Hoành Hành Yêu Thần Ký

Chương 6: Bị phá đám




Bị tình cảnh thân mật này khó chịu, nhiều thiếu niên cũng hậm hực bỏ đi, ai mà có thể dễ chịu nhìn nữ thần trong lòng cùng người khác thân mật chứ.
Mà Diệp Tử Vân khi thấy Tiêu Ngưng Nhi như vậy thì hơi khó hiểu, chỉ là cũng vì nàng ta mà vui mừng, nàng biết Tiêu Ngưng Nhi tính tình lạnh nhạt, trước kia làm bằng hữu với nhau, nhưng vì một vài nguyên nhân khiến cả hai chia cắt ra, giờ thấy vậy cũng vui vẻ.
Bị nắm tay kéo đi, Tiêu Ngưng Nhi tim đập thình thịch như nai chạy loạn, trước kia làm gì có nam nhân nào nắm tay nàng chứ, bất quá dù bị Lục Viêm nắm tay nàng không thấy gì khó chịu, ngược lại nội tâm càng có chút tư vị khó hiểu.
Sau khi tới một khoảng đất trống không người, Lục Viêm mới thả tay nàng ra, rồi mới cười nói: “Tới nơi rồi, dừng ở đây thôi”. Nói rồi hắn thả tay Tiêu Ngưng Nhi ra, đặt mông ngồi xuống đất.
Khi tay hắn thả ra, Tiêu Ngưng Nhi bỗng cảm thấy mất mát trong lòng, nhưng cũng không dám yêu cầu hắn nắm lấy tay mình, đành không muốn suy nghĩ về nó nữa, mới lấy ra từ trong một mảnh giấy, bên trong là từng chữ mềm mại như long phượng uốn lượn, nói: “Chỗ này, Thần không rời khí, khí không li thần, câu này ta không hiểu rõ? Còn câu này nữa, không để tâm loại bỏ mà cũng không để ý ánh sáng. Giao phó tâm ý cho thanh hư, thường chiếu trong vắng lặng”.
Nghe được lời Tiêu Ngưng Nhi, Lục Viêm chậm rãi lên tiếng: “Tiên thiên nhất khí từ trong hư vô đến, hai khí tương giao tự nhiên thần ôm ấp khí, khí ôm ấp thần. Khí tiên thiên và hậu thiên tương giao tương đắc thì hồn như say mộng, tự nhiên nhi nhiên, vô nhất hào tác vi...”.
Tiêu Ngưng Nhi yên lặng lắng nghe, trong cơ thể nhẹ nhàng rung động. Nàng trước đó đã cố tìm hiểu nhưng mãi không hiểu, không ngờ vào trong tay Lục Viêm lại có thể nước chảy mây trôi bị hắn giải thích như vậy.
“Thần hô khí hấp, thượng hạ qua lại, trở về bổn nguyên luyện kết thành đan gọi là thai, thân tâm đại định vô vi mà thần khí tự nhiên sẽ giúp. Phó mặt tâm trí hư vô, không thể tồn tưởng. Giống như thiên địa đều định tĩnh thì tự nhiên dương thăng âm giáng, nhật nguyệt qua lại mà tạo nên vạn vật...”.
Thanh âm bình thản vang lên, từng chữ ảo diệu nhẹ rơi xuống, Tiêu Ngưng Nhi nhắm mắt ngưng thần, cố gắng nhớ lấy những thứ này, khi nàng niệm lại một lần nữa, trong cơ thể linh hồn ùng ùng tăng trưởng, khiến nàng lần nữa khiếp sợ, chỉ ngộ ra được một chút đã khiến linh hồn tăng mạnh, như vậy khi hoàn toàn ngộ ra được hết công pháp thì sẽ mạnh mẽ bao nhiêu a.
Khiếp sợ qua đi, vui mừng lại đến, không ngờ có thể nắm giữ được công pháp này, nàng đúng là may mắn, mà may mắn hơn là gặp được Lục Viêm, nếu như không có hắn, có khi nàng đã bị chứng bệnh Cực Hàn hành hạ rồi, chứ đừng nói đến là có công pháp bá đạo cỡ này.
Từ từ mở mắt ra, Tiêu Ngưng Nhi thở phào một hơi, nhìn đến Lục Viêm nằm lười nhác ở đó, hai mắt sáng lập lòe, ban đầu thì mê mang, sau đó lại càng thêm kính nể, rồi lại sùng bái, nội tâm sinh ra cảm giác kỳ quái, càng lúc cảm giác đó càng mãnh liệt.
Tri thức uyên bác này, sợ rằng ngay cả Hoàng Kim, Hắc Kim Yêu Linh Sư cũng khó mà so bì được.
Lục Viêm nhìn Tiêu Ngưng Nhi si ngốc nhìn mình không khỏi mừng thầm, từ từ đừng dậy, đi tới gần nàng, mặt đối mặt nhìn nhau, thật lâu sau, hắn nhẹ giọng đầy mê hoặc: “Ngưng Nhi...”
Ngưng Nhi mê mang không biết làm gì, khi thấy khuôn mặt của Lục Viêm gần mình, lại nghe thấy tiếng hắn, tim đập loạn xạ, không kìm được mà xấu hổ lên tiếng: “Ân”. Một tiếng này như đang rên rỉ, nói xong câu này Tiêu Ngưng Nhi cũng xấu hổ đỏ chín mặt.
Lục Viêm vui vẻ trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn như cũ một vẻ mê hoặc như cũ, nhìn đôi môi mềm mại của Ngưng Nhi, hắn nhịn không được nữa, chậm rãi áp môi của mình lên của môi của nàng ta, mà Tiêu Ngưng Nhi cũng si ngốc nhắm mắt lại.
“Ta yêu...”
Rống!
Ngay tại Lục Viêm chuẩn bị nói ra một câu cuối cùng, cũng đang hôn lên đôi môi mềm mại của Tiêu Ngưng Nhi, một tiếng gầm đau tai nhức óc vang lên cắt ngang, toàn bộ mặt đất kịch liệt run rẩy.
Hai người giật mình, Tiêu Ngưng Nhi cũng tỉnh táo lại, xấu hổ xoay mặt đi, vội vàng đứng dậy. Lục Viêm thì tiếc hận không thôi, mẹ, đang thời khắc quan trọng, lại bị phá đám.
“Súc sinh chết tiệt này”. Lục Viêm lầm bầm một tiếng, lại xoay người nhìn lại, chỉ là vừa mới xoay người đã lạnh người, một con Thương Tí cự viên đang không ngừng đi tới phía bọn hắn, hung quang trong mắt lóe rực.
Tiêu Ngưng Nhi vừa thấy Thương Tí cự viên đã kinh hãi, đầu Thương Tí cự viên này ít nhất cũng là Linh cấp, mà dựa vào khí tức của bạo của nó tản ra, ít nhất cũng là Bạch Ngân cấp bậc. Bạch Ngân, lúc này nàng còn chưa tới Thanh Đồng nhất tinh, làm sao chống lại Bạch Ngân đây.
Mà cũng lúc nàng đang ngơ ngác, Thương Tí cự viên đã đánh tới, thân hình to lớn dẫm lên khiến mặt đất chấn động, cự chưởng đánh tới chỗ nàng.
Mắt thấy Thương Tí cự viên sắp nhào lên người của Ngưng Nhi, Lục Viêm liền như ma ảnh lấy tốc độ nhanh chóng đẩy nàng ra, tránh thoát một chưởng của cự ciên.
Oanh!
Mặt đất bị đánh lên liền run rẩy, từng phiến đá xung quanh gần đó bị đánh thành bụi phấn, lực lượng đáng sợ vô cùng.
Sau khi bị Lục Viêm cứu thoát một chưởng đó, Tiêu Ngưng Nhi cũng tỉnh táo lại, Lục Viêm thì không đợi nàng nói gì đã kéo nàng chạy như bay vào sâu bên trong, vì Thương Tí cự viên đã chặn lối ra, nên chỉ có thể vào trong mà thôi, càng vào sâu bên trong thì cây cối càng nhiều, đây là một rừng rậm.
Bị Lục Viêm nắm tay kéo chạy như điên, Tiêu Ngưng Nhi cảm thấy vô cùng ấm áp, không biết vì sao lại cảm thấy vô cùng an toàn, cho dù là đối diện với Thương Tí cự viên mạnh mẽ khủng bố đó, nàng vẫn không chút sợ hãi.
Rống! Rống!
Phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ của Thương Tí cự viên, nó vô cùng bất mãn khi con mồi chạy thoát, nó nhanh chóng đuổi theo phía sau, tốc độ của nó nhanh chóng vô cùng, chỉ vài phút sau hai người Lục Viêm đã sắp bị đuổi tới nơi.
Dù Lục Viêm có khả năng ẩn trốn trong rừng cực phẩm, nhưng mang theo Tiêu Ngưng Nhi thì khó mà trốn được, huống hồ hắn thực lực lúc này còn có hạn, khó mà trốn thoát khỏi Thương Ti cự viên ở phía sau.
“Ngươi chạy đi, ta dụ nó đi chỗ khác. Nhớ, cho dù là xảy ra chuyện gì cũng không được quay đầu!”. Lục Viêm vừa chạy vừa nói.
“Nhưng mà...”
“Chỉ có ngươi yên ổn ta mới yên tâm để trốn nó, ngoan nghe lời.”.
Lục Viêm lên tiếng, không chút nào cho Tiêu Ngưng Nhi phản kháng, còn hắn thì hướng một đường khác chạy đi, hắn xuyên qua từng gốc cây để chạy trốn.
Thương Tí cự viên đã cách còn vài mét, đột nhiên thấy nó dẫm mạnh xuống đất, tốc độ bạo phát, cự chưởng đánh đến Lục Viêm, có vẻ như Lục Viêm mới là con mồi mà nó ưa thích.
Oanh!
Cự chưởng đánh trúng một gốc cây, đem cả gốc bật ngửa, Lục Viêm bị dư âm quét qua, cả người ngã xuống, cánh tay đau nhức, nhưng hắn rất nhanh liền đứng dậy, phóng người tiếp tục chạy trốn.
Tiêu Ngưng Nhi đang chạy nhìn thấy Lục Viêm bị đánh bị thương liền đau lòng không thôi, rất muốn quay người chạy theo hắn, nhưng nhớ tới lời hắn, vì an toàn của hắn nên đành phải cắn răng tìm nơi chạy đi.
“Đừng bị làm sao...” Nàng khẩn cầu trong lòng, từng giọt nước mắt theo đó chảy xuống.
Thương Tí cự viên thấy con mồi lại chạy thoát lần nữa, liền phẫn nộ rít gào, hướng Lục Viêm đánh tới, từng gốc cây bị nó đánh gãy, lực lượng thật đáng sợ.
Lục Viêm một đường chạy trốn, chứng kiến Thương Tí cự viên càng lúc càng gần, trong lòng giận dữ, lão bà ngươi, lão tử trước kia dù bị đuổi giết cũng có lực lượng giết ngược lại, lúc này thì ngay cả sức chạy cũng không có, đúng là khốn nạn.
Đột nhiên dưới chân truyền đến cảm giác khác lạ, mặt đất bỗng nứt vỡ, sau đó sụp xuống, một cỗ hấp lực bạo phát, Lục Viêm vừa chạy tới cũng bị hút xuống dưới.
Thương Tí cự viên nhìn cái hố trước mắt, rống lớn phẫn nộ, nó không nhảy xuống theo mà quay người rời đi, lúc này nó đang tức giận vô cùng.
Trong bóng tối, bên dưới hố sâu này, Lục Viêm cả người đau nhức, cánh tay hắn trước đó đã bị thương, lần này rơi xuống cũng khiến nó đau nhức như bị gãy, khiến hắn đau đến ngất đi.
Không biết ngất bao lâu, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại, cơn đau cũng đã đỡ dần, Lục Viêm lại bò dậy, nhìn xung quanh một màu đen tối, nghi hoặc: “đây là nơi nào, tại sao trong rừng lại có một nơi như thế này?”
Bất quá nghi hoặc thì nghi hoặc, chứ có thể thoát khỏi đầu cự viên kia thì tốt rồi, còn lại tính sau đi.
Chậm rãi mò mẫn xung quanh, cuối cùng cũng tìm thấy một chút ánh sáng, lần theo ánh sáng đó đi, Lục Viêm đi tới một đại sảnh. Vừa vào đại sảnh, Lục Viêm liền hơi nhíu mày, trước mắt có rất nhiều thi cốt, có lớn có nhỏ, chất thành một đống, hơn nữa, theo như biểu cảm trên thi cốt, có thể thấy trước khi bọn hắn chết đã trải qua điều gì đó rất thống khổ.
“Không ngờ lại có một nơi như thế này? Chỉ là tại sao bọn hắn lại có vẻ thống khổ? Đã trải qua chuyện gì?” Lục Viêm nghi hoặc, lại lẩm bẩm: “Mà thôi, đợi sau này về hỏi lại vậy, ta dù sao cũng chỉ là người mới”.
Sau đó hắn lại nhìn xung quanh, không nhịn được mà cười lớn, khắp nơi là bảo vật, có đan dược, có chiến giáp, bất quá đan dược có vẻ không thể dùng được, còn chiến giáp, cấp cũng không cao lắm, hắn cũng có rồi, bất quá hắn cũng không bỏ qua, toàn bộ lấy hết.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.