Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 289: Tạm lui




Ads Nếu có thể đoạt cơ duyên của Lâm Lạc, kết hợp Âm Thi Tông truyền thừa, tốc độ tiến cảnh của Tề Thiên hắn càng thêm nghịch thiên!
Tô Mị đoạt bước mà ra, chắn ở trước người Lâm Lạc, dùng thái độ càng thêm ngạo mạn nói:
- Ngươi vật gì đó nửa người nửa quỷ chán ghét, xách giày cho chúng ta cũng ngại mất mặt, còn muốn thu nhận đồ đệ?
Tề Thiên cười lạnh, dùng thân thế cùng kiêu ngạo của hắn, tự nhiên sẽ không cùng một nữ tử tranh luận, người không phục trực tiếp một chưởng chụp chết, không nên nói nhảm nhiều như vậy! Bất quá, ánh mắt của hắn ở trên cổ Tô Mị xoay chuyển, đột nhiên con ngươi xiết chặt, hừ nhẹ nói:
- Linh khí!
Lâm Lạc đã không chỉ một lần nghe được hai chữ linh khí, lúc trước Ám Huyết Ma Quân chính là kinh hô một tiếng linh khí, sau đó sẽ không có câu sau ! Nhưng Tề Thiên tựa hồ so sánh với Ám Huyết Ma Quân còn muốn có kiến thức hơn, rõ ràng sớm nhận ra trên cổ Tô Mị có linh khí, không mạo muội ra tay, bằng không mà nói, hắn hiện tại sẽ cùng Ám Huyết Ma Quân đồng dạng không có sau đó .
Bốn phía, giết chóc đang tiến hành hừng hực khí thế, sau khi tu luyện công pháp Âm Thi Tông, võ giả tựa hồ trở nên đặc biệt thị sát, những Thái Thượng Trưởng lão đã từng là Lão tổ của Bách Phong Tông kia chẳng những cùng Lão tổ khác giao chiến, còn không thèm để ý chút nào đem chiến hỏa tùy ý tàn sát đệ tử Bách Phong Tông.
Tề Thiên nhìn lại, có chút do dự một lúc, cũng không có tiến hành ngăn cản.
Trong suy nghĩ của hắn, tự nhiên là muốn nhét tất cả võ giả Bách Phong Tông vào Thiên Minh của hắn, lại dùng dân chúng Huyết Dương quốc làm huyết thực, bồi dưỡng được một đoàn cao thủ, vì hắn đặt nền móng càn quét thiên hạ.
Nhưng đại khai sát giới cũng tốt, chí ít khuất phục một đống lớn người, dù sao ai có thể không sợ hãi tử vong? Đặc biệt cao thủ, có được hai trăm, ba trăm thậm chí năm sáu trăm năm thọ nguyên, có thể còn sống ai nguyện ý chết!
Thanh âm đầu hàng liên tiếp vang lên, càng ngày càng nhiều đệ tử Bách Phong Tông quỵ trên mặt đất, hướng Thiên Minh biểu thị thuần phục công khai.
Không phục như cũ lọt vào tàn sát, nhưng sóng triều phản kháng đã càng ngày càng yếu ớt .
- Sư phụ
Lâm Nguyệt Lộ đột nhiên kinh hô một tiếng, chỉ vào phía trước nói.
- Tiểu Lạc tử, đó là sư phụ ta, nhanh cứu bà ấy!
Một mỹ phụ nhìn về phía trên hơn 40 tuổi đang gặp hai võ giả Minh Dương Cảnh công kích, tình hình tràn đầy nguy cơ, trong Thiên Minh đương nhiên không chỉ là Thông Minh Cảnh cường giả, còn có đại lượng Giác Vi, Minh Dương võ giả.
Lâm Lạc thả người nhảy ra, song quyền hợp lại, bùm, bùm hai cái, đem hai người kia oanh bay, cứu mỹ phụ này, che chở nàng lui trở về.
Tề Thiên chỉ là chắp hai tay sau lưng, đối với cái này cũng không có ngăn cản, mà hai người Thiên Minh kia chứng kiến Tề Thiên đang đứng ở bên cạnh, đều là khom người thi lễ một cái, hướng địa phương khác giết qua.
Mỹ phụ này chính là sư phụ củaLâm Nguyệt Lộ Quan Kỳ Anh, tuổi chỉ hơn hai trăm, có được tu vi Minh Dương nhị trọng thiên, được xưng tụng là người có thiên phú kiệt xuất, nhưng cùng loại người như Lâm Lạc, Tề Thiên có được cơ duyên nghịch thiên thì không cách nào so sánh!
Không đề cập tới Lâm Nguyệt Lộ cùng Quan Kỳ Anh lặng lẽ nói chuyện, mục quang của Tề Thiên thủy chung dừng lại ở trên người Tô Mị, thẳng qua thật lâu sau mới nói:
- Ngươi là người Thần quốc?
Hắn ngược lại thông minh, biết rõ cho dù là người Thượng Nguyên quốc cũng không có nội tình như vậy, chỉ có thể xuất từ thế gia Thần quốc.
Con ngươi hắn xiết chặt, chìa tay vẫy vẫy, lập tức liền có ba Minh Dương Cảnh cao thủ bay vọt tới.
- Giết nàng!
Tề Thiên chỉ Tô Mị.
Ba cao thủ Minh Dương Cảnh căn bản không chút do dự, lập tức hướng Tô Mị giết đi qua.
Cấm khí có hạn chế số lần sử dụng, phái thêm vài pháo hôi đến hao hết uy năng cấm khí, tự nhiên không đủ gây sợ !
Lâm Lạc sao có thể cho hắn thực hiện được, lập tức kéo dài qua một bước ngăn cản, nhưng hắn vừa động, Tề Thiên cũng xuất thủ, năm ngón tay giơ lên, đem Lâm Lạc ngạnh sanh đánh trở về tại chỗ.
Phốc!
Lâm Lạc bị lực lượng cường đại phản chấn, lập tức một ngụm máu tươi phun tới.
Hắn không cách nào bảo hộ Tô Mị, ba cao thủ Minh Dương Cảnh tự nhiên không bị ngăn trở chút nào giết đến trước mặt Tô Mị, nhưng Tô Mị lại tế ra một mũi tên lục sắc, trong Lục Ảnh chớp động, ba cao thủ Minh Dương Cảnh đều bị ngạnh sanh xuyên thủng!
Chỗ thủng kia là vị trí đan điền, nếu như ba người kia luyện thành thân thể Âm Thi, như vậy Thi hạch vừa hủy tự nhiên chết ngay lập tức, nếu như không có luyện thành, như vậy đan hạch vừa hủy, đồng dạng sẽ mất đi chiến lực!
Bùm! Bùm! Bùm.
Ba người này đồng thời thân thể bạo liệt, hóa thành huyết nhục đầy trời!
Tề Thiên không đau lòng chút nào, vẫy vẫy tay, lại là ba cao thủ Minh Dương Cảnh hiện ra ở phía sau của hắn:
- Giết nàng!
Hắn như cũ lạnh lùng nói ra, đúng là muốn dùng nhân mạng đem cấm khí của Tô Mị hao tổn toàn bộ không còn.
Lâm Lạc hừ lạnh một tiếng, thân hình lóe lên nhảy đến sau lưng Tô Mị, chiến ý chi quyền bay lên, đối với ba người kia chính là hung hăng oanh kích đi qua.
Nếu Tề Thiên ra tay, liền sẽ công kích được Tô Mị, do đó kịch phát linh khí oai trên người nàng, đưa hắn diệt sát! Còn nếu hắn không ra tay, Lâm Lạc có thể thoải mái trấn giết ba cao thủ Minh Dương Cảnh!
Oanh!
Tề Thiên cuối cùng không có ra tay, chiến ý chi quyền oanh xuống, dùng chiến lực lúc này của Lâm Lạc có thể so với Giác Vi Cảnh Đại Viên Mãn, một quyền này xuống dưới, ba võ giả Minh Dương Cảnh lập tức bị oanh thành thịt nát!
- Chúng ta đi!
Thần sắc Tô Mị nghiêm nghị.
Lâm Lạc gật đầu, quyền chủ động chiến đấu nắm giữ ở trong tay Tề Thiên, nếu như hắn không ra tay, cho dù là Tô Mị cũng không làm gì được hắn! Mà mấy người bọn họ chỉ cần hơi không cẩn thận, tiếp theo sẽ bị Tề Thiên tùy thời diệt sát, cục diện này quá bị động !
Nhất định phải đợi Tô gia phái cao thủ đến, mới có thể bắt đầu phản công!
Năm người tụ lại, đều là cẩn thận xoay người, lui về hướng ngoài núi. Mà Tề Thiên thì một mực hai tay bắt chéo sau lưng, không lo không vội theo sát ở phía sau bọn họ, cho năm người áp lực lớn lao.
Kỳ thật, hắn có thể xuất động cường giả Thông Minh Cảnh, Lâm Lạc cũng chỉ có thể giương mắt nhìn! Bất quá, Tề Thiên cũng không có mấy thủ hạ như vậy, mà lúc này lại là thời khắc Thiên Minh quật khởi, hao tổn như vậy hắn cũng chịu không nổi!
Bởi vậy, mãi cho đến vùng núi bên ngoài, Tề Thiên cũng không có triệu người đi tới, nhưng ở thời điểm năm người Lâm Lạc cho là hắn sẽ không ra tay, Tề Thiên lại đột nhiên một chưởng đánh ra, hóa thành một bàn tay trấn thiên khổng lồ, hướng về năm người đè ép đi qua.
- Tạch!
Kim quang ở cổ của Tô Mị lóe lên, một Thần Long nhanh chóng diễn hóa, một móng vuốt đập tản bàn tay của Tề Thiên, sau đó nhanh chóng đánh về phía hắn.
Thần Long rống giận, hướng về Tề Thiên cuồn cuộn mà đi!
Ông!
Đúng lúc Thần Long tập đến, trên người Tề Thiên đột nhiên tuôn ra một đoàn hắc vụ, nhanh chóng bao quanh lấy hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.