Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 128: Đột phá Thanh Huyền




Đại lão tam đại gia tộc khác đều lộ ra một vòng hung quang, đối với Lâm Lạc càng thêm kiêng kị, nếu như không phải không nghĩ cùng Lâm gia toàn diện trở mặt, đều có xúc động tiến lên một chưởng đánh chết Lâm Lạc!
- Bất quá, Thanh Huyền cảnh cũng không phải là dễ trùng kích như vậy! Một khi thất bại, tất sẽ thân chịu trọng thương, đến lúc đó tiến vào thượng cổ di tích chẳng khác gì là tự tìm đường chết!
Những đại lão này đều là trong nội tâm thầm nghĩ.
Về phần Lâm Lạc có thể bởi vậy buông tha cho hay không, bọn hắn vốn không có suy nghĩ qua! Thượng cổ di tích đối với mỗi người mà nói đều là kỳ ngộ cực lớn, tuy dùng niên kỷ của Lâm Lạc bỏ qua lần này, vẫn có một lần cơ hội, nhưng đây chính là mười năm sau rồi!
Lâm Lạc tuyệt không khả năng lựa chọn buông tha!
Nghĩ tới đây, những đại lão này đều lộ ra cười lạnh.
...
Từ Hậu Thiên cảnh muốn đạt tới Tiên Thiên cảnh, chẳng những cần lực lượng tích lũy, còn phải đối với thiên địa tự nhiên có đầy đủ lĩnh ngộ, mới có thể điều động thiên địa linh lực cho mình dùng, phát huy ra lực lượng gấp trăm lần tại Hậu Thiên võ giả.
Mà từ Tiên Thiên đến Thanh Huyền cảnh, tức thì cần lực lượng tích góp, chỉ có điều cần tích lũy vô cùng, vô cùng lớn, ít nhất là mười mấy lần từ Tiên Thiên cửu trọng thiên đến Tiên Thiên thập trọng thiên! Mà đúng là cái này, đem chín thành võ giả vây ở Tiên Thiên Đại viên mãn cảnh, dù cho đến lúc thọ nguyên khô kiệt cũng không có thể tích súc đủ lực lượng, không thể không ôm hận mà chết!
Ở lý luận, Thanh Huyền cảnh hoàn toàn có thể xưng là Tiên Thiên thập ngũ trọng thiên hoặc là Tiên Thiên nhị thập trọng thiên!
Đối với người khác mà nói, muốn hoàn thành tích lũy như vậy, không có đan dược trợ giúp thì cần rất nhiều năm khổ tu! Nhưng đối với Lâm Lạc mà nói, điều này thật sự là rất đơn giản, Hỗn Độn Dung Lô ra, chỉ cần có Ngũ hành tinh hoa sung túc cho hắn luyện hóa, cái kia tự nhiên là nước chảy thành sông, không hề có áp lực!
Một lần, hai lần, ba lượt...
Mặc dù đang lần lượt thất bại, nhưng lực lượng súc tích trong cơ thể Lâm Lạc cũng đang không ngừng gia tăng! Bất quá, Lâm Lạc cũng không dám một lần súc tích lực lượng nhiều lắm, bởi vì hắn đã đạt đến cực hạn của Tiên Thiên cấp, lực lượng súc tích quá nhiều sẽ làm hắn sinh sôi bạo liệt, chỉ có thể chậm rãi gia tăng.
Ô...ô...ô...n...g!
Đúng lúc này, trung ương sơn cốc đột nhiên xuất hiện một quang điểm sáng ngời, sau đó nhanh chóng khuếch trương, biến thành một cánh cổng ánh sáng màu đen, cao chừng mười trượng, rộng ba trượng, làm cho người ta không tự chủ được tâm sinh kính sợ.
- Di tích đại môn mở ra rồi!
Dù cho rất nhiều người chưa từng tiến vào qua di tích, nhưng chứng kiến cánh cổng ánh sáng này, cũng lập tức minh bạch qua!
Lâm Lạc cũng là thét dài một tiếng, thân thể ngồi xếp bằng đột nhiên nhảy dựng lên, khí thế cả người đột nhiên tăng lên một mảng lớn!
Thanh Huyền nhất trọng thiên!
Tất cả mọi người đều hoảng sợ, Tôn, Ngô, Mộ Dung Tam Gia đại lão đều là mắt lộ ra hung quang, nghĩ có nên liều lĩnh đánh chết Lâm Lạc hay không! Lúc trước tuy bọn hắn đều chế định kế hoạch đánh chết Lâm Lạc, nhưng hiện tại Lâm Lạc đột phá Thanh Huyền cảnh, lập tức để cho kế hoạch của bọn hắn tất cả đều sanh non!
Một Thanh Huyền nhất trọng thiên cao thủ đủ để lật tay tầm đó tiêu diệt mười võ giả Tiên Thiên Đại viên mãn, cái này là tuyệt đối nghiền ép!
Mà nói đến pháp khí mà nói, Trảm Nguyệt kiếm của Lâm Lạc là Tam phẩm, tất cả người trẻ tuổi ở đây dù cho tụ đến cùng một chỗ cũng khó có khả năng là đối thủ của Lâm Lạc!
Lâm Đa Lộc, Lâm Sương Hoa cùng Lâm Viễn Quang đều là lão hồ ly, làm sao nhìn không ra sát cơ của những người kia! Lâm Đa Lộc lập tức trầm giọng nói:
- Lâm Lạc, di tích đại môn đã mở ra, còn không mau mau đi vào!
Hắn lấy tay bắt lấy bả vai Lâm Lạc, mạnh mà ném một cái, thân thể Lâm Lạc bỗng nhiên như mũi tên, thoáng một phát chui vào bên trong cánh cổng ánh sáng!
Đại lão Tam đại gia tộc khác cũng còn đang do dự, phản ứng tự nhiên chậm nửa nhịp, căn bản không kịp ra tay, thân ảnh Lâm Lạc dĩ nhiên biến mất! Những người bọn hắn hai mặt nhìn nhau, đều khẽ gật đầu, nếu như lúc này giết không được Lâm Lạc, vậy thử trông coi, nếu Lâm Lạc có mệnh từ trong di tích còn sống đi ra, vậy liền hạ sát thủ, không có khả năng một lần nữa cho hắn không gian phát triển!
Yêu nghiệt như vậy, phải chết!
Bọn hắn phất phất tay, những người trẻ tuổi khác cũng nhất nhất tiến nhập cánh cổng ánh sáng.
Mười năm thí luyện, chính thức mở ra!
...
CHÍU...U...U!
Lâm Lạc xuyên qua cánh cổng ánh sáng, chỉ thấy cảnh vật trước mắt lập tức thay đổi, hắn xuất hiện ở bên trong một đấu võ trường thật lớn, phạm vi chừng trăm trượng, ở hai đầu đông, tây có một cái cực lớn cửa sắt, mà bốn phía là tường cao tới hai mươi trượng, đem hắn gắt gao giam ở trong đó.
Tuy hắn đạt đến Thanh Huyền cảnh, nhưng còn không có năng lực nhảy lên độ cao hai mươi trượng!
- Như thế nào ta sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Lâm Lạc có chút bối rối.
- Tối hôm qua Đại trưởng lão tự mình hướng chúng ta giải thích các tình huống ở trong thượng cổ di tích có khả năng gặp phải, sau khi từ cánh cổng ánh sáng tiến vào, sẽ tùy cơ hội xuất hiện ở sơn cốc, sa mạc, cánh đồng hoang vu, khi hai tháng thí luyện đến giờ, sẽ tự động bị đuổi ra khỏi di tích!
- Tuy trong Di tích tràn ngập nguy hiểm, nhưng cũng có được vô số kỳ ngộ, có thể đạt được đan dược, công pháp thậm chí pháp khí!
- Nhưng vì cái gì ta sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Lâm Lạc đi đến hai đầu cửa sắt, dùng sức đẩy thoáng một phát, nhưng cửa sắt là không chút sứt mẻ!
- Két..!
Tia sáng bạc trắng từ trong tay áo Lâm Lạc chui ra, chứng kiến Lâm Lạc đẩy cửa sắt, lúc này cũng làm bộ dáng vuốt tay áo, đem hai cái chân trước đặt ở trên cửa sắt, sau đó "Két.. Két.." mà gọi bậy một trận.
Lâm Lạc buồn cười, đem Tiểu chút chít cầm lên bỏ tới trên vai, cái cửa sắt này xác thực rất kiên cố, nhưng chịu được cấm tự chi uy sao?
Đúng vào lúc này, một thanh âm hư vô mờ ảo vang lên:
- Cửa thứ nhất thí luyện: dũng khí, lui qua bạch tuyến liền kết thúc thí luyện, tự động đuổi ra!
Lâm Lạc giật mình!
Trong Di tích này chẳng lẽ còn có người còn sống?
Đại trưởng lão bọn hắn đều nói, đây là một mảnh tử địa, chỉ có cơ quan pháp trận trước kia còn sót lại, nhưng cho tới bây giờ chưa gặp một vật còn sống! Nhưng tiếng người này lại là chuyện gì xảy ra, chuyện ma quái hay sao?
- Ngươi là ai!
Lâm Lạc kêu lớn, nhưng trong đấu võ trường chỉ có thanh âm của hắn quanh quẩn, thần bí nhân kia tựa hồ không muốn cùng hắn giao lưu.
Đã qua thời gian đại khái mười lần hô hấp, thanh âm thần kia bí lại vang lên:
- Thí luyện bắt đầu!
Cắn cắn cắn!
Hai bên cửa sắt đồng thời được đưa lên, Lâm Lạc không biết hư thật, vội vàng thối lui về phía sau, về tới trung ương đấu võ trường. Lại vừa nhìn, hai bên cửa sắt đều là một thông đạo đen nhánh, mà cửa sắt phía đông lại vẽ lấy một cái bạch tuyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.