Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 59: Bò lên thi cốt (1)




Hai phương diện đạt thành hiệp nghị, một hồi đại chiến tạm thời không có bộc phát, về phần kẻ thứ ba duy nhất, Lâm Lạc hoàn toàn không ai đếm xỉa. Bọn người Triệu Ngọc Nhụy xem Lâm Lạc là tù nhân, mà phương diện sa đạo lại cho rằng Lâm Lạc là người bên Triệu Ngọc Nhụy, làm cho hắn không có hấp dẫn đến nửa điểm lực chú ý.
- Như thế không sai, hòa khí phát tài!
Lâm Lạc không khỏi âm thầm cười, làm Cương Khí Cảnh cường giả, hắn một cái tát có thể chụp chết tất cả mọi người nơi này a!
Sau hai miếng kim chúc đại môn, là một thông đạo do đá xanh trải thành. Thông đạo rất dài, độ rộng khoảng một trượng tả hữu, độ cao cũng có hơn bảy xích, trên vách tường hai bên khảm nạm trước vô số hạt châu chớp động lên ánh sáng nhàn nhạt, tuy độ sáng không phải rất mạnh, nhưng cũng đủ làm cho mắt người nhìn vật.
Rất khó tưởng tượng, ở bên trong một mảnh hoang mạc như vậy, rõ ràng sẽ có tồn tại như thế kia! Lúc trước người xây hạ nơi này thật là đại thủ bút!
Nhưng càng là như thế, mọi người lại càng kích động, cái này nói rõ đồ trong bảo tàng tất nhiên cực kỳ trân quý.
Cũng không biết là ai động trước, một đám người phía sau tiếp trước xông ào vào đại môn, tiến nhập trong thông đạo thật dài. Lâm Lạc hơi do dự một chút, cũng lẫn trong đám người đi vào.
Chi… bùm!
Khi tất cả mọi người đi vào, hai miếng kim chúc đại môn rõ ràng tự động đóng lại, phát ra tiếng oanh minh cự đại.
- Cửa như thế nào sẽ tự mình đóng lại?
Tất cả mọi người là trong nội tâm cả kinh, lẫn nhau nhìn xem, muốn xác định là không phải bị ai động tay chân.
Bạch Đông Hòe đi đến bên cạnh đại môn, hai tay đặt lên trên cửa, đột nhiên quát lên một tiếng lớn, dùng sức đẩy ra, nhưng mặc hắn trán nổi gân xanh, hai miếng đại môn lại lù lù bất động, giống như bị nước thép đúc thành một khối.
Đám sa đạo còn lại (*đạo tặc ở sa mạc) cũng giật mình, phải biết rằng Bạch Đông Hòe chính là Hậu Thiên cửu tầng đỉnh phong, rõ ràng không có thể đẩy ra hai miếng cửa sắt! Nếu không phá được cửa ra mà nói, vậy cho dù trong này có tài phú phú khả địch quốc, linh dược trường sinh bất tử thì như thế nào, bọn họ còn không phải bị vây hãm chết ở đây sao?
Tất cả sa đạo đều vọt tới bên cạnh cửa, ra sức đẩy mạnh. Nhưng cửa sắt lúc trước rất dễ dàng mở ra, hôm nay lại như thành một tòa núi cao, trầm trọng đến căn bản không thôi động được một tia!
Lúc này người hai nhà Triệu, Chu cũng ý thức được không ổn, đều gia nhập hàng ngũ đẩy cửa, nhưng hết thảy đều là uổng phí.
Chỉ có Triệu Ngọc Nhụy không quay đầu lại, mà là hướng tiền phương đi vài bước. Lâm Lạc không khỏi gật đầu, cũng đi thẳng về phía trước, hai người đồng thời đứng ở phía trước một vách tường.
- Móa nó, nhanh cửa mở ra cho lão tử, nếu không hiện tại lão tử tiêu diệt các ngươi!
Bạch Đông Hòe đằng đằng sát khí, thủ hạ của hắn cũng đều giương cung bạt kiếm, lộ ra vẻ dữ tợn.
Triệu Tam Lưỡng cười khổ một tiếng nói:
- Chúng ta cũng là mò mẫm mà đến, căn bản không biết sẽ xuất hiện tình huống như vậy!
- Nói bậy, nhanh đem phương pháp mở cửa nói ra!
Sa đạo căn bản không nghe giải thích, đều hét lớn lên.
- Các ngươi trước dừng lại!
Cách đó không xa Triệu Ngọc Nhụy cất giọng nói:
- Đều tới nhìn xem cái này!
Hai sóng người lẫn nhau nhìn hầm hầm, đều là hết sức cẩn thận đi về phía Triệu Ngọc Nhụy, trên một vách tường thấy được vài chữ Long Phi Phượng Vũ.
- Hiện tại mọi người minh bạch chúng ta ở vào tình huống nào rồi chứ?
Triệu Ngọc Nhụy ôn nhu nói.
- Hắn móa nó, lão tử không biết chữ!
Nhưng Bạch Đông Hòe lại hổn hển mắng lên.
Lập tức có mấy người nhịn không được bật cười lên, trong sa đạo ngược lại có hơn phân nửa người biết chữ, vội vàng giải thích cho Bạch Đông Hòe chữ ghi trên thạch bích.
Đây là một người tự xưng là "Ngô Bạch Thạch" lưu lại, nơi này là phần mộ của hắn, cũng có lưu lại tinh hoa cùng bảo vật thành tựu cả đời của hắn, lưu cho người thông qua hắn khảo nghiệm. Đại môn đã đóng chết, trừ khi thông qua khảo nghiệm, mới có thể từ bên kia rời đi mà thôi, nếu không thì chờ hơn trăm năm trở lên, hai miếng đại môn kia mới có thể mở ra lần nữa.
Tất cả mọi người là trong nội tâm đã hỉ lại có điểm lo sợ bất an, vị Ngô Bạch Thạch này hiển nhiên là vị đại năng cường giả, lưu lại bảo vật tự nhiên không giống bình thường! Nhưng mà, cái gọi là "thông qua khảo nghiệm", cái này tất nhiên là nguy hiểm nặng nề, khả năng ở trong quá trình này mọi người sẽ tử thương vô số!
Nhưng hiện tại đã không có đường lui, đại môn bị phong kín, phải hơn trăm năm mới có thể một lần nữa mở ra, đến lúc đó bọn họ sớm hóa thành một nắm hoàng thổ !
- Chúng ta chỉ có thể đi tới!
- Lão tử đi trong đao, trong kiếm, tràng diện nguy hiểm gì chưa từng gặp qua, sợ cái gì!
- Đi!
Tất cả mọi người động viên cho mình, sau khi một phen hét lớn rống to phát tiết sợ hãi trong lòng, lúc này mới bắt đầu đi ra.
Lâm Lạc có Cấm Tự trong tay, muốn phá vỡ cửa sắt hẳn không phải là việc khó gì, nhưng đã gia nhập Bảo Sơn lại há có thể tay không phản hồi, bởi vậy hắn thủy chung không có lên tiếng, chỉ là yên lặng lẫn trong đám người đi tới.
Đi đại khái một nén hương thời gian, thông đạo cuối cùng đã tới đầu, phía trước xuất hiện một cánh cửa, phía trên lối vào viết bốn chữ: "Dũng cảm tiến tới".
Trong đó ảm đạm vô quang, căn bản thấy không rõ sâu đậm bao nhiêu, lại có đồ vật gì đó, tất cả mọi người là hai mặt nhìn nhau, bởi vì tình huống không rõ, ai cũng không dám đi vào.
Nhưng vào lúc này, Lâm Lạc hai tay chắp sau lưng, vững vàng cất bước đi vào.
- Tiểu tử này thật đúng là trẻ con lỗ mãng, không biết sâu cạn cũng dám đi vào bên trong!
- Bất quá cũng tốt, để cho hắn xung phong đi dò xét!
Lối vào còn có thể mượn ánh sáng yếu ớt bên ngoài nhìn tới, Lâm Lạc tìm được một cây đuốc, còn có một khối đá lửa, cư nhiên còn có thể sử dụng, tạp tạp vài cái liền đốt cây đuốc lên.
Đây cũng là một cái thông lộ, chỉ là ánh sáng của cây đuốc cũng không thể chiếu được quá xa, không cách nào xem tình huống rõ ràng.
Người ở phía ngoài cuối cùng kềm nén không được, sợ nơi này có bảo vật, đều vọt lên tiến đến. Ở nơi cửa còn có vài cây đuốc, sau khi từng cái bị điểm sáng, ánh sáng lập tức mãnh liệt hơn rất nhiều.
Hắc ám, đối với nhân loại có bẩm sinh bị đè nén, bầu không khí thoáng cái trở nên an tĩnh lại, không có người mở miệng nói chuyện.
Lâm Lạc con nhớ kỹ bốn chữ "Dũng cảm tiến tới" ở lối vào, không chút do dự đi về phía trước. Vị Ngô Bạch Thạch kia cư nhiên muốn tìm người kế tục, bốn chữ "Dũng cảm tiến tới" này chính là nhắc nhở khảo nghiệm, một người đã chết sẽ không ghi loạn để tìm vui.
Những người khác cũng đi theo thân ảnh của Lâm Lạc, đều đuổi theo, sợ rớt lại phía sau nửa bước sẽ bị người đoạt cơ duyên của mình!
Tạp!
Thanh âm thanh thúy ở trong thông đạo vang lên, quanh quẩn ở trong lòng mỗi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.