Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 847: Phong ấn dao động (2)




Nếu có chừng trăm giọt Thần Huyết, hắn tin tưởng có thể đạt tới trình độ Tinh Hoàng bất hoại! Mà vạn giọt thì ngay cả Tinh Đế lão tổ cũng không làm gì được!
Đương nhiên, đây chỉ là lực lượng oanh kích thuần túy, một ít kỹ xảo đặc thù vẫn có thể tạo thành thương tổn đối với Lâm Lạc, tỷ như độc, công kích thần thức, nhưng chỉ cần không phải lực lượng thuần túy Tử Đỉnh đều có được tính phòng ngự tuyệt đối, căn bản không cần phải lo lắng!
Nếu có thể tiếp tục lấy thêm được một ít Thần Huyết, tuy rằng Lâm Lạc vẫn không đánh lại được Tinh Đế, Tinh Hoàng nhưng đối phương cũng đừng hòng làm bị thương được hắn!
Nhất định phải đi tìm thêm Thần Huyết!
Tâm niệm vừa động, Lâm Lạc cất bước đi về tới Hỉ Mã bộ lạc.
- Đây là cơ hội cuối cùng, đem kẻ giả thần giả quỷ giao ra đây, nếu không lão tử lập tức tàn sát thôn trang của các ngươi!
Bên ngoài Hỉ Mã thôn, lại có thêm một đợt dã man nhân đi tới, cầm đầu là hậu thiên thập nhị tầng, ở trong này có thể xưng là bá chủ tuyệt đối.
Bọn hắn có một người cầm một thanh đại đao cao một trượng, tên còn lại cầm trọng chùy dài tương đương, thân thể cũng cao hơn trượng, khôi ngô vô cùng, cơ thể vạm vỡ như đá tảng.
- Không được bất kính đối với thần linh đại nhân!
Người trong Hỉ Mã thôn quát to, đặc biệt Cáp Khắc Nhĩ đứng ngay phía trước, bộ dáng vô cùng dữ tợn, đôi mắt đỏ như muốn nuốt chửng người.
- Một đám ngu dân, thế nhưng thực sự tin tưởng trên đời này có thần linh!
Đại hán cầm cự chùy khinh miệt phun nước bọt:
- Cho dù là thần linh, cũng chính là ta, đứa con của rừng rậm, dũng sĩ đại địa, Tháp Mộc Lạp!
Lâm Lạc đảo qua thần thức, phát hiện Nam Nhược Hoa tránh một bên, một ý niệm hiện lên, nói:
- Bọn họ là Dã Đạt bộ lạc?
- Phải, nghe nói “thần tích” hiển lộ, hai người đầu mục là Tháp Mộc Lạp cùng Anh Thiếp Ngột muốn tới bắt ngươi thiêu chết, chứng minh trên đời này không có thần linh!
Thần ý của Nam Nhược Hoa cũng truyền tới.
Ánh mắt Lâm Lạc sáng ngời, hắn đang muốn từ trên thân hai người kia tìm hiểu Thần Huyết Thiết là như thế nào, thật giảm được thời gian hắn tìm tới cửa, lúc này thân hình chợt nhoáng lên, đã xuất hiện ở giữa hai quân đối kháng.
- Thần linh đại nhân!
Người của Hỉ Mã bộ lạc nhất thời quỳ rạp xuống, mà người của Dã Đạt bộ lạc cũng có không ít người ánh mắt dao động, muốn quỳ xuống nhưng lại e ngại hai đầu mục trách phạt, gượng chống hai chân mới không bị nhũn ra, nhưng toàn thân đều đang run lên.
- Ngươi chính là kẻ giả thần giả quỷ?
Anh Thiếp Ngột vung đại đao chuyển ba vòng, sau đó chỉ thẳng vào Lâm Lạc hỏi.
- Cũng có thể nói như vậy!
Lâm Lạc nhàn nhạt cười, tay phải khẽ vẫy, binh khí liền rời khỏi tay hai người kia rơi vào trong tay hắn, một mảnh hỏa diễm vũ động, một đao một búa lập tức hòa tan, nước thép rơi xuống đất xuy xuy rung động.
Ba ba ba!
Nhìn thấy “thần tích”, rốt cục người của Dã Đạt bộ lạc không chống đỡ được nữa, lập tức quỳ xuống hô to thần linh đại nhân, cuống quýt dập đầu.
Tháp Mộc Lạp cùng Anh Thiếp Ngột cũng trợn mắt há hốc mồm, không tự chủ được quỳ xuống, gia nhập vào đội ngũ bái lạy.
Lâm Lạc xóa đi tạp chất trong hai kiện binh khí, lần thứ hai tinh luyện ra hai giọt thất thải thần huyết, hắn vừa lòng cười, tạm thời thu vào trong Tử Đỉnh, nói:
- Thần Huyết Thiết của các ngươi từ đâu mà đến?
- Hồi bẩm đại nhân, đại bộ phận là do chúng ta cướp giật lấy đến!
- Nhưng mà…
Lâm Lạc nhướng mày, nói:
- Không cần ngập ngừng ấp úng, có chuyện nói thẳng!
- Dạ, chúng ta du mục thiên hạ, không có chỗ ở cố định, từng trải qua một ngọn núi lửa, vừa lúc gặp núi lửa phun ra, nhặt được thật nhiều thiết quáng thạch có được Thần Huyết Thiết, cho nên mới có thể tạo ra hai văn kiện thần binh, trước kia tuy rằng tổ tiên chúng ta cướp giật trên vạn năm nhưng chỉ đúc thành một món thần binh mà thôi!
Nói cách khác dưới ngọn núi lửa kia có cất giấu đại lượng quặng thô của Thần Huyết Thiết!
Lâm Lạc cười cười, nói:
- Ngọn núi lửa kia ở đâu, vẽ ra đi!
Dã Đạt bộ lạc lập tức lui lại, còn chưa đợi được Lâm Lạc rời đi Cáp Khắc Nhĩ đã vọt tới phục lạy dưới chân của hắn thỉnh cầu Lâm Lạc lưu lại.
Tiếp qua một ngày, Đa Tháp bộ lạc liền phát binh đột kích, nếu như Lâm Lạc bỏ qua bộ lạc của bọn họ mà đi tìm Thần Huyết Thiết, như vậy Hỉ Mã bộ lạc chỉ sợ cũng không còn tồn tại.
Lâm Lạc nghĩ nghĩ, chỉ lên đỉnh đầu Cáp Khắc Nhĩ nói:
- Ta truyền cho ngươi một môn công pháp, bằng vào nó ngươi có thể đánh bại Hãn Mục Nhĩ, nam nhân mất đi vinh dự cần dựa vào hai tay của mình đòi trở về!
Thân thể Cáp Khắc Nhĩ run rẩy, trong đầu đột nhiên dũng mãnh tràn vào đại lượng tin tức, đây là một môn vũ kỹ, Lâm Lạc đã học được từ thật lâu trước kia. Tuy rằng cũng không tính là cao thâm, nhưng ở thế giới chỉ cậy mạnh như bây giờ, đây quả thật đủ làm thực lực của hắn tăng nhiều.
Lâm Lạc cùng Nam Nhược Hoa rời khỏi địa phương kia, hướng về hỏa sơn mà Dã Đạt bộ lạc đã nói xuất phát.
Mặc dù từ trong miệng hai người Tháp Mộc Lạp đó là một con đường phải tốn mất hai mươi năm thời gian mới đi tới, nhưng với tốc độ của Lâm Lạc cùng Nam Nhược Hoa, chỉ dùng hơn nửa ngày mà thôi.
Đó là một tòa hỏa sơn cực lớn, trên đỉnh núi sương khói lượn lờ, tầng mây tối đen gió thổi không tan, thường thường mặt đất liên tục phát ra tiếng chấn động mãnh liệt làm trong lòng người run sợ, luôn sẽ lo lắng núi lửa kia đột nhiên bùng nổ tuôn ra nham tương đem người cắn nuốt.
- Có người đã nhanh chân đến trước!
Nam Nhược Hoa nhắm mắt, vừa mở ra đột nhiên nói một câu.
- Ah?
Lâm Lạc khó hiểu hỏi.
- Người của tứ đại tộc từ nửa tháng trước đã tiến nhập nơi này!
Nam Nhược Hoa tiếp tục nói.
Nàng có được thời gian linh căn hiếm thấy trên thế gian, có thể ngược dòng nhìn về quá khứ. Lâm Lạc không hề hoài nghi đối với sự phán đoán của nàng, về phần tại sao người của tứ đại tộc lại đến đây, điều này thật đơn giản, bởi vì con đường đi thông Ngân Lân Hải bị hắn cùng Nam Nhược Hoa quét dọn, vô luận là thánh địa hay tứ đại tộc, tán tu Tinh Vương Đô đều có thể dễ dàng đi tới Ngân Lân Hải.
Mà hai người Lâm Lạc lãng phí thời gian dưới đáy biển rất lâu, nếu ngay từ đầu tứ đại gia tộc lựa chọn phương hướng chuẩn xác xuất phát, như vậy quả thật rất có khả năng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bọn họ có thể phát hiện Thần Huyết Thiết, với ánh mắt của nhóm người Nghiêm Phi Dương cũng không thể nào bỏ qua. Có lẽ bọn hắn tìm thời gian thật lâu mới phát hiện núi lửa tồn tại, có lẽ bọn họ tùy tiện hỏi thăm một chút liền đã biết, những điều này đều không trọng yếu. Quan trọng là…bọn hắn đã lấy được hay chưa!
Vô luận là tứ đại tộc, thánh địa hoặc là Âm Dương thánh giáo, Âm Thi Tông, Lâm Lạc hoàn toàn không có hảo cảm, nếu bị bọn hắn lấy được trước, hắn cũng không để ý ra tay cướp đoạt, người phản kháng…giết!
- Lâm huynh, không thể dĩ hòa vi quý sao?
Nam Nhược Hoa thấy được sát khí toát ra từ trong mắt Lâm Lạc, không khỏi thở dài.
- Vì sao phải để ý tính mạng của bọn họ?
Lâm Lạc hỏi lại, nữ nhân này đem mình xem thành chúa cứu thế hay là gì, phía trước đã ngăn cản cuộc chiến thiếu chút nữa đã bùng nổ giữa hắn cùng tứ đại tộc và thánh địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.