Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 697: Nhận nhau (1)




Bất quá, tựa như Nghiêm Thanh cấp cho hắn đủ thời gian đến chỉnh lý tâm tình, hai ngày này một mực không có tái xuất hiện, ngược lại là Thủy Doanh Tâm đảm đương hạ nhân, mỗi ngày đều đút cho hắn ăn.
Lần này hắn bị thương thật đúng là không nhẹ, trước miễn cưỡng đẩy lấy Vi Đan Hàn oanh kích một đường chạy như điên, cũng đã khiến hắn bị thương rất nặng. Về sau lại bị Thủy Doanh Tâm điên cuồng đánh một trận, cuối cùng một ánh "mắt" của Nghiêm Thanh kia tấn công lại hoạ vô đơn chí.
Mặc dù đan hạch toàn thân hắn còn chưa có vỡ vụn, nhưng trên mỗi cái đan hạch đều xuất hiện từng vết nứt, cũng không khá hơn chút nào!
Muốn đem đan hạch khép lại cũng không phải là lĩnh vực chi lực có thể làm được, cái này cần dùng linh dược tiến hành chậm rãi ôn dưỡng, cũng không phải chuyện tình một sớm một chiều. Nhưng hắn mỗi một triều mỗi một tịch đều phải cùng mụ điên Thủy Doanh Tâm này ở chung, thụ lấy nàng liên tục khiêu khích kích thích, có một loại bực bội gần như không chịu nổi.
- Xú nam nhân, ngươi nhảy nhót nói với sư phụ gì đó, nàng vậy mà hỏi ta có nguyện ý gả cho ngươi hay không!
Một ngày này, Thủy Doanh Tâm lần nữa xuất hiện ở trước mặt Lâm Lạc, dáng dấp hung dữ giống như muốn ăn thịt người.
- Mặc kệ ngươi!
Lâm Lạc căn bản không muốn cùng nàng nói chuyện, ở trong tư duy của mụ điên, nam nhân chính là u ác tính trên đời này, cần phải triệt để tiêu diệt, mỗi lần nhìn thấy hắn đều là người cặn bả, cầm thú một trận chào hỏi, lớn lên có đẹp thì như thế nào, hắn còn không muốn bị coi thường!
- Ta muốn giết ngươi!
Thủy Doanh Tâm giận dữ, thoáng cái liền nhảy lên giường, duỗi ra hai tay chính là bấm vào cổ của hắn. Tu vi của nàng vượt xa Lâm Lạc, đây là Lâm Lạc căn bản không được phép phản kháng, hai tay lập tức kẹp tại trên cổ họng Lâm Lạc.
Lâm Lạc chỉ cảm thấy hai tay của nàng nguyên vốn hẳn nên trắng nõn như ngọc, nhưng bây giờ giống như một cái kìm sắt, kẹp đến hắn không thể hô hấp! Cái không thể hô hấp này thật cũng không quan trọng, nhưng hai tay của nàng lại càng ngày càng dùng sức, trong hai mắt lại chớp động lên hung quang, tựa hồ đem ngược đãi ở sâu trong nội tâm của nàng muốn điều động lên hết!
Nữ nhân này điên khùng lên mà nói, nói không chừng thật đúng là làm ra được chuyện tình mưu tiền tài sát hại tính mệnh!
Lâm Lạc vội vàng phản kháng, hai tay bắt lấy cổ tay của đối phương muốn đẩy nàng ra, nhưng đại cảnh giới không khớp nhiều như vậy, cái này căn bản là châu chấu đá xe, không có khả năng phản kháng!
Mà mụ điên này còn cố ý khóa lại Linh vực cùng lực lượng của Lâm Lạc, sắc mặt Lâm Lạc rất nhanh liền trở nên đỏ bừng, đến mức tròng mắt muốn lòi ra! Mặc dù Linh cảnh cao thủ có thể một tháng không hô hấp, nhưng bởi vì tu vi bị chế trụ, hắn có thể sẽ được vinh dự là Linh cảnh cao thủ đầu tiên bị người bóp cổ ngạt thở tới chết!
- Ha ha ha, chỉ có chút thực lực ấy cũng muốn lấy ta, hôm nay bản thống lĩnh liền cho ngươi một cái giáo huấn trọn đời khó quên!
Thủy Doanh Tâm không khỏi hưng phấn, trên hai gò má hiện lên vẻ kiều diễm đỏ hây hây, đôi mắt đẹp chớp động lên quyến rũ yêu dị.
Nàng từng có một đoạn tao ngộ bi thảm, vô cùng thống hận nam nhân, mỗi lần đánh nam nhân trong lòng nàng sẽ vô cùng thống khoái. Nhưng bởi vì "xú nam nhân" khác đều là lập tức bị nàng phế bỏ tu vi ném đi ra bên ngoài làm nông dân, chuyên trồng hoa quả, bởi vậy nàng chưa từng có thử qua chuyện tình ngoài đánh ra.
Nhưng thân phận Lâm Lạc đặc thù, chính là con ruột của Nghiêm Thanh, nàng đối với Nghiêm Thanh tràn đầy cảm kích cùng tôn kính, tự nhiên không có khả năng giết đứa con nối dõi duy nhất này của sư phụ, giết đúng là không thể, nhưng có thể ngược đãi một trận.
Mặc kệ lý luận của nàng này là làm như thế nào, tóm lại khi nàng thi hành ngược đãi sẽ sinh ra khoái cảm khác thường, làm cho nàng vô cùng hưng phấn, toàn thân huyết dịch sôi trào, tựa hồ một bình chướng bình thường đang vây khốn nàng đang buông lỏng, thấy được một tia cơ hội đột phá!
Dưới hai tầng kích thích, toàn thân nàng không khỏi nóng lên, bộ ngực tựa hồ sung mãn căng lên muốn rách áo bung ra, mà hai hạt anh đào lại săn nổi lên, theo động tác của nàng đang ma sát quần áo, mang đến cho nàng khoái cảm càng mạnh.
Còn đối với cái phản ứng này, thì đôi chân của Thủy Doanh Tâm khít khao kẹp chặt lấy eo của Lâm Lạc! Cái này nhìn như hương diễm, nhưng điều kiện tiên quyết là nàng cũng không phải là Chủ Linh cảnh tuyệt thế cao thủ gì, đôi chân này kẹp chặt làm xương cốt Lâm Lạc rắc rắc rắc rung động, tựa hồ muốn hắn sinh sinh cắt thành hai đoạn!
Mụ chết bầm! Mụ điên!
Lâm Lạc cạy không ra hai tay của đối phương, chỉ có thể làm loạn khi tuyệt vọng, hai tay khua loạn một hồi túm được cái gì thì túm!
Sinh sôi!
Hai tay của hắn thò ra, vừa vặn một tả một hữu chộp được hai cái Ngọc Phong cao ngất của Thủy Doanh Tâm, vừa vặn một chưởng có thể túm!
Lần này, Thủy Doanh Tâm liền thảm!
Nàng bởi vì ngược đãi Lâm Lạc sinh ra khoái cảm kỳ lạ, nơi mẫn cảm của bộ ngực sữa đột nhiên bị chộp lấy, lập tức làm cho khoái cảm của nàng đạt đến đỉnh phong, liền mãnh liệt run lên, đôi chân gắt gao kẹp lấy Lâm Lạc, không ngừng run rẩy.
Giằng co được một hồi, nàng mới vô lực ngã trên lồng ngực của Lâm Lạc, trong đôi mắt đẹp một vùng mê ly, khóe miệng có chút nướt bọt, trên váy một đoàn vết ướt thật rõ ràng.
Nhưng mụ điên này rất nhanh liền ý thức được chuyện gì đã xảy ra, trên mặt hiện ra thô bạo vì thẹn quá hoá giận, chỉ là còn không có đợi nàng đứng thẳng lên, liền thấy Nghiêm Thanh đi đến!
- A…
Nghiêm Thanh lại càng hoảng sợ, thật không ngờ đồ đệ cùng nhi tử tiến triển nhanh như vậy, lập tức một hồi xấu hổ, vội vàng quay đầu bước đi.
- Ta muốn giết ngươi!
Thủy Doanh Tâm chỉ cảm thấy cái này là nhảy vào biển rộng cũng rửa không sạch, trong ánh mắt sát khí cuồng rực, đây là không tiếc ngọc thạch câu phần !
Lâm Lạc cảm thấy sát cơ lãnh khốc của nàng, biết lúc này nàng cũng không phải là đùa giỡn, vội vàng hét lớn:
- Nương, cứu mạng! Cứu mạng!
Bằng không, hắn thực sự sẽ chết! Cái này quá oan uổng!
- Lạc nhi, ngươi rốt cục chịu thừa nhận nương rồi!
Nghiêm Thanh phiêu nhiên bay vào, nhưng đối với Thủy Doanh Tâm đang cưỡi trên người Lâm Lạc xem như không thấy, chỉ là châu quang uyển chuyển mà nhìn xem Lâm Lạc, kích động vô cùng.
Máu mủ tình thâm, huống hồ nghiêm khắc mà nói mặc dù Nghiêm Thanh không có làm tròn trách nhiệm người mẹ, nhưng cũng không thể quá mức trách cứ nàng. Mà Lâm Lạc từ nhỏ mất song thân, muốn hắn cải chính nhận thức một nữ nhân khác làm mẫu thân cũng không phải quá khó khăn tiếp nhận, cái này vốn là sự thật.
Nhưng ở giữa dù sao vẫn có chút gì nói không rõ, khiến Lâm Lạc rất khó đem từ "mẹ" gọi ra, nhưng hiện tại thời khắc sống còn, hắn chỉ có thể gọi mẹ đến cứu mạng !
Thủy Doanh Tâm không khỏi xấu hổ, sư phụ ở bên cạnh, nàng tự nhiên không có khả năng lại hạ sát thủ, hơn nữa điệu bộ cưỡi trên người Lâm Lạc này không khỏi thật là làm cho người ta cảm thấy ám muội, nào còn có tâm hướng Nghiêm Thanh giải thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.