Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 647: La chiêm hà (3)




Nếu như đổi thành thế hệ tâm chí kiên nghị nói không chừng còn có thể dùng ý chí bản thân chống cự cảm giác vô lực như vậy, nhưng này là võ trung Thánh giả chân chính, trời sinh cuồng nhân chiến đấu, cũng không phải khối phế liệu như này La Chiêm Hà!
Vì vậy, khối phế liệu này cũng chỉ có thể mặc kệ Lâm Lạc oanh đến đầu rơi máu chảy, khuôn mặt không biết bị oanh nát bao nhiêu lần!
Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp!
Muốn sử dụng ba thức kỹ pháp của Chiến Thiên Quyết, phải dùng Chiến Thiên Quyết làm hạch tâm, nhưng một người lực lượng có hạn, Lâm Lạc cũng không có thể vô hưu vô chỉ một mực vung quyền xuống, thời điểm kiệt lực kia chính là vô cùng nguy hiểm!
La Chiêm Hà cũng nghĩ đến điểm này, lập tức phát ra âm hiểm cười "cạc cạc cạc"! Hắn là nhẫn nhịn một bụng khí, chỉ cần Lâm Lạc kiệt lực, hắn nhất định sẽ làm cho Lâm Lạc biết rõ cái gì gọi là sống không bằng chết!
- Mấy người các ngươi toàn lực lĩnh ngộ, nếu có thể đột phá, liền đem hắn cuốn vào lôi kiếp đánh chết hắn!
Lâm Lạc dùng thần thức hướng mấy người miền núi Huyễn Linh cảnh đỉnh phong còn thừa trên ngọn núi nói ra.
Nếu có Tử đỉnh phòng ngự, vậy tuy Lâm Lạc giết không chết La Chiêm Hà, nhưng đối phương cũng đừng nghĩ đến giết hắn. Nhưng trước mắt Tử đỉnh không thể động, Lâm Lạc nhất định phải nghĩ những biện pháp khác!
Mấy người Mã Đa Lan tuy hận không thể đem La Chiêm Hà ăn sống nuốt tươi, nhưng bọn hắn trải qua thảm bại trước kia cũng biết mình không phải là đối thủ, chỉ có đi đột phá! Vốn là đột phá cũng không phải là muốn có thể thực hiện, nhưng hiện tại Thần Thạch đang phát ra đại đạo thiện xướng, đối với bọn họ những người một mực ăn lấy linh thảo này mà nói, trên lực lượng tích súc sớm đã đủ rồi, chênh lệch chỉ là lĩnh ngộ mà thôi!
Bọn hắn nhao nhao khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục lĩnh ngộ lấy thiên địa đại đạo, tranh thủ mau chóng đột phá! Chỉ cần tái tiến một bước, dù cho không thể chuyển bại thành thắng, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình, không để cho người còn sống sót bị tàn sát!
Lâm Lạc thét dài liên tục, hắn phải tranh thủ thời gian, thẳng đến bọn người Mã Đa Lan đột phá, đưa tới lôi kiếp!
Đỉnh núi đại chiến tự nhiên đưa tới người trong sơn cốc chú ý, những phụ nữ và trẻ em kia cũng bất chấp quy củ, nhao nhao lao lên núi, chứng kiến tất cả đều là mảnh thi thể, chỉ vẹn vẹn có số ít mấy người còn sống!
Các nàng vừa sợ vừa giận vừa thương xót, chứng kiến Lâm Lạc đang cuồng đánh một lão giả lạ lẫm, nhưng lại như thế nào cũng đánh không chết hắn, tự nhiên lập tức minh bạch ai là đao phủ, nhao nhao hướng La Chiêm Hà vọt tới.
- Lui ra, các ngươi không phải đối thủ!
Lâm Lạc quát to, hắn phải không ngừng mà ra quyền, không thể cho La Chiêm Hà có cơ hội phản công, nếu không dùng năng lực phòng ngự hiện tại của hắn tám chín phần mười là một kích bị vết thương nhẹ.
Mặc dù chỉ là vết thương nhẹ, nhưng đối với Lâm Lạc muốn kéo dài thời gian mà nói, dù cho vết thương nhẹ cũng sẽ ảnh hưởng thời gian hắn kiên trì.
Nhưng ở dưới buồn giận, lại có mấy người có thể nghe hắn nói, những phu nhân này còn không có cận thân đã bị lĩnh vực của La Chiêm Hà bốc cháy lên, kêu thảm hóa thành tro tẫn! Đã có giáo huấn máu chảy đầm đìa, những phu nhân khác mới không cam lòng lui qua một bên, nhìn xem Lâm Lạc đánh La Chiêm Hà.
Tô Mị, Ninh Kiều Nguyệt, Hạ Mộng Như cũng không cần phải chăm sóc, chứng kiến Lâm Lạc đè nặng La Chiêm Hà đánh, đều là yên lòng. Nhưng sắc mặt Lăng Kinh Hồng, Lữ Nguyệt Đồng lại trở nên phi thường nghiêm túc, các nàng tự nhiên biết rõ, Lâm Lạc chỉ là biểu hiện ra chiếm hết cả thượng phong, nhưng trên thực tế lại thời khắc ở vào bên bờ sinh tử, chỉ cần để cho La Chiêm Hà trì hoãn qua một tia, vậy thì sẽ đến phiên Lâm Lạc bị đánh rồi!
Chỉ có Đường Điềm không cho là đúng, một bên xuất ra hạt dưa bắt đầu ăn, một bên thay Lâm Lạc phất cờ hò reo, tựa hồ đối với tình thế không có mảy may hiểu rõ.
- Lui ra phía sau! Toàn bộ lui ra phía sau!
Lâm Lạc quát to.
Hắn hiện tại hi vọng là bọn người Mã Đa Lan có thể kịp thời đột phá, đưa tới lôi kiếp đánh chết La Chiêm Hà, nhưng hiện tại ở chung quanh người nhiều như vậy, nếu đưa tới lôi kiếp mà nói, cái kia sẽ liên quan đến vô số người!
Hắn dùng thần thức truyền âm cùng Lăng Kinh Hồng câu thông, làm cho nàng đem tất cả mọi người đưa đến chân núi, dù sao các nàng cũng chỉ có thể nhìn giương mắt nhìn.
Tuy Lăng Kinh Hồng không cam lòng, nhưng ở chỗ này xác thực không giúp được Lâm Lạc, hơn nữa một khi lôi kiếp đến, bọn người Tô Mị, Ninh Kiều Nguyệt vẫn là Không Linh cảnh, sao có thể chống cự được lôi kiếp Huyền Linh cảnh!
Giải quyết buồn phiền ở nhà, Lâm Lạc cũng phát hung ác, dốc sức liều mạng đánh La Chiêm Hà một trận!
Một ngày một đêm!
Trước đó La Chiêm Hà tuyệt không khả năng nghĩ đến, có một ngày mình sẽ bị một võ giả Huyễn Linh cảnh đánh một ngày một đêm! Hắn sớm phát điên rồi, hơn nữa không ngừng chữa trị bản thân, đối với hắn mà nói cũng là một cái phụ tải không nhỏ!
Nếu chỉ là đơn giản khép lại thương thế, cái kia chỉ là chuyện giữa nhất niệm. Nhưng bởi vì loại lĩnh vực khác thường tồn tại, hắn trước phải khu trục lĩnh vực chi lực mà Lâm Lạc lưu lại mới có thể tiến hành trị liệu.
Hết lần này tới lần khác lĩnh vực củaLâm Lạc lại là Ngũ Hành tiểu thế giới, Ngũ Hành tương sinh, uy lực vô cùng lớn, dùng thực lực cao hơn nhất giai của hắn cũng có loại cảm giác khó giải quyết. Lần một lần hai còn không sao cả, nhưng một trăm lần, một ngàn lần thì sao?
Lực lượng của Lâm Lạc đã sớm tiêu hao, nhưng La Chiêm Hà cũng không thấy được tốt hơn chỗ nào, một đôi mắt vốn là sáng ngời cũng lộ ra thật sâu mỏi mệt!
Nhưng mà, người bị đánh mệt mỏi, người đánh lại càng mệt mỏi!
Dù cho hiện tại sáu hệ công pháp toàn bộ đạt đến Huyễn Linh cảnh, nhưng mà không đủ ủng hộ Lâm Lạc dùng tới Chiến Thiên Quyết quá lâu, cái này vốn là đem lực lượng trong cơ thể võ giả dùng tốc độ nhanh nhất phát tiết đi ra, chỉ là bốn canh giờ kỳ thật Lâm Lạc cũng đã kiệt lực.
Có thể chèo chống một ngày một đêm, một mặt là bởi vì ý chí của hắn ương ngạnh, một phương diện khác cũng là vì trước đó vài ngày luyện ra rất nhiều đan dược.
Tuy Lữ Nguyệt Đồng là Đan sư gà mờ, chỉ biết luyện chế một ít đan dược bổ sung linh lực, nhưng hết lần này tới lần khác vào lúc đó phái lên công dụng!
Kỳ thật loại đan dược này dị thường trân quý, giống như là bảo vệ tánh mạng! Nhưng ai bảo trong sơn cốc này dược liệu nhiều a, khắp sơn cốc như là rau cải trắng, Lâm Lạc ít nhất luyện trên trăm khỏa.
Chính là bởi vì như thế, hắn có thể một mực giữ vững được xuống.
Nhưng mà, đây cũng là cực hạn của Lâm Lạc, đan dược đều ăn hết sạch rồi!
- Cạc cạc cạc, tiểu bối, ngươi đánh đủ chưa?
La Chiêm Hà mặt cũng bị mất, tự nhiên sớm không biết xấu hổ. Bị đánh một ngày một đêm này, trong lòng của hắn nghĩ đến chỉ có một việc, cái kia chính là tra tấn Lâm Lạc như thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.