Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 887: Có rồi! (1)




Hai người không ngừng đánh nhau kịch liệt, năng lực trong tiếng rên rỉ của Triệu Ngọc Phi không hề có một tia tăng lên, lăn qua lộn lại chỉ có mấy âm tiết, nhưng vưu vật dù sao cũng là vưu vật, chỉ mấy chữ này cũng bị nàng kêu với ý nhị bất đồng, khơi dậy lửa dục của Lâm Lạc gấp trăm lần, tựa hồ muốn đem tinh lực cả đời phát tiết hết trên người nàng.
Chí tôn cấp bậc Tinh Vực cho dù bị phóng trục tới vũ trụ hắc ám cũng sẽ không chết, chỉ chậm rãi hao hết tuổi thọ, hai người đại chiến không biết bao lần mặt trời lặn tới mặt trăng lên, lẫn nhau chẳng khác gì dã thú phát tình, chỉ biết hướng đối phương đòi lấy khoái hoạt.
Trước đó Triệu Ngọc Phi cự tuyệt Lâm Lạc dùng tay chạm bất kỳ bộ vị nào trên người nàng ngoài bụng, có thể ôm mông của nàng cường bạo, nhưng lâu “ngày” sinh tình, đặc biệt là nữ nhân chưa từng đạt tới cực đỉnh như nàng. Trong khoái cảm nguyên thủy nhất đập vào, phản kháng của nàng càng ngày càng yếu, càng ngày càng mơ hồ, từng bước hướng Lâm Lạc thỏa hiệp, mở ra bộ ngực mình nhưng môi vẫn không cho Lâm Lạc đụng vào.
Miệng của nữ nhân chính là chìa khóa tiến vào tâm linh các nàng, cửa ải này không phá được thì Lâm Lạc không thể chân chính chinh phục con ngựa hoang này!
- Ngươi là nữ nhân của ta!
Lâm Lạc giống như tuyên bố chủ quyền.
Triệu Ngọc Phi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong ánh mắt chớp động thần sắc phức tạp.
Trước kia nàng chưa từng đạt tới vân đỉnh, căn bản không biết giữa nam nữ đạt tới cực lạc sẽ kinh tâm động phách đến như thế, say sưa khó thể tự kìm chế. Nếu nàng cũng giống như những nữ nhân khác, căn bản không có gì đáng phiền não, nam sủng mà thôi, nhiều hay thiếu cũng không có gì khác biệt!
Nhưng theo hiện tại xem ra, trên thế gian này cũng chỉ có một mình Lâm Lạc có thể mang tới niềm vui khoái cảm cho nàng, điều này làm cho nàng phi thường mâu thuẫn.
Nàng là một nữ nhân có dã tâm, còn có một theo đuổi cố chấp, đó là hoàn toàn áp đảo tỷ tỷ của nàng, bắt lấy Phương Văn Kiệt, mà muốn làm được điểm ấy trừ phi là lão tổ gia tộc mở miệng!
Cho nên nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc, đây đã trở thành tâm ma của nàng, thậm chí còn vượt qua tình yêu đối với Phương Văn Kiệt, đây là tính cố chấp của bản thân nàng đang tác quái.
Nhưng hiện tại nàng đã nhấm nháp tới cực lạc của ân ái nam nữ, tuy rằng trước kia nàng luôn không được hưởng thụ tới, chỉ khi đã nếm thử, còn mãnh liệt hơn những nữ tử khác cả ngàn lần, gấp vạn lần, thậm chí có cảm giác khiến cho nàng muốn buông tha hết thảy, chỉ cần luôn luôn chìm đắm trong cảm giác cực lạc thế này.
Điều này hoàn toàn xung đột với dã tâm cùng mục tiêu của chính nàng.
Quyền lực luôn sẽ làm người phát nghiện, một khi dính vào trong tay sẽ không dễ dàng buông ra, muốn cho nàng buông tha ngôi vị đại thánh mẫu mà đi giúp chồng dạy con, điều này làm sao nàng có thể nhận?
Bởi vậy nàng đối với Lâm Lạc động sát cơ.
Chỉ cần nam nhân này vừa chết, nàng sẽ không cần tiếp tục rối rắm, mà có thể tiếp tục hướng tới mục tiêu định sẵn, cùng đi thẳng theo dã tâm của mình. Nàng chẳng những phải thắng được Phương Văn Kiệt, còn muốn cho đối phương trở thành nam sủng của mình, nương theo sự trưởng thành của Âm Dương thánh giáo trở thành thế lực đệ nhất thiên hạ!
Nhưng nàng lại luyến tiếc, dù sao Lâm Lạc là nam nhân duy nhất có thể làm cho nàng thỏa mãn, giết hắn, ngày sau sẽ không còn tìm ra được người thứ hai!
Nếu như chưa từng nhấm nháp qua mùi vị, nàng cũng không có ý kiến gì, nam nhân còn khó tìm hay sao? Nhưng bây giờ nội tâm của nàng không ngừng giãy dụa, có cần xong việc lập tức giết chết Lâm Lạc, hay lưu thêm một đêm, lại lưu thêm một đêm?
Nam nhân rong ruổi trên người nàng tư thế bừng bừng, mồ hôi tuôn rơi, trên mặt hiện lên vẻ sáng rọi tự tin mê người, nhìn thấy khiến tim nàng đập mạnh, không ngừng trùng hợp với nam nhân trong ấn tượng của nàng, rồi lại rõ ràng hoàn toàn khác hẳn.
Triệu Ngọc Phi không thể không thừa nhận, nếu chỉ luận về chiến ý cùng vẻ tự tin, khi Phương Văn Kiệt còn trẻ tuổi căn bản không sánh bằng Lâm Lạc, cho dù hiện tại đạt tới Tinh Hoàng nhị trọng thiên nhưng cấp cảm giác cho nàng vẫn chỉ thấy Lâm Lạc càng thêm sâu sắc.
Ở trên người Lâm Lạc có một loại cảm giác khiến nàng không tự chủ được muốn đi thân cận.
Triệu Ngọc Phi thậm chí có thể khẳng định, nếu nàng đồng thời gặp được Lâm Lạc cùng Phương Văn Kiệt, nam nhân mà nàng yêu tuyệt không thể nào là Phương Văn Kiệt!
Nam nhân như vậy, sẽ thay đổi nàng!
Triệu Ngọc Phi nhắm lại đôi mắt đẹp, sát khí trong lòng đã định, nhưng khi mở ra lại nhìn thấy phong tình mê người, càng thêm ngỗ ngược điên cuồng, giống như đã quyết định giết hắn, vậy hãy để cho hắn trước khi chết thỏa mãn một phen, xem như cảm kích hắn đã cho nàng hưởng thụ được khoái hoạt.
- Ta là nữ nhân của ngươi!
Nàng nỉ non nói, giống như bạch tuộc quấn chặt Lâm Lạc.
Lâm Lạc lại cúi đầu hôn nàng, Triệu Ngọc Phi hơi có chút ý mâu thuẫn, nhưng lập tức liền bỏ qua chống cự, mặc cho hắn ngậm chặt môi mình. Nhưng Lâm Lạc không thỏa mãn với điều này, đầu lưỡi linh hoạt của hắn cạy mở khớp hàm đối phương, tiến quân thần tốc, ngậm lấy chiếc lưỡi thơm tho quấn quýt.
- Ngô…
Triệu Ngọc Phi lại rung động mãnh liệt.
Nàng cũng không cho phép ai ngoài Phương Văn Kiệt đụng tới môi nàng, ngực nàng, xem như “bảo thủ” một phần trinh tiết cho đối phương. Nhưng nàng đột nhiên chợt nghĩ tới, Phương Văn Kiệt tựa hồ chưa từng hôn qua nàng, có mấy lần nàng chủ động hiến hôn cũng bị đối phương né tránh.
Trước kia không để trong lòng, nhưng hiện tại nàng đột nhiên nghĩ đến đó là Phương Văn Kiệt ngại nàng bẩn!
Tay mịn ngàn người gối, môi son vạn người điểm!
Phương Văn Kiệt xem nàng là kỹ nữ, với danh vọng Tinh Hoàng tôn sư của hắn tự nhiên không muốn hôn nàng, cùng nàng trên giường một mặt là vì làm yên lòng tâm tình của nàng để nàng tiếp tục bán mạng cho gia tộc, về phương diện khác là lưu luyến đặc thù của nàng, dù sao diệu dụng của bộ vị kia có thể cấp nam nhân hưởng thụ vô thượng!
Đột nhiên nghĩ tới điểm ấy, Triệu Ngọc Phi có cảm giác nản chí ngã lòng lại thật sự tức giận, nhưng dù sao nàng cũng là Tinh Hoàng tôn sư, lại mạnh mẽ khắc chế xuống.
Trở thành chính thê của Phương Văn Kiệt, điều này đã trở thành tâm ma. Thậm chí vượt qua hết thảy, Phương Văn Kiệt có yêu nàng hay không đã không còn trọng yếu, bởi vì nàng cần tranh một hơi, không thể thua cho tỷ tỷ của nàng!
Bị Lâm Lạc cường thế hôn xuống, Triệu Ngọc Phi lần thứ hai bay lên vân đỉnh, cũng không biết là lần thứ mấy dạo chơi trong chốn cực lạc, mà Lâm Lạc cuối cùng đã tới thời khắc phun ra, gầm nhẹ một tiếng lại bắt đầu tiến lên mãnh liệt.
Hai người đồng thời phát ra một tiếng hô, sau đó ôm thành một đoàn, lẫn nhau chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề, không còn lưu luyến bất cứ điều gì khác.
Triệu Ngọc Phi vô cùng thỏa mãn, thân thể cũng thấy mệt mỏi mãnh liệt, chí tôn Tinh Vực tuy rằng lực lượng gần như vô hạn nhưng đó chỉ là Tinh Hải lực, thân thể vẫn sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng chỉ cần đả tọa điều tức một chút liền có thể giải quyết.
Nhưng hiện tại nàng không hề có chút hứng thú, mà gắt gao ôm Lâm Lạc tựa vào lồng ngực kiên cường mạnh mẽ của nam nhân, nặng trĩu lâm vào trong giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.