Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 870: Chân tướng đáng sợ (2)




- Cái gì!
Lâm Lạc cùng Lữ Nguyệt Đồng đồng thời nhảy dựng lên:
- Dưới chân Ngân Nguyệt Tinh phong ấn lên Ngân Nguyệt thú?
- Không, chúng ta đang sống trên người Ngân Nguyệt thú, đang phiêu du trong vũ trụ, bề ngoài Ngân Nguyệt thú hấp thu rất nhiều bụi vũ trụ, cho nên mới hình thành Ngân Nguyệt Tinh hiện tại!
Khương Huyền Binh thản nhiên nói.
Hắn nói thật nhẹ nhàng, nhưng Lâm Lạc cùng Lữ Nguyệt Đồng đều kinh hãi, ai có thể nghĩ đến bọn họ luôn sinh hoạt trên người một con thần thú chân chính? Vạn nhất có một ngày con thần thú kia duỗi lưng trở mình, vậy Ngân Nguyệt Tinh còn không bị nổ tung! Hơn nữa thần thú này rốt cục lại lớn tới bao nhiêu?
Đầu óc Lâm Lạc đột nhiên xoay chuyển, bởi vì ngay từ đầu hắn hỏi chính là về Cổ Nguyên Động, sắc mặt hắn ngưng tụ, hỏi:
- Vậy Cổ Nguyên Động…chính là miệng của Ngân Nguyệt thú?
- Ý nghĩ có điểm không sai, nhưng cũng không chính xác, phải nói đó là nơi luân hồi ngũ cốc! Mỗi cách muôn đời, nó sẽ bài trừ đục khí trong cơ thể một lần!
Khương Huyền Binh dùng một cách nói khá văn minh.
Nơi luân hồi ngũ cốc không phải chính là cái…hậu môn sao! Lâm Lạc bỗng nhiên nhớ tới khi Khương Minh Châu tiến vào Cổ Nguyên Động đã dùng khăn che mặt, còn hỏi hắn có ngửi được mùi thúi hay không, hiển nhiên nàng biết được nội tình!
Sắc mặt Lâm Lạc có chút đen thui, dù sao ai biết mình mới phát nổ hậu môn của một con thần thú cũng sẽ không còn tâm tình gì tốt đẹp.
- Huyết Nhuyễn Trùng là ký sinh vật trong cơ thể thần thú, dựa vào hấp thu năng lượng mà Ngân Nguyệt thú chưa hoàn toàn tiêu hóa để sinh tồn, có tác dụng như cân bằng. Cái gọi là Ngân Lân Hải chính là mạch máu của thần thú!
Khương Huyền Binh nói tiếp.
Chỉ là mạch máu lại mở mang như biển khơi, Ngân Nguyệt thú khổng lồ bao nhiêu cũng có thể tưởng tượng, không hổ là kỳ vật trời sinh trời nuôi, tồn tại thần cấp!
- Nhưng ở bên trong nó lại có thể ra đời một thế giới chân chính!
Khương Huyền Binh hít sâu một hơi:
- Con thần thú này luôn luôn muốn thoát khốn, nhưng bởi vì phong ấn tồn tại, nó không khả năng mạnh mẽ giãy thoát, nên nghĩ ra một đường tắt khác!
- Mặc dù nó có lực lượng thần cấp, nhưng bởi vì ý thức lâm vào mê mang nên không thể sử dụng, mà bản năng của nó theo đuổi giết chóc, cho dù ý thức của nó lâm vào mê mang nhưng cũng không hề tiêu tan, nó muốn nhờ sinh linh thế giới đang sinh tồn trong cơ thể nó đến trợ giúp nó cởi bỏ phong ấn!
Lâm Lạc nhướng mày, nói:
- Có thể sao?
Người nơi đó nhiều nhất chỉ đạt tới trình tự hậu thiên, khoảng cách với cấp bậc Tinh Vực còn kém quá xa.
- Trí tuệ tiến hóa là quá trình thong thả nhất, mà một khi sản sinh trí tuệ võ đạo phát triển sẽ thật nhanh chóng, dù sao bọn hắn sinh hoạt trong một hoàn cảnh đặc thù!
Khương Huyền Binh nhướng mày:
- Hơn nữa thiên phú thần thông của Ngân Nguyệt thú chính là thời gian trôi qua, có thể đem thời gian giảm bớt, cũng có thể gia tốc, chúng ta qua một năm nói không chừng thế giới trong thân thể thần thú đã qua mười vạn năm! Ngươi không cảm giác được đó là bởi vì khi ngươi tiến vào Cổ Nguyên Động được vài năm đúng lúc là thời gian Ngân Nguyệt thú bài trừ trọc khí, không vận dụng thời gian gia tốc!
Khương Huyền Binh tiếp tục suy đoán:
- Các ngươi nhìn thấy qua những sinh vật cường đại khác, hẳn là thất bại phẩm trước kia của Ngân Nguyệt thú, không cách nào đột phá Tinh Hoàng, vì vậy không thể đem ý thức của nó tỉnh lại!
Lâm Lạc nhớ tới đám người Cáp Khắc Nhĩ, bọn hắn nói qua có thần linh ngủ yên dưới đại lục, tiếp tục kết hợp cùng chuyện xưa của Khương Huyền Binh, liền có thể xác minh lẫn nhau – Ngân Nguyệt thú đúng là đang trông cậy người ở thế giới bên trong đi vào tận sâu trong thân thể nó, đem nó tỉnh lại, mà nơi đó cũng chính là nơi phong ấn.
Lúc trước phong ấn là do mấy vạn Tinh Đế lấy sinh mạng hình thành, muốn phá giải cũng cần đại lượng Tinh Đế đến oanh kích, bản thân Ngân Nguyệt thú chỉ còn lưu lại một đạo ý thức mỏng manh, không thể hấp dẫn người bên trên Ngân Nguyệt Tinh, chỉ có thể bắt tay vào từ bên trong người nó.
Mà bản thân nó lại trời sinh có thời gian thần thông, có thể không ngừng gia tốc thời gian, thế giới bên trong phát triển sẽ cực nhanh, dù hoàn cảnh hiện tại còn chưa thích hợp sinh ra Tinh Đế chí tôn, nhưng hiển nhiên nó đang không ngừng thay đổi, chỉ sợ ngày đó cũng không xa xôi.
Đến lúc đó phong ấn bài trừ, Ngân Nguyệt thú đáng sợ kia thức tỉnh, sẽ hoành hành vô địch trong vũ trụ!
Ở trước mặt khó khăn lớn như vậy, bất cứ ân oán nào cũng không còn quan trọng!
- Một khi đã như vậy vì sao tiền bối phải giấu diếm việc này, đem sự thật công bố không phải là tốt hơn sao?
Lâm Lạc hỏi.
- Trên đời khó lường nhất chính là lòng người, có chút người vô cùng tự đại cho rằng thiên địa hẳn phải vòng quanh hắn mà chuyển, nếu ta đem sự thật công bố ra, ngươi nói có thể sẽ xuất hiện kẻ dã tâm cho làm rằng mình có thể nắm thần thú trong tay, lại chạy đi thức tỉnh thần thú để mình trở thành kẻ đứng đầu thiên địa?
Khương Huyền Binh hỏi lại.
Điều này phi thường có khả năng!
Ngân Nguyệt thú không có cách nào gây ảnh hưởng tới người bên trên, cho nên chỉ phải nghĩ cách với thế giới nội bộ, nếu bên ngoài có Tinh Đế chí tôn nghĩ biện pháp phá giải phong ấn của nó, vậy nó thật sự là muốn cầu còn cầu không được!
Nếu nó dễ dàng bị khống chế như vậy, thì trước kia cần gì phải hi sinh trăm vạn Tinh Đế đây?
Có thể rất nhiều người vẫn kiêu ngạo như vậy, một khi dã tâm bành trướng thì không thể kiềm chế, nếu còn chưa bị đâm cho đầu rơi máu chảy thì không chịu giác ngộ, mà đợi khi bọn hắn nhận ra sai lầm thì đã quá muộn!
Lâm Lạc hít sâu một hơi, so sánh lại Hỏa Diễm Cự Nhân căn bản không đáng tính là phiền toái gì, hắn nói:
- Bây giờ còn có thể cường hóa phong ấn sao?
Khương Huyền Binh lắc đầu nói:
- Khi tứ đại tộc xuống hạ giới đã đem toàn bộ tinh không truyền tống trận của Ngân Nguyệt Tinh phá hủy, mà thế gian này căn bản không có Tinh Đế nào am hiểu công pháp không gian, căn bản không thể đem tin tức truyền được ra ngoài!
- Nói cách khác, chỉ cần có thể đem tin tức truyền ra ngoài, vậy còn khả năng tiếp tục phong ấn Ngân Nguyệt thú lần nữa?
- Không sai, người trên Thần giới đã nghĩ ra biện pháp trấn áp được Ngân Nguyệt thú, vậy muốn tiếp tục phong ấn thì thật đơn giản, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đem được tin tức truyền ra ngoài!
Khương Huyền Binh lắc đầu, lộ vẻ thất vọng.
Lâm Lạc siết chặt tay, nói:
- Vãn bối nếu có thể tiến vào Tinh Đế, nguyện ý đi một chuyến!
- Tuy ngươi là thiên tài, nhưng ta lo lắng thời gian thật không đủ!
Khương Huyền Binh thở dài.
- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, làm hết sức, có chết không uổng!
Lâm Lạc kiên định nói.
Lâm Lạc cùng Lữ Nguyệt Đồng rời khỏi tiệm rèn, tâm tình phi thường nặng nề!
Mặc cho ai biết được dưới chân mình còn có một cự thú khổng lồ đang ngủ say, mà cự thú có thể làm cho hàng tỉ sinh linh biến mất trong nháy mắt có thể tùy thời sẽ tỉnh lại, tâm tình của họ cũng sẽ không tốt hơn được chỗ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.