.” Snape dùng ngữ khí khô cằn nói.
Phần còn lại của lời đồn, câu chuyện về con sư tử ngu ngốc trước mắt này anh dũng xuất hiện cứu tên nhóc con đỡ đầu hỗn đản của mình khỏi tay của ‘bạn gái cũ’ đang tức giận, Viện trưởng Slytherin cơ bản là không tính nói ra.
“Cái..cái gì?” Harry hoàn toàn không biết phải làm sao.
Ở Hogwarts rốt cuộc đã xảy ra cái gì?! Vì sao đến ngay cả đám Slytherin đều biến thành cái dạng này, chẳng lẽ việc cậu phá vỡ tuyến thời gian trở lại hiện tại tạo ra hiệu ứng bươm bướm là tất cả mọi người bị biến dị?!
Sư tử vàng Gryffindor, Kẻ Được Chọn vĩnh viễn không thất bại Harry Potter lần đầu tiên trong cuộc đời có cảm giác bị đánh bại.
“Như cậu đã nghe, cậu Potter.”
“Bây giờ em nên làm cái gì?” Đi giải thích với bọn họ sao? Bọn họ sẽ nghe sao?” Harry nói.
“Nếu cậu hy vọng ngày mai toàn trường đều biết Kẻ Được Chọn thẹn thùng, giấu đầu lòi đuôi mà chạy đến phòng sinh hoạt chung Slytherin muốn che giấu tình yêu giữa cậu và Malfoy.” Lúc Snape nói ra hai từ ‘tình yêu’, sắc mặt xanh mét giống như Harry để một vạc độc dược do Neville nấu dưới mũi anh.
“Tình...Tình yêu, em với Draco? Sao có thể.” Harry đỏ mặt đối với cái này, cậu quả thực không biết nên nói cái gì cho tốt.
“Đương nhiên, tôi đối với việc này cực kỳ tin tưởng, xét thấy hôm nay cậu lại một lần nữa chọc tức cậu Malfoy.” Snape vui sướиɠ khi người gặp họa nói.
Cái này lập tức chọc trúng chỗ đau của Harry, mặt Kẻ Được Chọn vừa nãy còn đỏ bừng giống như quả cà chua bị ếm bùa mất nước mà xẹp xuống.
“Lần này Draco nhất định hận chết em, cậu ấy chắc chắn sẽ không bao giờ để ý đến em.” Kẻ Được Chọn rúc vào cái sofa có vẻ đã trở thành sofa chuyên dụng của cậu, cực kỳ tủi thân.
Giáo sư Snape cảm thấy không ai có thể càng làm cho anh thấy phiền phức so với con sư tử nhỏ mắt xanh trước mắt.
“Hiện tại, lấy ra một tấm da dê cùng bút lông chim, nghiêm túc viết một lá thư xin lỗi, sau đó phía cuối lại mời cậu ta một lần nữa, không cần lại làm sai.” Snape căm giận nói.
Harry ngoan ngoãn làm theo, lấy ra bút ghé vào bàn nhỏ của mình bắt đầu viết thư.
Snape dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cái đầu bù xù của Harry trong chốc lát, lại một lần nữa vùi đầu phê chữa luận văn.
Ánh mắt dịu dàng không mang theo tính xâm lược, ngay cả Harry luôn đối với việc này cực kỳ mẫn cảm cũng hoàn toàn không nhận thấy được.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong văn phòng độc dược lại khôi phục sự an tĩnh trước khi Kẻ Được Chọn đến, mà khoảnh khắc an tĩnh này cũng không duy trì được lâu, liền bị con sư sư tử mắt xanh kia một lần nữa phá vỡ.
“Giáo sư, em viết xong rồi, bây giờ em mang đi gửi.” Harry nói, sau đó từ trêи ghế đứng lên, không chờ được mà chạy về phía cửa.
“Nếu cậu không thực sự để quên đầu óc ở trêи gối đầu, tôi nghĩ cậu hẳn là sẽ biết dùng cú mèo công cộng của trường, mà không phải con cú tuyết đáng chú ý kia của cậu.” Snape ngẩng đầu nói với bóng dáng Kẻ Được Chọn đang chạy về phía cửa.
Sau đó, bóng dáng khả nghi kia, bằng mắt thường có thể thấy mà dừng một chút.
“...Em đương nhiên là tính làm như vậy.” Kẻ Được Chọn chột dạ mà nói, sau đó cậu nhanh chóng chui ra khỏi cửa, chạy đến tháp cú mèo.
“Tên nhóc hỗn đản không thể để người khác bớt lo” Snape lẩm bẩm, sau đó anh thở ra một hơi, đêm tất cả tâm thần để đối phó với đám luận văn giống như là hoàn toàn dựa vào sức tưởng tượng mà viết ra.
Nhưng hôm nay Kẻ Được Chọn giống như đã quyết tâm không để cho giáo sư độc dược của cậu phê chữa luận văn.
“Giáo sư, em đã gửi rồi, sau đó thì sao?”
Snape vừa mới phê chữa xong năm bài luận văn, Kẻ Được Chọn với gương mặt đỏ bừng do chạy gấp lại một lần nữa dùng giọng nói lớn tiếng của cậu công chiếm văn phòng độc dược.
Đương nhiên, này cũng không thể nói là Harry thật sự chạy nhanh như vậy, trêи đám luận văn kia, sức tưởng tượng phong phú của tác giả, câu từ quỷ dị rối rắm, cùng với sự trăm ngàn chỗ hở trong kiến thức độc dược cũng nghiêm trọng làm chậm tốc độ phê chữa luận văn của giáo sư Snape.
Nhìn vào bài luận văn trêи cùng kia là sẽ biết, trêи đó dường như bị Snape dùng mực đỏ phê đầy, có vẻ chữ của Snape còn nhiều hơn chữ của học sinh.
Đương nhiên, bài này cũng là trường hợp đặc biệt, rốt cuộc không phải tất cả mọi người ai cũng có thể khiêu chiến cực hạn nhiều lần giống Neville Longbottom.
“Sau đó thì chờ, chờ cậu ta đến tìm cậu, việc này chẳng lẽ còn cần tôi dạy sao?!” Giáo sư ít nhiều cũng có chút tâm lực tiều tụy tức giận nói.
“Ồ” Harry nói.
Sau đó Kẻ Được Chọn trẻ tuổi theo thói quen lướt đến kệ sách cá nhân của giáo sư độc dược khủng bố nhất Hogwarts, từ trong đó chọn lấy một quyển lý luận về Pháp Thuật Hắc Ám ngồi xuống ghế của mình.
Chỉ có hiểu rõ kẻ thù mới có thể đối phó được hắn, cho dù là Chúa Tể Hắc Ám hay là Voldemort đều giống nhau. Điểm này cho dù là Sirius chán ghét pháp thuật hắc ám cũng rất đồng ý.
Mà bản thân giáo sư độc dược đen mặt nhìn một loạt hành động của Kẻ Được Chọn.
“Cậu Potter.” Snape dùng ngữ khí cực kỳ mềm nhẹ nói, “ Có thể mời cậu nói cho tôi biết là cậu đang làm gì sao?”
“Đọc sách, ừm chờ Draco.” Harry nói.
“Chẳng lẽ cậu cho rằng ngài Malfoy nhỏ sẽ đến văn phòng của tôi cùng cậu thảo luận trải qua ngày Halloween cuối tuần sao? Cái tên ngu ngốc này!” Snape quả thực ngay cả rống giận cũng không có, ai đến nói cho anh, một lão điên giả ngây giả dại, hơn nữa còn một Kẻ Được Chọn nhìn có vẻ ngây ngốc, bọn họ không lẽ thực sự muốn dựa vào sự lãnh đạo của hai người này mà chống lại Chúa Tể Hắc Ám sao?
Hiện tại Snape cực kỳ khẳng định, đời trước Harry có thể thành công đánh bại Chúa Tể Hắn Ám, nguyên nhân tuyệt đối là vì người sau đã phát điên ném mất đầu óc.
“KIa..Em đến bên Hồ Đen chờ cậu ấy, ừm, em có thể mượn quyển sách này không?” Harry nói, Kẻ Được Chọn da mặt dày hoàn toàn làm lơ sự chỉ trích về trí thông minh của cậu từ giáo sư độc dược, mặt dày mày dạn mà mượn của người ta quyển sách trân quý mà hiện tại đã không còn xuất bản nữa.
“Cầm theo sách của cậu, lập tức lăn đến Hồ Đen.” Giáo sư độc dược nổi giận đùng đùng nói.
Harry đem sách nhét vào áo choàng, một tay nắm lấy túi sách, một đường chạy chậm lần nữa chạy ra khỏi văn phòng độc dược.
TIỂU KỊCH TRƯỜNG
Mèo
Harry rốt cuộc cũng học xong Animagus, mà địa điểm lần đầu tiên cậu biến thân, may mắn, là Phòng Yêu Cầu.
Harry Animagus Potter cả tứ chi nằm bẹp trêи thảm nhìn vào gương, đối với địa điểm biến thân đầu tiên mà mình chọn cảm thấy cực kỳ may mắn, đồng thời cũng đối với Animagus của bản thân bất mãn cực kỳ.
Ai đó tới nói cho cậu, sinh vật trong gương chỉ lớn bằng bàn tay, một thân lông đen, mắt xanh, trêи trán có một tia chớp màu trắng là cái gì?
Animagus sư tử của cậu đâu? Hoặc là bất kỳ sinh vật cường đại nào cũng tốt a!
“Miêu miêu, miêu meo meo miêu miêu!” Kẻ Được Chọn. mèo,Potter tức giận đến cực điểm kêu to, kết quả thanh âm vọng lại chỉ là tiếng kêu rất nhỏ như là làm nũng.
Là mèo còn chưa tính, vậy mà còn là mèo con! Kẻ Được Chọn cực kỳ tức giận lại không có đồ vật để đập phá tức giận vương móng vuốt.
Hạnh phúc
Harry mèo Potter Lần đầu tiên dùng Animagus biến thân thành công lòng tràn đầy bi thương đi đến hầm tìm giáo sư độc dược của cậu.
Nắm cửa của văn phòng độc dược không nghe hiểu miêu ngữ, vì thế mèo con Harry chỉ có thể dùng móng vuốt nhỏ của mình dùng sức cào cửa muốn làm giáo sư độc dược chú ý.
Cửa mở, giáo sư độc dược đen mặt nhìn xuống mèo con.
“Mày cho rằng mày đang làm gì? Tao chỉ cho mày ba giây, lập tức biến mất khỏi mắt ta.” Severus nói, “ Bằng không, tao sẽ giúp mày biến mất.”
Giáo sư độc dược âm mặt giơ đũa phép.
Mèo harry kinh hãi, nhanh chóng một bên kêu meo meo một bên duỗi thẳng vuốt nhỏ nỗ lực khoa tay múa chân trêи trán cậu, kết quả do dùng sức quá mức mà trực tiếp ngã ra phía sau đâp vào sau gáy.
“ Loại hành vi này…” Severus nheo mắt.
“Harry?” Anh không xác định nói.
Harry nhanh chóng lấy tốc độ 100m/s gật đầu.
“Một con mèo? Tôi còn nghĩ rằng ngày hôm qua em mới nói cho tôi hình dáng Animagus của em nhất định là sư tử.” Ngữ khí của Severus mang theo ý cười nói, một bên đem mèo nhỏ xách lên dùng tay ôm vào ngực mang về văn phòng.
Mèo Harry giống như kháng nghị mà vươn móng vuốt trảo lấy áo chùng để kháng nghị.
“Đừng nghịch: Severus nhẹ giọng nói, duỗi tay giúp con mèo nhỏ trong lòng xoa cái gáy bị đụng đau.
Mèo Harry điều chỉnh một tư thế thoải mái, cuộn tròn trong ngực Severus.
Biến thành mèo thật ra cũng rất vui a! Mèo Harry trước khi ngủ mơ mơ màng màng nghĩ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.