Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 893: Bên dưới thánh địa (2)




Trên viên cầu, một ấn ký màu đỏ lòe lòe tỏa sáng, Lâm Lạc theo bản năng khẽ động, viên cầu biến mất, mà điểm sáng kia lại phóng lớn vô hạn, biến thành một bức bản đồ.
Lâm Lạc chợt hiểu ra, viên cầu chính là Ngân Nguyệt Tinh, mà điểm đỏ là vị trí bảo tàng Âm Dương thánh giáo!
Nhưng là bản đồ được chế tạo ra mấy vạn năm trước, rất nhiều địa hình đã biến hóa lớn so với ngày xưa, dù sao cấp bậc chiến đấu Linh cảnh đã đủ làm núi cao đứt đoạn, mặt đất chìm nghỉm, thay đổi thật lớn đương nhiên là có thể lý giải.
Nhưng nếu đã có toàn bộ bản đồ Ngân Nguyệt Tinh đối chiếu, vị trí bảo tàng vẫn thật dễ dàng liền phát hiện, nằm dưới một hòn đảo ở hải ngoại.
- Lại có thể…là ở nơi này!
Triệu Ngọc Phi lộ ra nét cười khổ thoáng hiện, đối với Âm Dương Tán Nhân thật ra nảy sinh vài phần kính nể.
- Ân, đây là địa phương có lai lịch gì?
Lâm Lạc không khỏi hỏi.
- Nơi này nếu không có lai lịch, thì trên đời này thật sự không còn địa phương nào có lai lịch lớn hơn nữa!
Triệu Ngọc Phi lắc lắc đầu, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, sau đó mở ra:
- Đây là Thánh Địa!
Từ sau khi Âm Dương Tán Nhân mất tích, mấy thánh mẫu vừa tìm kiếm hành tung của Hỗn Nguyên Lệnh, về phương diện khác cũng tìm kiếm chỗ của bảo khố, nếu như có thể trực tiếp tìm được vị trí, vậy căn bản không cần dùng Hỗn Nguyên Lệnh!
Nhưng Ngân Nguyệt Tinh quá lớn, suốt mấy vạn năm tìm kiếm vẫn không có thu hoạch, ai có thể nghĩ đến Âm Dương Tán Nhân có thể đem bảo khố đặt ngay bên dưới Thánh Địa!
- Thật làm người không thể tưởng tượng được!
Lâm Lạc cũng lắc lắc đầu.
- Ngươi còn dám đi không?
Triệu Ngọc Phi liếm đôi môi đỏ mọng, bộ dáng thập phần mê người, tựa hồ không ngại tiếp tục cùng Lâm Lạc phát sinh mối quan hệ quá mức.
Lâm Lạc cũng không hề tỏ ý, nói:
- Có gì không dám, ta đã sớm muốn đến Thánh Địa phóng nắm lửa!
Là cố ý cậy mạnh hay anh hùng khí phách hào hùng, điểm ấy Triệu Ngọc Phi vẫn nhìn ra được, nhìn phong thái đầy tự tin của Lâm Lạc, trong lòng nàng không khỏi xao động, nửa thân dưới đã biến thành ướt đẫm.
Hai người tiếp tục đi tới, Lâm Lạc không dám có bất kỳ sơ suất lơ là, dù sao cảnh giới của hắn không cao là sự thật, nếu Triệu Ngọc Phi dẫn dắt lão tổ gia tộc chạy tới, như vậy Lâm Lạc chỉ có thể bỏ qua bảo tàng.
Cũng may Triệu Ngọc Phi cũng không có ý như thế, không phát ra ám hiệu gì báo tin, điểm này Lâm Lạc vốn tinh thông không gian bí pháp nên vẫn còn có thể khẳng định.
Nhàn rỗi không việc gì, Lâm Lạc hỏi thăm ba Tinh Đế bị lôi kiếp đánh chết lại là ai.
Thật xảo, trong Thánh Địa có hai Tinh Đế đã chết, bên Thiểm Điện tộc chết một người, hơn nữa hai người của Thánh Địa còn thuộc hai đại tộc.
Trong đó Tinh Đế lão tổ thuộc Ám Diệt tộc Chu Vân Long, trong Thánh Địa là Lý gia lão tổ cùng Yêu tộc Hạt Vĩ lão tổ, người đó đến sau khi Lâm Lạc đi vào Cổ Nguyên Động, bản thể là một con bò cạp màu xanh.
Món nợ này đương nhiên tính lên đầu Lâm Lạc, nói cách khác Lâm Lạc cùng tứ đại tộc và thánh địa đã đi tới cục diện không chết không ngừng! Nhưng trên người Lâm Lạc có Tử Đỉnh, có Thần Đạo quả, vốn hai thế lực kia đã không chịu quả bỏ qua cho hắn, Lâm Lạc nợ nhiều cũng không tiếp tục lo lắng, cảm thấy chẳng có gì sợ hãi.
Triệu Ngọc Phi càng ngày càng động tâm, trên đời có mấy người sau khi biết được mình bị Tinh Đế lão tổ trành phải vẫn còn thoải mái tùy ý như thế? Hơn nữa Lâm Lạc vẫn chỉ là Tinh Vương cảnh mà có thể làm các Tinh Đế lão tổ trận trận đối phó, vậy ngày sau nếu hắn tiến lên Tinh Đế rồi thì sao?
Nếu như có một ngày Lâm Lạc thực sự trở thành Tinh Đế, trên đời này còn có đối thủ của hắn sao?
Trong lòng Triệu Ngọc Phi không khỏi dao động, nếu không giết được Lâm Lạc, vì sao không kéo giao tình với hắn? Dù sao từng cùng nhau lên giường, Lâm Lạc tuyệt đối là một người trọng tình trọng nghĩa, điểm ấy theo hành vi cứu viện bốn người Bao Thức Lễ đã biết, người biết nhớ tình cũ như vậy, ngày sau có thể mượn được sức lực của hắn!
Hơn nữa cùng Lâm Lạc lôi kéo tình cảm cũng không phải giúp hắn chắn gió che mưa, cho dù Lâm Lạc không trưởng thành tiến lên Tinh Đế nàng cũng sẽ không bị tổn thất! Đương nhiên, tin tức nàng mang thai nhi đồng của Lâm Lạc thì phải tuyệt đối giấu diếm, bằng không Thánh Địa cùng tứ đại tộc đều sẽ chạy tới yêu cầu bắt nhi đồng dùng đối phó Lâm Lạc.
Mặc dù nàng cùng Lâm Lạc còn chưa nói tới tình yêu, nhưng Tinh Hoàng mang thai vô cùng gian nan, nữ nhân hoài thai một lòng một dạ nhào vào trên người nhi đồng, sói mẹ bảo vệ con mình còn dám cùng gấu chiến đấu!
Chuyện mang thai nhi đồng của Lâm Lạc nàng sẽ không nói với bất cứ ai, ngay cả Lâm Lạc, bí mật chỉ nắm giữ trong lòng mình mới là bí mật chân chính!
Lấy tốc độ cấp bậc Tinh Vực, hai ngày một đêm hai người đi tới gần Thánh Địa, chỉ thấy một tòa hải đảo khổng lồ xuất hiện trước mặt bọn họ, nhưng chung quanh đảo bao phủ một tầng sương mù, thần thức không thể thăm dò vào bên trong.
Thánh Địa sở dĩ là Thánh Địa, là bởi vì có một ít linh mạch thiên địa, có thể sản xuất cực phẩm linh thạch, bởi vậy muốn độc hưởng hoàn cảnh tu luyện như vậy, chung quanh đảo đều bị mật pháp phong tỏa, không hề để một ít linh khí tiết lộ ra bên ngoài.
Nhưng những người này giằng co tranh giành nhưng nào biết bọn hắn đang ngồi trên nguy cơ, Ngân Nguyệt thú đều có thể tùy thời cởi bỏ phong ấn tỉnh lại, tới thời điểm đó toàn bộ sinh linh trên Ngân Nguyệt Tinh đều lâm vào bóng đêm vĩnh viễn!
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Lâm Lạc không khỏi dâng lên thật nhiều cảm xúc, cảm giác buồn bực.
- Ngươi không sợ bị ta đánh lén sao?
Triệu Ngọc Phi cười duyên hỏi, trong dáng tươi cười có thâm ý mà Lâm Lạc không hiểu được.
- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!
Lâm Lạc đùa giỡn một câu, hai người từng có tình duyên sương sớm, hắn cũng không thèm để ý nói hươu nói vượn một phen.
- Hừ, tiếp tục lấy ra bản đồ đến xem vị trí cụ thể ở đâu!
Ánh mắt Triệu Ngọc Phi đảo qua, đột nhiên nhớ tới vị tỷ tỷ từ nhỏ tới lớn luôn tranh giành với mình, tâm tình đột nhiên đồi bại, thanh âm biến thành lãnh liệt.
Lòng của nữ nhân, kim dưới đáy biển, Lâm Lạc đã thói quen sự biến hóa đột ngột của Tô Mỵ các nàng giống như thế, cũng không để trong lòng, lấy ra Hỗn Nguyên Lệnh đã tổ hợp điều bản đồ đi ra.
- Nơi này, mười dặm bên dưới đảo!
Lâm Lạc xem xét một hồi, thu lại Hỗn Nguyên Lệnh, phỏng chừng đồ vật này còn có hiệu dụng dùng để mở cửa.
Triệu Ngọc Phi đột nhiên mất đi hứng thú nói chuyện, yên lặng theo sát sau lưng Lâm Lạc, mà Lâm Lạc cũng không có hứng thú phát sinh thêm nhiều tiếp xúc với nàng lần nữa, cũng vui vẻ được nhàn rỗi, sau khi rời khỏi bảo khố hai người đường ai nấy đi, từ nay về sau không cần lui tới.
Phác thông! Phác thông!
Hai người nhảy vào biển rộng mênh mông, phi hành trên bầu trời tạo thành mục tiêu quá lớn, vạn nhất làm cho người trên đảo phát hiện đi lên gặng hỏi sẽ gặp khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.