Học Thần Là Xú Bát Quái

Chương 30: Mang Cậu Đi Ăn Cơm Tối




Cùng lúc đó, đám người Lục Thiên Mạch cũng cơ hồ tại cùng thời gian thấy rõ ràng bộ dáng bây giờ của Ôn Yến.
"Anh ơi anh, ahhh, anh tới, anh mau tới a, kỳ tích đã xảy ra, anh à, anh mau đến xem, anh đừng chơi bóng rổ, anh có thể đừng chơi hay không! Ôn Yến cô ấy biến xinh đẹp, biến thành đại mỹ nhân! Trước đó em còn có chút phiền Lý Húc Dương cõng chúng ta khai bếp nhỏ, hiện tại nhìn xem bếp nhỏ này khai ra rất tốt! Anh, anh xem, đây là Ôn Yến, anh tin không? Hỏi anh tin hay không?" Lục Thiên Mạch kích động mà lôi kéo cánh tay Lục Thiên Hàng, lớn tiếng hỏi.
Nhìn thoáng qua Ôn Yến trong hình, Lục Thiên Hàng trực tiếp sửng sốt.
Hắn thấy khóe miệng cô hơi cong cong, quay đầu hướng màn ảnh của camera vi bụi nhìn lại đây, lại cười, chỉ một chút như thế, liền có loại cảm giác đông tuyết tan rã, xuân khai hoa nở.
Mà Lạc Tư Ngôn nhìn nụ cười này trên màn hình của phát sóng trực tiếp, híp hai mắt, bỗng nhiên lấn người tiến tới, đồng thời giơ ra bàn tay che đậy nửa phần dưới của khuôn mặt Ôn Yến, gần như chỉ lộ ra cặp mắt kia.
Hẳn là không phải ảo giác, hắn khẳng định là ở nơi nào gặp qua đôi mắt này, nơi nào? Rốt cuộc ở nơi nào?
Lạc Tư Ngôn nhắm mắt lại, lắc lắc đầu.
Vì sao hắn căn bản là nhớ lại không nổi?
Trong hình ảnh, Lý Húc Dương còn đang tiếp tục ngu ngốc mà chuyển động xung quanh phòng tạo hình, thậm chí hộp hoá trang, ngăn kéo cũng không có buông tha.
"Ôn Tiểu Yến, cậu mau ra đây, cậu tìm ai đến thay thế vậy?"
Xem cậu ta cái dạng này, Ôn Yến quả thực cũng muốn trợn trắng mắt.
Nơi đó cô có thể trốn được mới có quỷ!
Bất quá tạo hình này nói thật ra, phong cách tiểu công chúa dễ thương ngày xưa đã từng mặc, còn kiểu váy trưởng thành như thế thì chưa từng,ngẫu nhiên thử một lần cũng rất thú vị.
Cô nhìn Lý Húc Dương còn ở nơi đó dẩu mông tìm mình, liền nhíu mày xuống.
"Bạn học Lý, cậu chơi đủ rồi chưa? Có đi ăn cơm hay không, không đi nữa thì tôi về trường học."
Nhưng chính là nhíu mày như vậy, bình luận trên phát sóng trực tiếp liền hiện lên vô số rất manh rất manh, đừng nhíu mày, nhìn đau lòng.
Nghe vậy, thân thể Lý Húc Dương cứng đờ, ngay sau đó chậm rãi đứng dậy, cả người máy móc mà quay đầu nhìn về phía Ôm Yến.
Lại căn bản không có đoán trước được cô thế nhưng đã sắp chạy tới phía sau hắn, thấy hắn xoay người lại, ngay lập tức đến gần một chút, "Rốt cuộc có đi hay không a?"
Càng tới gần xem, lực tác động vào càng lớn
Đôi tay mềm mại của cậu hướng cô gái nhỏ bên này đẩy hai cái, lại không nghĩ tay mới vừa đụng tới vai của cô, thì giống như đụng phải bàn ủi nung đỏ, cấp tốc mà thu hồi, cả người thế nhưng trực tiếp đem đống quần áo treo ở một bên xả đến trên mặt đất, đồng thời dưới chân vừa trợt, người cũng ngã vào theo, Ôn Yến cùng mấy người xung quanh chính là muốn đỡ cũng không kịp.
Thấy thế, Ôn Yến nhẹ nhàng than một tiếng, tiến lên giống như nhận mệnh, đem đối phương đỡ lên.
Lúc này trên mặt Lý Húc Dương sớm đã đỏ một mảng lớn, thậm chí ánh mắt cũng không dám đối diện với Ôn Yến, chỉ là ấp úng nói câu cám ơn.
Nhìn lén cô một cái, lại lập tức di chuyển tầm mắt, sau đó lại nhìn lén một cái, lại chuyển đi, lại nhìn lén.
Một người chơi vui vẻ vô cùng!

"Cho nên"
"Cái gì!"
Hắn kích động lập tức dò hỏi.
"Cho nên, chúng ta có thể đi ăn cơm không? Cậu đi chính là chỗ nào a? Một hai phải mặc thành như vậy?"
"Cậu như vậy rất đẹp!"
Ôn Yến được khen đến ngẩng người, hàm hồ nói "À, cảm ơn. Chúng ta đây đi đi, được không? Tomi bên kia phải trả tiền không?"
"Không cần, mình đã đưa."
"Chính là tôi không có tiền trả lại cậu."
"Không cần, mình mời cậu ăn cơm, mời cậu làm tạo hình, cũng không cần!"
"Tôi giúp cậu học bổ túc!" Cô nói mang theo quyết tâm không để người ta từ chối.
"Đủ rồi...Ặc, cũng có thể. Được, định như vậy đi, bài không hiểu đến liền hỏi cậu, cậu cảm thấy thế nào?"
Đôi mắt Lý Húc Dương sáng lên tính kế.
"Ừ, có thể" Ôn Yến mỉm cười theo.
Chờ đi theo cậu chàng đến địa phương đó, cô mới biết được đối phương thế nhưng đặt cơm Tây.
Ôn Yến không phải rất biết, không đúng, phải nói căn bản là không biết.
Ánh mắt cô mờ mịt, nhìn về phía Lý Húc Dương như muốn nói cậu bị ngốc à?
Bình luận lúc này thế nhưng lại xoát một đợt. Đều là chút ahhhh, nữ thần rất manh, yêu cậu không lý do.
Ngay lúc này Lý Húc Dương cũng chống cằm lên theo mà nhìn cô như vậy, khóe miệng luôn hàm chứa mỉm cười ngay cả chính hắn cũng chưa nhận ra.
Ôn Yến sau khi nhớ kỹ, có thể là cảm giác được ánh mắt đối phương, trực tiếp ngẩng đầu lên.
Hai mắt giao tiếp trong nháy mắt, mặt Lý Húc Dương lại lần nữa đỏ, vội không ngừng mà bưng nước ở bên cạnh lên bắt đầu ào ạt đổ vào, nhưng bởi vì uống đến thật sự quá gấp, trực tiếp liền sặc, kịch liệt ho khan lên.
"Này."
Ôn Yến vội vàng đem khăn ăn đưa qua, "Cậu làm sao uống gấp như vậy a? Phải, tôi là có chút gấp, nhưng đều đã ở đây, gấp cũng không có biện pháp, cậu uống chậm một chút, ăn từ từ tôi không có việc gì"
Lý Húc Dương nhận lấy khăn ăn của đối phương che miệng lại, mặt sớm đã bởi vì ho khan mà trở nên đỏ bừng.

"Ai..Ai vì cậu? Mình đây là, đói bụng."
Nói, cậu ta cắm một miếng bò bít tết cắt xong liền nhét vào trong miệng, nói mơ hồ không rõ, "Cùng cậu một chút quan hệ cũng không có"
Nghe vậy, cô gật gật đầu, lại không có phản bác cậu ta nói.
Nhưng ai biết thời điểm cô cúi đầu ăn gì đó, đối phương lại bắt đầu ngây ngốc mà xem cô
Thật sự rất xinh đẹp a.
Lông mi cô làm sao có thể dài như vậy chứ? Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, thế nhưng dừng lại ở một hình bóng, sẽ không thành tinh đi? Lông mày cũng đẹp, ặc, lỗ tai cũng đẹp, bất quá cô giống như không có xỏ lỗ tai, như vậy về sau không thể tặng cô hoa tai, nghe nói xỏ lỗ tay rất đau, thôi, không có cũng được, có thể tặng lắc tay, dây chuyền, bằng không nhẫn cũng được, hía hía, cô ấy như thế nào không xem nhìn cậu?
Trước đó rõ ràng còn nhìn mình, là mình mới nãy nói quá nặng lời sao? Không được, lần sau không thể nói gì mà mình cùng cậu một chút quan hệ cũng không có nữa, nhìn mình, nhìn mình, mình ở chỗ này, nhìn mình.
Thẳng đến lúc cô thật sự ăn xong rồi, ngẩng đầu hướng đối phương nhìn qua, hắn thế nhưng nhanh chóng cúi đầu, thiếu chút nữa cả khuôn mặt đều vùi vào bàn ăn.
Thấy thế, cô gái nhỏ cong môi cười, uống lên nước miếng, quay đầu nhìn về ngoài cửa sổ.
Lúc này cửa sổ sát ngoài đất, trời đã đen thành một thể, một chiếc đèn đường tản ra ánh sáng trắng nhu hòa sớm đã được người thắp sáng, trông rất nghệ thuật.
Cứ một tấm ảnh như vậy, trực tiếp đã bị bạn học Ám Quang lưu xuống, giây tiếp theo liền đặt ở trên trang đầu của Ám Quang Cao Trung, một bức ảnh chụp khá lớn, chỉ cần có người tiến vào là có thể lập tức thấy bức ảnh này.
Ngược lại hấp dẫn rất nhiều bạn học trước đó không thấy phát sóng trực tiếp, đệch đệch liền tiến đến.
Nhìn Lý Húc Dương đối diện đã đem rau quả phối hợp đều nhai đi nhai lại ăn xong rồi, Ôn Yến lúc này mới mở miệng hỏi, "Ăn xong rồi sao?"
"Chúng ta đây trở về đi, hiện tại cũng không sai biệt lắm sắp 9 giờ, tôi cũng nên trở về, bằng không một hồi ký túc xá đóng cửa thì không tốt
"Chúng ta không ngồi một lát nữa sao?"
"Không ngồi, ngồi có gì tốt sao? Nhanh lên trở về."
Ôn Yến hối thúc, ngồi lâu nhà hàng lại tính thêm tiền thì làm sao bây giờ.
"Cậu không muốn cùng ngồi với mình trò chuyện sao?"
"Trò chuyện cái gì?" Cô nhăn mày, cái tên trẻ trâu này khó hiểu như vậy từ bao giờ?
"Mình xem cậu cùng Thiên Hàng ngược lại trò chuyện rất vui vẻ." Lý Húc Dương có chút không phục mà nhỏ giọng nói thầm, "Còn nói muốn cùng cậu ấy làm bạn bè, như thế nào không làm bạn với mình."
"Cậu nói cái gì?"
"Đi thôi, mình nói đi thôi, đi trở về!"

Cậu ta không kiên nhẫn mà nói một câu, sau đó nổi giận đùng đùng mà phóng ra bên ngoài.
Trở mặt so với trở trời còn nhanh hơn, Ôn Yến cũng muốn bó tay, đành phải đi theo phía sau đối phương, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến một tiếng hô đau, nghe âm thanh như là của đứa trẻ.
Quả nhiên, một cô bé xách theo cái giỏ bởi vì đưa lưng về phía Lý Húc Dương, thế nhưng bị đối phương đụng vào, còn tốt trên người không bị thương, chính là cái giỏ chứa hoa hồng đỏ đều đổ ra ngoài.
Con phố này cơ bản là nơi tiêu phí cao, tình lữ tới càng nhiều, cho nên có rất nhiều trẻ con ở gần đây bán hoa, một đóa hoa hồng mười đồng, đuổi mấy lần cũng đuổi không hết.
Cô nhìn cô bé bị đụng ngã trên mặt đất cũng không khóc, chính mình một người kiên cường mà bò lên, xoay người vừa nhìn thấy Lý Húc Dương cùng Ôn Yến đứng ở phía sau, đôi mắt ngay lập tức sáng ngời, trực tiếp duỗi tay kéo lại góc áo Lý Húc Dương, "Anh trai, anh trai, mua đóa hoa cho chị gái xinh đẹp đi!"
"Không mua."
"Chị gái lớn lên xinh đẹp như vậy, anh liền mua một đóa cho chị ấy đi!"
"Tao không!"
Ôn Yến nhìn hai đứa trẻ trước mặt cãi nhau, trực tiếp mỉm cười.
Sau đó liền thấy cô bé kia tròng mắt chuyển động.
"Anh trai, anh trai, anh có bạn gái xinh đẹp như vậy, mua đóa hoa cho chị ấy, chị ấy về sau khẳng định sẽ càng thích anh!"
Cô bé biểu tình hồn nhiên ngây thơ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Húc Dương.
"Không...Chờ chút, mày nói cái gì?"
"Bạn gái anh xinh đẹp như vậy......"
"Mua, mày có bao nhiêu đóa?"
"19 đoá. Một đoá hai mươi tệ" tăng nhiều hơn so với số tiền ban đầu.
"Lấy hết, nơi này năm trăm tệ, không cần thối lại!"
"Cảm ơn anh trai!"
Thấy thế, Ôn Yến vội vàng tiến lên hai bước, "Cậu mua hoa nhiêu thế làm gì?"
"Ừm, xem nó đáng thương, hơn nữa là mình đụng vào nó."
"Được rồi, dù sao cậu cũng có tiền."
Cô gật đầu, sau đó liền thấy Lý Húc Dương nhanh chóng mà nhìn cô một cái. Bị cậu nhìn bất ngờ khiến mặt cô ửng đỏ, bởi vì đứng trong bóng tối, cũng không thể thấy được rõ ràng.
"Tặng cậu!"
"Mình không cần, mình lấy hoa của cậu làm gì?"
Nghe vậy, cậu ta đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái, biểu tình căm giận, "Nếu là Thiên Hàng đưa cậu, cậu khẳng định liền lấy."
"Cái gì!" Ôn Yến nghe không rõ, cậu ta nói rất nhỏ.

"Mình nói cậu không cần, mình liền ném, một đại nam nhân cầm hoa cái gì, mịa, thật không cần, không cần thì thôi." Lý Húc Dương đứng ở đối diện Ôn Yến, tức giận nhìn cô, sau đó lại dò xét hỏi, biểu tình chờ mong "Cậu thật sự thật sự không cần?"
"Mình..." Ôn Yến nghẹn họng.
"Cậu rốt cuộc cần hay không?"
"Ặc, đưa mình đi, mình cảm thấy hoa này khá đẹp."
Nghe vậy, đôi mắt cậu ta nháy mắt sáng ngời, sau đó đem mười chín đóa hoa hồng đỏ tất cả đều nhét vào trong tay cô, cả người nhanh chóng vui vẻ lên.
"Là cậu chủ động muốn, không phải mình tặng cho cậu nga!"
"Xì, trẻ con."
"He he he" Đang vui, cậu ta không cùng cô so đo.
Ôn Yến cúi đầu nhìn thoáng qua hoa trong ngực, lại nhìn thoáng qua nam sinh còn cười đến vui vẻ, cô cũng bất giác mỉm cười, sau đó liền đi theo phía sau cậu ta, lên xe.
Chạy một mạch đến cổng trường, Lý Húc Dương cũng không có lái vào trong trường học.
Ôn Yến kỳ quái mà nhìn cậu ta một cái, ôm hoa đi xuống xe "Vậy đến nơi này đi, mình tự trở về thì được rồi, cám ơn bữa tối hôm nay, còn có hoa, cảm ơn. Mình đi trước!"
Nói xong cô liền nghe đối phương ừ một tiếng, Ôn Yến bước xuống xe.
Mới vừa đi vào trong vườn trường, phía sau liền truyền đến âm thanh đóng cửa xe.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, trực tiếp liền thấy Lý Húc Dương vài bước liền đi tới trước mặt cô, cùng cô song song đứng chung một chỗ, nhìn trời nhìn đất, chính là không xem cô.
"Có việc sao?"
"Mình ăn nhiều, đi dạo, tiêu hóa thức ăn, đừng cho là mình muốn đưa cậu về a!"
Nghe vậy, Ôn Yến khóe miệng co giật một chút
"Được rồi, cậu nói cái gì cũng được."
Nghe cô nói như vậy, Lý Húc Dương mới cao hứng lên, sau đó dương dương tự đắc mà đi theo phía sau Ôn Yến, cố ý đem xe đậu ở bên ngoài, cậu ta chính là muốn cùng nhau đi, he he.
Một đường, hai người cũng chưa nói chuyện, cô hoàn toàn không muốn mở miệng, Lý Húc Dương thì lại muốn nói, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, gấp không chịu nổi.
Thẳng đến một trận gió đêm thổi tới, Ôn Yến sờ soạng cánh tay lạnh lẽo, cậu ta lúc này mới linh cơ khẽ động, nhanh chóng cởi áo khoác của mình không phần trần mà khoác vào trên vai cô.
Thấy cô nhìn lại đây, lập tức mở miệng giải thích.
"Cậu đừng cho là mình quan tâm cậu, mình đây là quá nóng, cởi đồ không có nơi nào để đặt, lúc này mới đặt ở trên vai, ừ ừ, chính là như vậy, cậu giúp mình giữ một chút!"
Nghe vậy, Ôn Yến mỉm cười, "Được!"
Nụ cười này thế nhưng chọc giận đối phương.
"Cậu, cậu cười cái gì, cậu có phải cho rằng mình thấy cậu lạnh, mới cởi đồ mặc cho cậu hay không, cậu không nên nghĩ sai, uây, cậu đi cái gì a, cậu có phải hiểu lầm cái gì hay không? Mình đối với cậu không hứng thú a, cậu không cần tự mình đa tình, này, cậu làm sao không nói lời nào, này, cậu chậm một chút."
( Chương này gần 3000 chữ hu hu)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.