Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 896: Một đối ba, đại chiến (1)




Vừa nhìn thấy, Mao Tử Nguyên, Thường Hiên cùng Tần Vận Di đều nổi giận, nếu như bảo vật toàn bộ bị Lâm Lạc lấy đi, với thân pháp khủng bố hắn biểu hiện vừa rồi, thật sự có thể thong dong chạy thoát trong vòng vây của bọn họ!
Ba người đồng thời phóng ra, nhất định phải ngăn cản Lâm Lạc, đến lúc này bọn hắn cũng không còn sợ phải kinh động tới người trong Thánh Địa.
Phóng trục! Phóng trục! Phóng trục!
Lâm Lạc tiện tay chỉ ra, Mao Tử Nguyên, Thường Hiên cùng Tần Vận Di lần lượt bị ném vào hư vô không gian, công kích oanh đầy trời cũng lập tức tan thành mây khói.
Trước đó Triệu Ngọc Phi bị phóng trục nên không có ấn tượng gì trực quan, nhưng hiện tại trơ mắt nhìn ba Tinh Hoàng chí tôn biến mất ngay trước mắt mình, không khỏi làm trong nội tâm nàng kinh hãi, đánh giá Lâm Lạc càng cao hơn một tầng!
Nam nhân này chứng thật là rồng trong đoàn người!
Có nhi đồng của hắn, có lẽ sẽ siêu việt hết thảy thiên tài trên thế gian, thành tựu vị trí bá chủ đi? Triệu Ngọc Phi không khỏi lộ ra dáng tươi cười ôn nhu mẫu tính, nàng giống như đã nhìn thấy được nhi đồng tương lai tung hoành Thần giới, thành tựu sự nghiệp Thần Vương vĩ đại.
Nữ nhân kia vì sao lại trở nên kỳ kỳ quái quái?
Ánh mắt Lâm Lạc đảo qua trên người Triệu Ngọc Phi, mấy ngày nay tâm tình của nàng thật khác thường, vào lúc này lại không hề ngăn cản hành vi đoạt bảo của hắn, chẳng lẽ nàng biết ngăn cản cũng không hữu dụng, đã bỏ qua sao?
Nhưng nụ cười trên mặt nàng lại là chuyện gì xảy ra, làm cho hắn có cảm giác trong lòng run sợ.
Hiện giờ không gian bên trong Tử Đỉnh đã lớn tới mức đủ chứa đựng cả Kiền Nguyên quốc, bảo khố nơi này mặc dù thật lớn nhưng đối với Tử Đỉnh mà nói thật sự không đủ nhét kẽ răng, rất nhanh đã bị thu mất một phần ba, về phần lấy được vật gì Lâm Lạc không có thời gian quan tâm, tóm lại lấy hết đương nhiên là không lầm.
- Tiểu…
Tu vi Tần Vận Di cao nhất, tự nhiên là người đầu tiên xuất hiện từ hư vô không gian, nàng nhìn thấy chí ít có một phần ba bảo vật đã bị Tử Đỉnh thu vào, sắc mặt vô cùng phẫn nộ, còn chưa đợi nàng ra tay Lâm Lạc lại điểm ra một chỉ, lần thứ hai đem nàng ném vào hư vô không gian.
- Hỗn…
- Nên…
Thường Hiên cùng Mao Tử Nguyên trước sau xuất hiện, nhưng vừa mới phun ra một chữ đã bị Lâm Lạc phóng trục lần thứ hai, không nói thêm được lời vô nghĩa.
Triệu Ngọc Phi cũng không nóng nảy, lấy tư thế thập phần tao nhã ngồi xuống đối diện Lâm Lạc, cách nhau chừng mười trượng, cứ như vậy thật nghiêm túc nhìn nam tử trẻ tuổi đến đáng sợ trước mắt, bởi vì sau khi rời khỏi nơi này Lâm Lạc tất nhiên sẽ cùng nàng phân chia đôi ngả.
- Tiểu Phi Phi, trên mặt ta mọc hoa rồi?
Lâm Lạc cười nói, đối phương không ra tay. Tốt lắm, xem như lưu lại chút tình nghĩa cho duyên phận hoang đường của hai người.
- Tiểu nam nhân, ngươi có tin ta có biện pháp khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện đem toàn bộ bảo vật lấy được tặng cho ta?
Triệu Ngọc Phi hì hì cười duyên. Tuy rằng nàng cùng Lâm Lạc nhận thức không bao lâu, nhưng đối với tính cách trọng tình trọng nghĩa của hắn vẫn hiểu rất chuẩn xác.
- Ha ha ha, ngươi cũng học được cách nói đùa rồi sao?
Lâm Lạc cười to:
- Nhưng chuyện cười này phi thường không có tiêu chuẩn, xem ra ngươi còn phải luyện luyện nhiều hơn!
Triệu Ngọc Phi chỉ cười duyên, không hề nói thêm lời nào, nam nhân này thật sự làm người ta càng nhìn càng thêm ưa thích.
Ba người Tần Vận Di lại xuất hiện từ hư vô không gian thêm vài lần, nhưng mỗi lần hiện ra lập tức bị Lâm Lạc phóng trục, hiện tại tu vi hắn tiến nhanh, một lần có thể phóng trục Tần Vận Di tới gần ba mươi lần hô hấp. Mà hai người Mao Tử Nguyên cùng Thường Hiên thì phải lâu hơn bốn mươi lần hô hấp!
Cứ như vậy sau bảy tám lần phóng trục, Tử Đỉnh đã thu sạch sẽ cả bảo khố lớn như thế, ngay cả một viên hạ phẩm linh thạch cũng không còn, làm Lâm Lạc phi thường hài lòng.
- Tiểu súc sinh, đem không gian pháp bảo giao ra đây. Nếu không, chết!
Thường Hiên lần thứ tám từ trong hư vô không gian đi ra, Lâm Lạc không tiếp tục phóng trục hắn, dù sao đây cũng là một việc thật làm mệt người, hiện tại không cần tiếp tục phí thêm sức lực.
- Chết? Dựa vào cái gì?
Lâm Lạc lãnh đạm nói.
- Chỉ bằng chúng ta có bốn người!
Tần Vận Di cùng Mao Tử Nguyên cũng xuất hiện, mỗi người đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lâm Lạc.
- Ta nói thất muội, ngươi đừng lung tung đòi đại biểu cho người khác, tỷ tỷ cũng không tính toán liên thủ với các ngươi!
Triệu Ngọc Phi che miệng cười khẽ, ánh mắt nhìn Lâm Lạc tràn đầy nhu tình, người không biết tình huống nhìn vào còn cho rằng bọn họ là lão phu lão thê.
- Tiện nhân!
Mao Tử Nguyên cùng Thường Nguyên đồng thời giận quát một tiếng.
- Muốn chiến, vậy cùng đi theo đi!
Lâm Lạc thét dài một tiếng, phát động không gian thuấn di, hưu một tiếng nháy mắt đã đi xa ngàn dặm.
Ba người Tần Vận Di đồng thời khởi động thân hình truy theo Lâm Lạc, mà Triệu Ngọc Phi đi theo sau cùng, tu vi nàng mạnh nhất, căn bản không sợ bị người phía trước thoát khỏi.
Luận thuấn di trong không gian nhỏ thì thân pháp Lâm Lạc cực nhanh đến quỷ dị, cũng chỉ có Đường Điềm có thể so sánh được với hắn, nhưng nếu phi hành đường dài thì ưu thế cảnh giới cao liền thể hiện đi ra, Lâm Lạc cũng không cách nào thoát khỏi ba người Tần Vận Di, dù sao đây là áp chế một đại cảnh giới.
Ba canh giờ sau năm người đã thẳng lên bầu trời, tiến nhập cương khí tầng.
Dưới thiên địa đại đạo áp chế, trừ phi cấp bậc Tinh Đế nếu không sẽ không cách nào phá tan hạn chế của cương khí tầng tiến vào vũ trụ mờ mịt. Đạo cương khí tầng tuy chỉ dày chừng mười dặm, nhưng càng đi lên uy lực lại càng khủng bố, dưới Tinh Đế không cách nào đối kháng, hơn nữa ngay cả hư vô không gian cũng không thể xuyên qua, cho dù là công pháp không gian cũng không cách nào thuấn di đi ra ngoài.
Ở trong này chiến đấu cho dù đánh cho thiên hôn địa ám, quỷ khóc thần hào cũng sẽ không có người chú ý tới, thiên địa loạn lưu cuồng bạo có thể làm tiêu tan hết thảy.
- Đến đây đi, ta cũng muốn biết một chút về cấp bậc thực lực Tinh Hoàng!
Lâm Lạc cười ha ha, dừng thân hình, ngạo nghễ nhìn thẳng ba người phía sau.
- Giao ra không gian pháp bảo, lưu ngươi được toàn thây!
Thường Hiên hừ lạnh một tiếng, phi hành thời gian lâu như vậy, hắn cũng đã sớm bình tĩnh trở lại.
- Còn nhiều lời vô nghĩa như thế, chỉ cần giết hắn còn sợ không chiếm được đồ vật hay sao?
Mao Tử Nguyên đầu tiên ra tay, một quyền oanh qua, hóa thành một khối núi đá lớn màu đen, hướng Lâm Lạc hung hăng tạp tới.
- Đúng là như thế!
Tần Vận Di hai tay kết ấn, trong miệng lẩm bẩm, trong khoảnh khắc vô số ngọc thủ từ sau lưng nàng mở ra, đem cả thiên địa biến thành thế giới của những cánh tay, từ mỗi phương hướng nhắm ngay Lâm Lạc đánh tới.
Nàng biết Lâm Lạc am hiểu không gian công pháp, bởi vì không tiếc hao phí chân khí tiến hành công kích trong phạm vi ngàn dặm, muốn cho Lâm Lạc không thể tránh né!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.