Học Thần Là Xú Bát Quái

Chương 6: Bắt Nạt




Đến nhà ăn, Ôn Yến rất nhanh thấy Đặng Dương và Ôn Vĩ Kỳ đang vẫy tay ra hiệu cho cô. Em trai nhỏ đã giúp chị gái lấy một suất ăn, trong khay toàn món cô thích. Ôn Yến vội vã ngồi vào bên cạnh Ôn Vĩ Kỳ.
"Ban nãy có chuyện gì sao?" Thấy khuôn mặt phờ phạc của cô, Ôn Vĩ Kỳ không nhịn được lo lắng.
"Không có, chị chạy nhanh nên hơi mệt thôi" Ôn Yến mỉm cười, lấy đũa trên tay cậu, từ tốn ăn.
"Tiểu Yến, cậu không biết đâu, A Kỳ nhà chúng ta rất sát gái đó. Ban nãy tụi tớ đứng xếp hàng lấy cơm, liên tiếp tới năm bạn nữ đến xin thông tin liên lạc của cậu ta luôn." Đặng Dương vốn đang cúi đầu ăn lại ngẩng lên xì xào lảm nhảm. Ôn Vĩ Kỳ liếc cậu ta, trực tiếp cho một cú lên đầu "Nhiều chuyện quá, lo mà ăn đi."
"Gì chứ, trước mặt Tiểu Yến thì ngoan ngoãn, sau lưng lại hung dữ như thế. A Kỳ, cậu mắc chứng đa nhân cách sao?" Đặng Dương ôm trán khóc hu hu.
Cậu ta ra tay thật mạnh, chẳng nể mặt ai hết.
"Im lặng ăn đi."
"Rồi, rồi" Đặng Dương rầu rĩ cúi đầu ăn. Ban nãy cậu cố tình không nói một việc, Ôn Yến tuy vừa béo vừa đen, nhưng cười lên rất dễ coi a.
Ôn Yến thấy hai người mới quen đã thân thiết như thế liền mỉm cười, yên lặng ăn phần của mình.
"Đã béo như thế còn ăn cho nhiều, muốn thành khủng long sao?" Giọng nói quen thuộc vang lên, Ôn Yến ngẩng đầu lên nhìn.
Quả nhiên là tên điên Lý Húc Dương kia.
"Mày nói ai béo?" Ôn Vĩ Kỳ tức điên nhìn cậu ta, gằn giọng nói.
Nam sinh này nhà có thế lực, giáo viên cũng không khiến hắn sợ, bọn họ làm sao đấu lại. Ôn Yến sợ em trai gặp chuyện, kéo tay cậu lại không nói gì.

"Chị..." Ôn Vĩ Kỳ thần sắc khó xử, muốn thay chị đòi lại công đạo nhưng biết tình thế của mình, cậu tức điên.
Chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống không công bằng như thế này.
Năm đó làm tiểu thư, thiếu gia của Ôn thị, người khác đến nịnh bợ họ là chủ yếu, ai dám châm chọc nửa lời?
Chỉ là thời thế thay đổi, mọi thứ cũng thay đổi.
"Mày ồn ào quá đấy" Đặng Dương không vui, đập đôi đũa xuống bàn. Ôn Yến là chị gái của A Kỳ cũng là chị gái của cậu. Bây giờ có người tới tận cửa bắt nạt người nhà mình, xem bổn thiếu gia đây mù rồi sao? 
"Đặng công tử muốn đánh nhau sao. Hay là mày thích con béo này nên muốn bênh vực?" Lý Húc Dương cười ha ha khinh miệt, thấy người trong cuộc không nói gì, cũng nhàm chán rời đi "Bỏ đi, không nên đôi co với lũ sâu bọ này."
Cậu ta bưng khay đồ ăn rời đi, tiến về phía bàn của ba người thiếu niên ban nãy.
"Con hàng này chính là thiếu đánh" Tiểu Kiều tức giận đến mức thở hổn hển. Bây giờ cô mà còn sống cô nhất định sẽ chơi chết hắn ta. Nghĩ lại ngày xưa mình cũng ngu thật, sống chưa được bao lâu mà lại chết dễ dàng thế kia.
"Bỏ đi, không đánh lại cậu ta" Ôn Yến thở dài, tiếp tục ăn trong ánh mắt vui vẻ khi người gặp hoạ của đám người xung quanh.
"Buổi chiều hai cậu có rảnh không, chúng ta ra ngoài chơi." Buổi chiều không có tiết nên đa phần học sinh đều sẽ ra ngoài tiêu khiển, Đặng Dương cũng muốn cùng hai chị em Ôn gia đi dạo, gắn kết tình cảm.
"Không được, bọn tớ còn phải đi làm thêm." Ôn Yến và Ôn Vĩ Kỳ đồng thanh.
Bọn họ không còn là trâm anh thế phiệt như hồi xưa, bây giờ chỉ có làm mới có ăn. Nếu như đi theo Đặng Dương chơi, cuối tháng đói chỉ có bọn họ chứ không phải chàng công tử này.

"Hai người cũng siêng năng thật" Đặng Dương giật giật khoé môi, đưa tay like một cái khâm phục.
"Chị đi trước, em cùng Tiểu Dương tiếp tục ăn đi." Ôn Yến đứng dậy, bê theo khay đồ ăn.
"Được, chị đi cẩn thận" Ôn Vĩ Kỳ dặn dò.
Ôn Yến mỉm cười, bưng tới chỗ đựng, lau miệng rời đi. Tiểu Kiều đang si mê trước vẻ đẹp của các nam sinh, thấy cô đã đi liền vội vàng bay theo.
"Tiểu Yến, nam sinh ở đây nhìn thật đẹp mắt, tôi thích mấy bạn nhỏ trắng trắng mềm mềm, cô thích loại hình nào?"
"Tạm thời học tập, không có ý định yêu đương" Ôn Yến nhìn cô một cái lại ngẩng lên nhìn đường.
"Cô... thật không có lý tưởng sống" Tiểu Kiều bĩu môi.
"Đúng đúng, là tôi không có lý tưởng sống."
....
Ôn Yến làm thêm ở một cửa hàng kinh doanh bánh ngọt. Vì tay nghề của cô tốt, cộng thêm tình cảnh nợ nần chồng chất nên bà chủ cho cô thành đầu bếp chính, lương một tháng ngoại trừ sinh hoạt cũng rất dư dả.
Bạch Bạch được Ôn Yến đặt lên bàn, lăn qua lăn lại.

Lúc cô làm xong mẻ bánh đầu tiên, nó rất vui vẻ mà cắn lấy một miếng thưởng thức [Tay nghề thật tốt, đủ khả năng lấy chồng rồi]
Ôn Yến buồn cười nhìn nó, lại tiếp tục làm thêm mẻ bánh khác. Lượng khách tới nơi này rất đông, một ngày có khi lên tới mười mấy mẻ bánh. Cô phải rất mau tay lẹ chân mới hoàn thành mấy đơn hàng được giao.
Trời thoáng chốc đã tới tối, 9h30 tối cũng là thời gian Ôn Yến tan tầm. Ngày thường Ôn Vĩ Kỳ sẽ đến đón cô, nhưng hôm nay cửa hàng rất gần kí túc, chỉ đi một chút đã tới nơi. Cô đã cưỡng ép lẫn răn đe nhiều lần mới ngăn không cho cậu đến đón.
Ôn Vĩ Kỳ buộc phải vâng mệnh, nhưng lại quýnh quoáng lên dặn dò đủ thứ. Vì hai chị em không có điện thoại nên việc liên lạc hơi bất tiện. Ôn Yến thấy buồn cười cho ông cụ nhỏ này, mỉm cười tạm biệt chị chủ rồi ra về.
Hôm nay còn dư mấy miếng bánh bông lan, chị chủ cho cô mang về nhà ăn. Ôn Yến rất vui vẻ, vừa đi vừa nhảy chân sáo.
"Vui lắm sao, xú bát quái?" Giọng nam mang theo nguy hiểm chết người doạ cô nhảy dựng.
[ Cướp tiền hay cướp sắc???] Bạch Bạch hoảng loạn.
Lý Húc Dương cùng đám người vừa đi ra ngoài ăn uống về. Lục Thiên Mạch tinh mắt phát hiện ra cô béo này. Lúc đó ngay lập tức ánh mắt cậu ta sáng lên, trên mặt vui sướng khi người gặp họa đều sắp không kìm nén được, một bộ biểu tình cô thảm rồi viết ở trên mặt, thậm chí còn hướng Ôn Yến chớp mắt.
"Là cậu?" Người vừa nói là tên khỉ thối gây chuyện lúc trưa. Nhìn nhóm người này một cái, đôi mắt của Ôn Yến nháy mắt trợn to, sau đó cầm lấy túi bánh của mình, liền muốn xông ra bên ngoài. Ai ngờ Lục Thiên Mạch kia liếc mắt một cái liền nhìn ra cô muốn chạy trốn, vội vàng từ trên bồn hoa đi ngang qua lại đây, vài bước liền lẻn đến trước mặt Ôn Yến, sau đó duỗi tay cản lại.
"Chạy trốn làm gì?"
"Cậu tránh ra, tôi không muốn cùng cậu nói chuyện."
Ôn Yến ở trong lòng cười lạnh, nhìn Lục Thiên Mạch trên mặt trêu đùa, biết chính mình là tránh không khỏi, mà đúng lúc này, phía sau ba người khác cũng đã đi tới.
Cô vừa nhắm mắt, vừa cắn răng rặn ra nước mắt "Cậu thật thù dai, tôi chỉ lỡ đụng phải cậu một chút thôi mà. Cần gì phải so đo với một xú bát quái như tôi?"
"So đo chứ, sao lại không. Virus nghèo nàn xấu xí của cậu đều truyền qua tôi rồi, thật kinh tởm." Lý Húc Dương nhíu mày, cười ha ha khinh miệt đối phương.

Ôn Yến "..."
Tránh ra, để ông một cước đạp chết nó.
Ôn Yến gấp đến độ đôi mắt trực tiếp liền trừng lớn, nước mắt cũng đi theo rớt xuống dưới, gắt gao ôm lấy túi bánh trong lòng ngực. Bởi vì quá mức sốt ruột, trên mặt cô trực tiếp liền nhiễm một tầng ửng đỏ, phối hợp màu da đen vàng kia có vẻ phá lệ khôi hài cùng xấu xí.
Lạc Tư Ngôn chỉ nhìn thoáng qua, ngay lập tức cảm thấy hơi có chút tổn thương mắt mà dịch chuyển đôi mắt.
"Xin, xin lỗi mà, làm ơn tha thứ cho tôi." Nước mắt Ôn Yến thiếu chút nữa rơi ra, cũng là lúc này bọn họ phát hiện nha đầu quê này, đôi mắt ngược lại thật sự khá xinh đẹp, đen lúng liếng, một chút màu khác cũng không có, bên trong còn có nước mắt đang đảo quanh, nhìn liền muốn khi dễ.
"Bồi thường đi" Lý Húc Dương lười cùng cô đôi co, trực tiếp quăng ra ba chữ.
"Bao nhiêu?" Để cô xem tên giẻ rách này ra giá như nào.
"Mười tám vạn" Thẳng thắn, dứt khoát. Nếu đặt trường hợp này là Ôn Yến ngày xưa, cô trực tiếp sẽ lấy tiền đập vào mặt cậu ta. Nhưng bây giờ cô lại là nha đầu nghèo không còn mồng tơi để rớt, làm gì có tiền mà trả.
"Cậu có bán tôi đi cũng không được mười tám vạnx" Ôn Yến rầu rĩ.
[Mẹ kiếp, tài khoản của chúng ta có hơn mười tám vạn mà chị gái nhỏ] Bạch Bạch tức phun máu, không thể tin nổi mà nhìn cô. Bọn họ là hệ thống nghịch tập nhân sinh người thắng đó, làm nhiệm vụ từ lúc bé đến bây giờ, số điểm đổi sang tiền tích luỹ đã hơn 50 vạn]
Lý Húc Dương giơ tay liền kéo lấy bím tóc của Ôn Yến, tùy ý mà lôi kéo, "Tôi không nghe rõ, cô nói cái gì? Nói lại một lần cho tôi, lá gan lớn liền nói lại một lần cho tôi, nếu không phải xem cô thành tích tốt, cô cho rằng tôi sẽ cùng cô cùng đồ nhà quê, xú bát quái nói chuyện? Hiện tại cô nhưng thật ra bắt đầu cười nhạo tôi đi, nói, ai cho cô lá gan? Hả?"
Lý Húc Dương xuống tay không biết nặng nhẹ, Ôn Yến một chút đã bị cậu ta kéo đau, mà đứng ở hai bên cạnh cậu ta Lạc Tư Ngôn mặt luôn không biểu tình mà nhìn, Lục Thiên Hàng hơi hơi nhíu mày, Lục Thiên Mạch trực tiếp ha ha ha mà nở nụ cười.
Cười đến rất giống đứa đần!
Muốn đánh chết tên này quá, làm xao đây?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.