Học Thần Là Xú Bát Quái

Chương 37: Không Về




Thầy Hướng nhìn em gái mập mạp này thở hổn hển chạy vòng đầu tiên, trên mặt không thấy bất kỳ một chút thống khổ nào, mà trái lại hai mắt tỏa sáng, thần thái sáng lạng, trông có vẻ vô cùng vui vẻ.
Chạy xong vòng thứ nhất, em gái mập mạp còn không quên đứng ở trước mặt một nữ sinh nào đó -- nữ sinh kia mệt muốn chết rồi, ngã xuống thảm cỏ, dứt khoát lắc đầu: "Ôn Tiểu Yến, không chạy, mệt chết rồi, có đánh chết mình cũng không chạy."
Ôn Yến đưa tay: "Đứng dậy."
Đông Tử bẹp bẹp miệng: "Không chạy, có chết cũng không chạy, mình muốn ăn khoai tây chiên, muốn uống trà sữa... để cho mình mập chết đi. Thà làm ma no chứ quyết không làm ma đói."
Ôn Yến kiên trì nói: "Nhưng mà biến thành ma quỷ mập mạp, những con quỷ khác cũng sẽ khinh thường cậu. Đứng dậy, chạy thêm hai vòng nữa, cậu sẽ cảm nhận được sự uể oải cùng thống khổ đó đều là bằng chứng cậu trở nên xinh đẹp, mồ hôi chảy xuống sẽ không phụ lòng cậu."
Đông Tử sắp khóc: "Tiểu Yến, đến cùng cậu bị làm sao vậy? Cậu bỏ qua cho mình đi... "
Ôn Yến không lên tiếng, đi tới chỗ thầy Hướng bên kia, nói: "Thưa thầy, em muốn một sợi dây thừng."

Thầy Hướng: "Làm gì?"
Ôn Yến sắc mặt vẫn bình tĩnh: "Đem bạn của em buộc chung với em, rồi tiếp tục chạy."
Thầy Hướng:...
Ròng rã một tháng, học sinh này tích cực đến đáng sợ, không chỉ chịu trách nhiệm làm chuông báo thức mà còn có tác dụng làm đài phát thanh vào buổi sáng, đúng giờ đánh thức mọi người bao gồm cả các giáo viên, hơn nữa còn gánh vác hết công tác động viên, các giáo viên căn bản không cần phải nói chuyện.
Ôn Vĩ Kỳ gọi cho giáo viên hỏi bao giờ chị gái cậu dự tính trở về. Kết quả bị đập lại một câu, không về, chơi chưa đã của Ôn Yến. Tuy cô không đến lớp, nhưng vẫn học bài đầy đủ, thỉnh thoảng mượn máy tính của giáo viên thể hình để trả bài trên lớp. Thành tích vẫn đi đầu.
"Trở nên gầy trở nên đẹp khiến cho các bạn hạnh phúc!"
"Ăn ít một miếng cơm, làm nhiều một động tác thể dục, các bạn cách quần bò bó sát và vòng eo nhỏ gần thêm một bước!"
"Tại sao lại bỏ cuộc? Bỏ dở nửa chừng không đáng tiếc sao? Nhìn những giọt mồ hôi bạn đổ ra, lắng nghe hơi thở gấp của bạn, bạn có thể thấy được mỡ ở trước mặt bạn quân lính tan rã!"
"Vùng lên! Khuôn mặt xinh đẹp và dáng người gợi cảm đang kêu gọi các bạn! Hãy cùng nhau vui vẻ đổ mồ hôi đi!"
Các giáo viên ngoài việc dạy thể dục, góp ý chỉ ra động tác làm sai của học sinh, thì rảnh rỗi đến hốt hoảng.
Các giáo viên từng nghĩ rằng tinh thần cô xảy ra chút vấn đền, còn mời cả bác sĩ đến, bác sĩ khám qua, nói không có vấn đề gì.

Quỷ dị nhất chính là, nhìn Ôn Yến giống như rất thích thú.
Bọn họ đã dùng tâm linh canh gà để truyền cảm hứng cho học sinh, mấy cái bài học sáo rỗng đó, học sinh ghét bỏ, xem của Ôn Yến mới thật sự là lời lẽ chí lý.
Những học sinh ý chí vốn không kiên cường, không có ý chí chiến đấu, dần dần, cũng giống như bị cảm hóa rồi.
Cảnh tượng mỗi sáng sớm đều như vậy.
Ôn Yến chạy đằng trước, chạy xong vòng đầu tiên, quay đầu lại: "Các bạn học sinh, mục tiêu của chúng ta là?"
Người phía sau trăm miệng một lời kêu to: "Mỹ nhan thịnh thế! Áo quần bó sát và vòng eo thon nhỏ!"
Buổi tối trước khi ngủ, không quên tổ chức giao lưu tạm thời với các nhóm nhỏ, hỏi những cô gái bị phân biệt đối xử vì béo phì:
"Vì sao các bạn lại muốn trở nên gầy?"

"Muốn trở nên xinh đẹp."
"Muốn mặc váy."
"Muốn cho nam thần yêu thích mình... "
Một cô gái lắc đầu, thật lòng nói: "Nếu bởi vì thay đổi vẻ bề ngoài và dáng người liền thích cậu, vậy còn tính làm gì. Chờ cậu gầy đi, trở nên xinh đẹp, nhìn cậu trong gương, chẳng lẽ mỗi ngày không phải đang yêu đương sao? Cậu nỗ lực trả giá, mặt của cậu và dáng người sẽ báo đáp cho cậu, chúng nói mới là tình yêu chân chính của cậu."
Nghe vậy nữ sinh vừa nói câu nam thần kia lập tức đổi mục tiêu.
"Muốn uống trà sữa mà không sợ béo"
Các cô gái im lặng một lúc, sau đó ha ha cười vang.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.